Cô suy nghĩ 1 lát, cuối cùng, quay lại trong xe, đóng cửa lại: “A muốn đích thân đi tra?”
“Hình như k có lựa chọn khác! K fai hắn làm chết tôi, thì chỉ có tôi moi ra hắn, sau đó xé xác!” Mộ Nguyệt Sâm u trầm nhìn coo.
Trong ánh mắt tăm tối, hiện lên chút ánh sáng bất định.
Có sự dứt khoát và kiên định.
Thì ra k fai a k quan tâm!
“Có fai a có đối tượng nghi ngờ r k?” Nghe ngữ khí của anh, như rất tự tin.
“K có!” Anh đáp.
“K có a còn tự tin v làm gì, Mộ Nguyệt Sâm tôi nói với anh, anh đừng coi thường ng này, hắn có thể giết liên tiếp 2 ng, còn có thế giá họa cho anh, đủ thấy hắn tâm tư kín đáo, lúc anh đang tìm hắn, nói k chừng hắn đang quan sát trong tối.”
“Cho nên tôi cần e! Cần e giúp tôi quan sát!”
Hạ Băng Khuynh có chút k hiểu:”Tôi fai quan sát thế nào, quan sát ở đâu?”
“Tự nhiên là trong cty tôi, tôi đã kêu Tùy Hàng đi thông báo r, mai, nhân viên cty bắt đầu đi làm, đến lúc đó e làm thư kí tôi, đến lúc đó, e có đủ thời gian quan sát.” Mộ Nguyệt Sâm vỗ lên tay cô: “E chịu giúp tôi k?”
“Tôi---” Thấy ánh mắt nhờ giúp đỡ của anh, Hạ Băng Khuynh rối loạn, do dự, cuối cùng như bị quỷ nhập mà gật đầu.
Có lẽ, nội tâm cô cũng muốn tìm ra hung thủ này.
Rốt cuộc vì thỏa mãn sự hiếu kỳ của bản thân, hay lo cho anh, những thứ này Hạ Băng Khuynh k đi nghĩ nữa.
“V sáng mai tôi đến đón e, phòng làm việc của e tôi cbi xong r.” Mộ Nguyệt Sâm thấy cô đồng ý, mắt nhịn k đc sự vui vẻ.
Điều này khiến Hạ Băng Khuynh cảm thấy, tên này là vì vụ án hay chuyện khác.
Tối.
Hạ Băng Khuynh snghi có nên nói anh nghe chuyện làm “gián điệp” ở Mộ thị k.
Nghĩ đi nghĩ lại, so với giấu diếm, k bằng nói anh nghe.
Lại về phòng mình, Hạ Băng Khuynh ngồi trên giường, nghĩ đến chuyện mai fai làm, tim có chút bất an, nhưng k fai vì làm gián điệp mà bất an, mà do fai ở bên Mộ Nguyệt Sâm cả ngày.
Tim có chút hối hận.
Hôm sau.
Mới sáng, Hạ Băng Khuynh vửa thay đồ xong, chuông cửa vang lên.
Ng đến k ai khác, là Mộ Nguyệt Sâm.
“Cho---” Anh đưa bịch trong tay lên.
“Cái gì?” Hạ Băng Khuynh k dám nhận, như là thứ anh cho cô là địa lôi v.