Edit: Linhlady


Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp, rất tốt, bọn họ lại thành công oai lâu.


Ừm…… Oai lâu là một từ cô mới học được ở phòng phát sóng trực tiếp.


Không thể không nói một câu, thật sự rất hình tượng!


Nói trở về, Càng Đàm vừ nghe thấy Bạch Ngọc nói câu kia, tự nhiên nhướng mày nói: “Cô ấy nhất định sẽ đi khỏi nơi này, hơn nữa sẽ đi cùng tôi.”


Bạch Ngọc cũng không thèm trả lời Càng Đàm, anh chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Vân Quả, chờ đợi đáp án của cô.


Mạc Vân Quả gật gật đầu, nhẹ giọng “Ừ” một tiếng.


Bạch ngọc nhìn thấy phản ứng của Mạc Vân Quả, hừ lạnh một tiếng, tay phải nhanh đặt lên cổ Mạc Vân Quả, ngón tay cái để trên yết hầu của cô.


“Cô có tin không tôi sẽ khiến cô không ra khỏi được cách cửa này.” Bạch Ngọc đè thấp thanh âm nói.


Mạc Vân Quả ngẩng đầu, chống lại đôi mắt của Bạch Ngọc.


“Không tin.” Mạc Vân Quả thấp thấp giọng nói, cô rõ ràng cảm nhận được sức lực của Bạch Ngọc, giống như muốn thực sự bóp chết cô.


Càng Đàm ở một bên không rõ nguyên do, loại cảm giác bị bài xích làm anh ta cực kỳ khó chịu, trong mắt anh ta nhanh chóng xẹt qua một tia phẫn hận.


Vì sao, vì sao tất cả không phải của mình?


Vì sao, vì sao giữa bọn họ có bí mật mà mình không biết?


Càng Đàm trời sinh tính tham lam, anh ta muốn có được, có được tất cả những gì không thuộc về anh ta.


Trước kia là quyền lực phú quý, mà hiện giờ, lại là Mạc Vân Quả.


Càng Đàm nắm chặt nắm tay, nỗ lực áp chế xúc động ngang ngược muốn phá hư tất cả lại.


Anh ta biết, giờ chưa phải thời cơ, chỉ khi đánh bại từ nội bộ, Mạc Vân Quả mới có thể hoàn toàn thuộc về mình, bất kể là thân thể, hay là trái tim……


Càng Đàm bình phục lại tâm tình, cong môi thành nụ cười tà tứ, anh ta nhướng mày nói: “Nha! Bạch Ngọc nhẹ nhàng một chút đi, đừng để cô ấu bị thương.”


Rõ ràng trong lòng Càng Đàm không có ý tốt, anh ra đáng ám chỉ với Mạc Vân Quả Bạch Ngọc đối xử không tốt với cô.


Bạch Ngọc ý vị thâm trường nhìn qua Càng Đàm một cái, làm sao anh lại không nghe ra ý châm ngòi đây, chỉ là, anh ta chỉ sợ không biết, tất cả chuyện này, cũng vì người khác làm áo cưới đi.


Bạch Ngọc càng không có ý đáp lại Càng Đàm, anh dùng sức một chút, muốn uy hiếp Mạc Vân Quả.


Nhưng mà Mạc Vân Quả lại không nói chuyện nữa, chỉ là dùng đôi mắt tối tăm kia nhìn chằm chằm anh.


Bạch Ngọc nhìn và đôi mắt kia, cảm giác như lạc vào bóng đêm, trong bóng đêm cái gì cũng không có, thân thể anh phập phồng, phiêu phiêu đãng đãng, tìm không thấy phương hướng.


Anh muốn tìm kiếm một chút ánh sáng, nhưng mà không có, nơi này ngài bóng tối, cũng chỉ có bóng tối.


Trong lòng Bạch Ngọc càng thêm âm u, anh muốn xé rách tất cả, cũng ngay lúc này, như có ánh sáng xé tan màn đêm.


Anh hoảng thần, cứng ngắc buông tay ra, lui về phía sau vài bước.


“Cô……” Bạch Ngọc khiếp sợ nhìn Mạc Vân Quả.


Vừa rồi, anh bị cô thôi miên sao?


Ánh mắt Càng Đàm phức tạp nhìn Mạc Vân Quả, vừa rồi, cô là đang thôi miên Bạch Ngọc sao?


Mới qua một ngày, cô đã trưởng thành như vậy rồi sao?


Trong lòng Càng Đàm vừa mừng vừa sợ, trong lúc nhất thời lại là quên mất nói chuyện.


Ba người giằng co, không khí càng ngày càng trầm trọng, khiến người khác cảm thấy áp bách ngột ngạt.


“Hiện tại là tình huống như thế nào, tình huống như thế nào! ( phát điên mất )”


“Ừm…… Để ta ngẫm lại, đại khái chính là tiểu Quả Quả thôi miên Bạch Ngọc, sau đó bị Bạch Ngọc cùng Càng Đàm phát hiện?”


“Sau đó đâu? Sau đó đâu? Đại gia hiện tại như thế nào đều không nói lời nào!”


“Sợ nhất không khí đột nhiên an tĩnh ~”


“Oa! Kế tiếp muốn đại chiến thế kỷ sao!”


“Lầu trên ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta phỏng đoán, khả năng là muốn tra khảo tiểu Quả Quả đi ╮(╯▽╰)╭”




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play