“Hỗn đản s?” Mộ Nguyệt Sâm nhắm với cổ cô hôn thêm lần nữa, để lại thêm 1 dấu dâu tây.

Cô càng bài xích anh, càng ghét anh, càng ủ men sự điên cuồng và ấu trĩ trong lòng anh.

Hạ Băng Khuynh chỉ cảm thấy cổ nóng rát, như là bị quỷ hút máu cắn v, cô nhìn khuôn mặt đẹp trai da trắng tuyệt đẹp của anh, cùng với đôi mắt đen ẩn chứa ngọn lửa đang chuyển động, thật sự tà tính.

Nói thật, cô vẫn có chút sợ anh.

Tình hình trc mắt thật sự k thích hợp cứng đối cứng với anh:”Mộ Nguyệt Sâm, anh đừng như v, tôi biết a k fai ng xấu---”

“Tôi cảm thấy tôi là ng xấu” Mộ Nguyệt Sâm dùng mũi chà sát má cô, giọng nỉ non: “Mà còn, cực - kỳ - xấu!”

Nhột quá!

Hạ Băng Khuynh bị anh ma sát đến toàn thân nổi da gà, mỗi lỗ chân lông đều mở ra, tê dại, run rẩy.

Cô cắn môi, cố gắng quay đầu đi, “Anh cứ như v, tôi sẽ đi đó, k chăm sóc anh nữa, tôi thực sự k thể chăm sóc tên háo sắc lúc nào cũng sẽ chiếm tiện nghi của mình.”

Vốn tưởng uy hiếp như v k có tác dụng, ai ngờ anh lập tức thả cô ra.

Hạ Băng Khuynh ngây ng 1 chút, phản ứng lại, liền trốn xuống giường.

Tóc bị rối, nhìn rất chật vật.

Mộ Nguyệt Sâm ở bên chậm rãi mặc đồ, lộ vẻ từ tốn, anh nhàn nhạt nói: “Chỉ đùa với e mà thôi, k cần nghiêm túc v!”

Đùa!

Đây gọi là đùa!

V cô tìm ng đánh gãy chân kia của anh luôn có thể gọi là đùa k.

Hạ Băng Khuynh tức k chịu đc, k muốn quan tâm anh nữa, thật sự lười lí luận với anh.

Cô tức giận đi ra ngoài, đóng cửa rất lớn tiếng.

Đi đến ban công, cảm thấy cổ nhức nhức, cô lấy đth trong túi ra, mở camera lên coi.

2 dấu “dâu tây” cực kỳ bắt mắt.

“Trời ơi---”Ngẩng đầu, cô dùng tay chạm vào.

Như v làm s gặp ng khác đây, đợi lát thầy Quý và Tiêu Nhân đến, nhìn thấy dấu vết trên cổ cô, k hiểu lầm mới lạ.

Làm s, làm s đây

Mộ Nguyệt Sâm đáng chết, cô fai bóp chết anh!

Đứng đó khổ não hồi lâu, cô cầm ví tiền xuống lầu đi siêu thị mà khăn choàng.

Trên đường, k ngừng có ng nhìn cổ cô cùng nụ cười ái muội, ép cô k thể k để tóc dài che cổ.

Mua khăn choàng, che cổ thật kín, may là h là mùa đông, dù che luôn nửa mặt cũng k lạ lắm.

Về căn hộ, Hạ Băng Khuynh k vào phòng nữa.

Hừ, để anh tự sinh tự diệt, nhìn thấy anh liền tức giận.

Đến trưa, cô suy đi nghĩ lại, vẫn mềm lòng làm cơm cho anh, sau đó đem vào cho anh.

Chỉ thấy anh đang đeo kính dựa đầu giường ngồi đọc sách.

Nhìn lướt qua thật sự cao lạnh soái khí, như là nhà bác học uyên bác.

Tuy nhiên bản tính lại như con sói đứng trên đỉnh phong.

Hạ Băng Khuynh k chú ý sách trong tay anh từ đâu có, nếu cô để ý đó là cuốn sách trên tầng cao nhất của giá sách thì sẽ phát hiện chân bị gãy không bao giờ lấy đc.

Cô đi qa, dọn đồ ăn sáng bưng đồ ăn trưa lên, thuận tiện nói: “Đợi lát thầy Quý cùng Tiêu Nhân đến, họ vào thăm anh phiền thái độ của anh tốt 1 chút đc k, đừng suốt ngày mặt căng cứng như ngta thiếu tiền anh v.”

“Hừ, nói đến tiền, họ k có tư cách---” Mộ Nguyệt Sâm giọng rất k vui.

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play