Mộ Nguyệt Sâm thả chậm tốc độ, để xe dừng bên đường.
Anh nhìn cô, nhìn vào mắt cô, từng chữ nói: “Tôi ở dưới lầu ks của e”
“Lầu ks của tôi? Anh ở đó làm gì?” Bây h đầu Hạ Băng Khuynh đều bị vụ án giết ng lấp đầy, k có tâm tình cho cái khác.
“K làm gì, chỉ ngồi trong xe.”
“Chỉ ngồi trong xe?”
“Đúng! Chỉ ngồi, ngồi cả đêm!”
“A có bệnh à!”
“Bệnh của tôi e có thuốc k?”
“”Hạ Băng Khuynh nghẹn lời, sắp bị tên này tức chết: “Đc, coi như a ở dưới ks của tôi, v tôi rất nghiêm túc hỏi a 1 câu, có ai chứng minh thời gian đó a ở đó k?”
Mộ Nguyệt Sâm nhìn biểu cảm của cô, đột nhiên cười: “Hạ Băng Khuynh, e thật sự ngày càng giống cảnh sát, tôi thấy e rất có thiên phú về phương diện này!”
“Cầu xin anh đừng lạc đề, nhanh nghĩ, có ai thấy k?” Cũng lúc này r, còn có tâm trạng đùa, ngoài a còn có ai.
“E nói đi!” A nhếch mày.
“Nói cái đầu anh, Mộ Nguyệt Sâm có thể nói nhanh tí k!” Cô như muốn đánh ng r.
Mộ gia lo lắng muốn chết, tin tức sôi nổi, anh lại k nửa điểm lo lắng?
Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm trở nên nghiêm túc: “K lẽ e k thắc mắc tại s tôi ở dưới ks của e?”
“Vì” Hạ Băng Khuynh mở miệng muốn hỏi, hỏi đc 1 chữ, như đọc đc gì trong mắt anh.
Tim, đập mạnh 2 nhịp.
Biểu cảm cô lập tức lạnh đi, quay đầu, né ánh mắt anh:”Tôi k muốn biết, a cũng đừng nói!”
“Là k muốn nghe hay là sợ fai nghe?”
“Cảm thấy vô vị, lười nghe!” Hạ Băng Khuynh rất trực tiếp đáp.
Có vài thứ, cô có thể buông bỏ, như thù hận!
Có vài thứ, cô sẽ k tiếp tục, ví như tình iu đã thành tro tàn, là tình iu đã từng nóng bỏng trong cô.
Trong xe chìm trong trầm mặc.
1 lúc, xe lại khởi động.
Mộ Nguyệt Sâm đưa Hạ Băng Khuynh đến cửa ks.
“Tôi đi đây” Hạ Băng Khuynh nói, muốn mở cửa, nghĩ nghĩ, lại quay đầu: “Khuyên anh 1 câu, mấy ngày năm ngoan ngoãn ở nhà, nếu có thể, phối hợp thật tốt với cảnh sát, có ng muốn hại anh, anh đàng hoàng chút!”
Vốn k muốn quan tâm tên này, nhưng nghĩ đến anh sẽ có thể lên tòa, cô lại nhịn k đc nhắc nhở anh.
Mộ Nguyệt Sâm k nói gì.
Hạ Băng Khuynh mở cửa xe đi xuống.
Lúc 1 chân anh để xuống, tay bị nắm lại.
Hạ Băng Khuynh chấn động, quay đầu.
Đối mặt với ánh mắt sâu thẳm.
“Giúp tôi 1 chuyện---” Mộ Nguyệt Sâm mở lời, tay nắm chặt thêm tí: “Tôi cần phải moi ra ng đó!”
- -------- ----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT