“Thích tổng, sao đi nữa tôi cũng đã làm mấy tháng trợ lý cho anh.” Không lẽ những ngày tháng anh nô dịch cô đã quên nhanh đến thế sao?
“Em đưa anh sang nhà em ngủ hay là nhà anh? Anh đã buồn ngủ đến mắt mở không nổi rồi!” Mắt của Thích Thịnh Thiên mở không nổi thật.
Lâm Tri Hiểu nghiêng đầu nhìn lên mặt của anh, khuôn mặt mỏi mệt hiện lên rõ rệt, ngay cả mắt kiếng cũng không đeo.
“Tôi công việc bận, không rời khỏi được.” Cô nhỏ tiếng nói, sợ ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.
“Không sao, anh Hạo hôm nay không có tâm trạng làm việc, anh cho phép em bãi công, anh ấy nếu như tạo phiền phức cho em, anh gánh chịu!” Thích Thịnh Thiên ôm lấy người cô bắt đầu di chuyển về hướng thang máy.
Sau khi bước vào thang máy, Lâm Tri Hiểu mới có phản ứng, cô vừa nãy là khùng rồi?
Bị anh cám dỗ rồi?
Đưa anh về nhà? Về nhà anh hay là về nhà mình?
Nhà mình không muốn Thích Thịnh Thiên về, nhà của Thích Thịnh Thiên bị mất đi lần đầu tiên, cũng không muốn đi.
“Thích tổng, gần đây có khách sạn, anh đi không?” Cô đột nhiên nghiêng đầu hỏi.
Mắt Thích Thịnh Thiên vừa nãy đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, nhìn thấy trong mắt cô lóe lên một hứng thú, đột nhiên mép miệng nhếch lên, từ từ cười, “Thì ra Hiểu Hiểu em đã chờ đợi không được rồi.”
“Thích tổng, anh hiểu lầm rồi, chỉ là khách sạn khá gần, tôi ổn định anh xong, tôi còn có thể về đây tiếp tục làm việc.” Lâm Tri Hiểu mặt không cảm xúc nói.
Cô không thể để Thích Thịnh Thiên nhìn ra được, cô thật ra rất căng thẳng, kháng cự.
Khuôn mặt anh vừa nãy còn đang cười đột nhiên đen lại, lạnh mặt nhìn cô, “Em không thể gạt anh được sao?”
“Nói dối là đứa trẻ hư!” Cô vốn dĩ là đang nói dối.
Thật ra cũng không được tính, cô nói cũng là một trong những lý do.
“Lâm Tri Hiểu, thật không biết rằng em thế này làm sao vào được Cảnh thị, làm thư kí tổng tài.”
“Khẳng định là vì tôi thiết diện vô tư, làm việc nhiệt tình, tích cực, năng lực làm việc lại tốt, nhan sắc cũng xinh đẹp, không giống như Thích tổng!” Cửa thang máy vừa mở, cô liền bước ra ngoài trước.
Đi được hai bước quay đầu nhìn thấy khuôn mặt đen kịt của Thích Thịnh Thiên, cô có chút sợ hãi, ngày thường Thích Thịnh Thiên trông ra khuôn mặt rất cao to đẹp trai, chưa khi nào nhìn thấy anh giận dữ như thế.
Thích Thịnh Thiên đeo kính và Thích Thịnh Thiên không đeo kính, là hai người sao?
Cô bây giờ có nên lấy mắt kính của anh xuống?
“Thích tổng, anh thay đổi chủ……” Lời nói của cô chưa xong, liền nhìn thấy Thích Thịnh Thiên từ bên trong bước ra.
Cô biết điều im miệng lại, bên cạnh Cảnh thị không xa có một căn khách sạn, cho nên Lâm Tri Hiểu không lái xe, lái xe không biết sẽ lái đi đâu, cho nên chi bằng đừng lái.
Cô đang đi đằng trước, Thích Thịnh Thiên đi theo sau, thời gian bây giờ đi mở phòng, có phải có chút quái dị?
Cô đột nhiên thả chậm bước chân, Thích Thịnh Thiên đi theo bên cạnh cô, cô nghiêng đầu nhìn vào anh, ung dung nói, “Thích tổng, tôi vừa nãy quên đem theo túi.”
“Sau đó thì?”
“Trên người tôi không có tiền, tiền mở phòng của anh đâu?”
“Chỉ qua là tiền mở phòng, Hiểu Hiểu, anh mời em!”
Cô đâu phải đi ngủ!
“Anh mang tiền thì tốt.” Cô đưa anh đi vào là về, tuyệt đối sẽ không bị anh bắt vào.
“Không lẽ em không biết còn có một cách gọi là……” Thích Thịnh Thiên nhìn vào khuôn mặt cô cười cười, “Anh có thể quẹt mặt!”
“Uhm, giỏi thật.” Cô bây giờ chỉ muốn khẩn trương đưa anh đi, sau đó khẩn trương rời khỏi.
“Nếu như em lấy anh, trở thành Thích thái thái, em sau này cũng có thể quẹt mặt.”
“Không hứng thú.” Cô mới không muốn ở bên người như thế.
Đến trước cửa khách sạn, Lâm Tri Hiểu nhìn vào cửa kính xoay, quyết đoán dừng bước chân lại.
Cô nghiêng đầu nhìn vào Thích Thịnh Thiên, đưa tay làm một động tác mời, “Thích tổng, anh là khách quen của khách sạn, tiếp đó không cần tôi chỉ anh rồi, bản thân anh tự vào quẹt mặt anh đi!”
Cuối cùng có thể quẹt nát khuôn mặt thanh tú của anh!
Lời của cô vừa nói xong, cảm giác cổ áo của cô bị vướng lại, đầu cô ngã về đằng sau, “Thích Thịnh Thiên, anh buông tôi ra!”
Thích Thịnh Thiên nhấc cổ áo của cô đi vào bên trong, “Em nhỏ tiếng chút, em muốn tất cả mọi người đều biết chúng ta trong thời gian đi làm đến mở phòng sao?”
“Là anh mở phòng, không phải tôi.” Cô muốn khóc không xong.
Nói rõ là đưa anh đến đây xong rồi cô về mà!
“Uhm, giống nhau thôi, anh mở phòng, em đi ngủ.” Thích Thịnh Thiên là người thế nào, đó là quẹt xong mặt này đến quẹt mặt kia.
Khách sạn bên cạnh Cảnh thị làm sao có thể không có phòng chuyên dụng của anh.
Lâm Tri Hiểu vẫn là quá trẻ tuổi, không phải là đối thủ của anh.
Lâm Tri Hiểu gần như bị anh nhấc vào trong, sau đó bị nhấc vào thang máy, cuối cùng bị nhấc vào phòng tổng thống.
Cô trên đường cứ đá vào hai chân anh, “Thích Thịnh Thiên anh là tên khốn nạn, vô sĩ, cầm thú, chết không được tốt!”
“Suỵt……” Thích Thịnh Thiên đặt cô xuống giường, cúi đầu nhìn vào khuôn mặt giận dữ của cô, “Có người như em trù ẻo chồng tương lai của mình sao?”
“Anh cút! Tôi mới không muốn lấy anh.” Cô quay lưng định bỏ đi, bị anh kéo lại, cơ thể cô liền dựa vào lòng của anh.
Sau đó hai người cùng nhau ngã lên trên giường phía sau, cơ thể anh vững vàng đè lên người cô.
“Ban ngày giở thói lưu manh! Anh đi xuống người tôi!” Lâm Tri Hiểu liếc anh, khuôn mặt toàn là giận dữ, đôi mắt chăm chú nhìn.
“Hiểu Hiểu, anh vốn dĩ không muốn làm gì, em động nữa anh không nhịn được nữa thật.” Anh chỉ là muốn ôm cô đi ngủ thôi, đương nhiên nếu như cô muốn, anh sẽ chơi đến cùng.
“Oh……” Cô làm sao biết được suy nghĩ trong lòng anh là gì, anh vừa nãy cũng không có nói chỉ là đi ngủ, không làm chuyện khác.
Lời nói của đàn ông, cô phải suy nghĩ kĩ có phải thật không, lời nói của Thích Thịnh Thiên càng không thể tin.
“Nhưng ngủ như thế cũng không thoải mái chứ?” Hai người họ giày cũng chưa cởi, đã nằm lên giường như thế, hơn nữa phần thân dưới còn treo bên giường.
Thích Thịnh Thiên hôn lên khuôn mặt của cô, ung dung đứng dậy, Lâm Tri Hiểu vừa ngồi dậy, giày dưới chân cô đã bay đi.
Cô kinh ngạc nhìn vào Thích Thịnh Thiên, anh tháo giày của mình xong, nhắm mắt lại, chính xác không sai ôm lấy eo cô, nhắm mắt ngã xuống giường, kéo tấm mền mỏng lên người, nhắm mắt lại nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Các động tác vô cùng nhanh chóng, cô không có nhiều thời gian phản ứng.
Nghe được tiếng hơi thở đều đều bên tai, cô mới phát giác anh rất buồn ngủ rồi, anh ngủ thiếp đi thật rồi.
Thích Thịnh Thiên tối hôm qua không có đi ngủ, đại boss chẳng phải càng không có ngủ?
Nhưng tinh thần hôm nay của đại boss trông còn khá tốt đấy!
Không lẽ là sự kháng phấn(1) trong truyền thuyết?
Anh ấy đã từ quá buồn ngủ, buồn ngủ đến nổi thần kinh của anh ấy cũng đã kháng phấn rồi!
Cô bây giờ hi vọng Nhiễm Nhiễm mau chóng trở về, bất kể xảy ra chuyện gì, giải thích rõ ràng là được rồi!
Mất tích như vậy thật ra không phải là một cách tốt.
……
Thành phố A đã lâu chưa có mưa hôm nay khó khăn được mưa lâm râm.
Nhưng mưa nhỏ như thế Bùi Nhiễm Nhiễm đã không dám mặc quá ít, rõ ràng đã là mùa hè tháng sáu rồi.
Cô ngồi ở một nơi gần cửa sổ không xa, nhìn vào giọt mưa bên ngoài rơi trên cửa sổ, đang từ từ chảy xuống.
1. Kháng phấn: chỉ thần kinh suy nhược hoặc mệt mỏi quá độ dẫn đến trạng thái tinh thần không bình thường, hưng phấn quá độ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT