Hôm nay cô nhất định phải có câu trả lời, âm thanh anh vừa thốt ra là đối với thuộc hạ hay với cô ta.
Dù gì không lâu trước đó, anh xém tí bóp chết cô.
Ánh mắt Cảnh Thần Hạo liếc qua phần văn kiện, rồi anh lật tới cuối trang, anh xem văn kiện với tốc độ rất nhanh, bên trong có vấn đề hay không anh lướt qua cái sẽ nhận ra.
Chỉ cần xem là biết, cho dù cần kí tên nhưng không phải văn kiện gấp.
Anh lạnh lùng liếc nhìn cô, “Ra ngoài!”
“Cảnh Tổng, làm lỡ vài phút của anh xin anh ký cho! Tôi đi rót nước cho anh.” Cô nói rồi cầm ly của Cảnh Thần Hạo đứng lên.
Cảnh Thần Hạo nhìn động tác của cô, sắc mặt lạnh thêm vài phần.
Đây là thư ký của anh?
Người này đáng bị sa thải!
Anh không quan tâm cô, ấn gọi đường dây nội bộ, “Vào đây!”
Lâm Tri Hiểu từ ngoài đi vào, lúc cô vào nhìn thấy Bùi Nhã Phán đang rót nước cho Cảnh Thần Hạo, ánh mắt rất dịu dàng nhìn anh.
Đây là cái quái gì?
Em họ của Nhiễm Nhiễm đang giở trò gì?
Không phải cướp vai chứ?
Nhiễm Nhiễm cậu mau về đây!
‘‘Thư Ký Lâm, đưa cô ta ra ngoài, dạy cô ta quy tắc. ’’ Cảnh Thần Hạo lạnh lùng nhìn Lâm Tri Hiểu, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Còn Bùi Nhã Phán cầm văn kiện lúc nãy lên, thứ bị Cảnh Thần Hạo vứt qua 1 bên, nhìn không thèm nhìn.
Dẫn cô đi dạy quy tắc gì?
‘‘Dạ.’’
Lâm Tri Hiểu nhìn Bùi Nhã Phán, ‘‘Mời! Cô Bùi!’’
Bùi Nhã Phán theo Lâm Tri Hiểu bước ra, tuy Cảnh Thần Hạo luôn bảo cô ra ngoài, nhưng không hỏi cô là ai, nhưng biểu hiện của cô ta giờ đây đã đủ chứng minh điều cô đoán.
Cảnh Thần Hạo có thể không nhớ mặt.
Cô điềm nhiên liếc lấy tấm bảng hiểu treo trước ngực của Lâm Tri Hiểu, rồi cô nở nụ cười.
Cô trước giờ chưa từng nghĩ Cảnh Thần Hạo bị mù mặt, sao mà anh nhận ra chị họ?
Chẳng lẽ giữa họ có ký hiệu đặc biệt gì, hay là gì?
Cô đột nhiên có chút hồi hận, trước đây sao cô không dành nhiều thời gian để tiếp xúc với chị họ, nên ở cùng họ nhiều hơn, nhất định sẽ nhìn ra điều gì.
Ngày cô ta đi, Cảnh Thần Hạo nhìn thấy cô bảo cô pha trà, trong lòng cô đã thấy nghi ngờ, cho rằng kỹ thuật pha trà của mình con, thì ra là có ẩn tình.
Hai người ra khỏi phòng của Cảnh Thần Hạo, Lâm Tri Hiểu mặt bình thản nhìn cô, ‘‘Cô Bùi, nếu cô cần ký văn kiện gì, phiền cô lần sau nhớ mang đến phòng thư ký, không cần đích thân đưa đi, Cảnh Tổng không thích người lạ vào phòng anh ấy.’’
‘‘Thư Ký Lâm sai rồi, tôi không phải người là, ít nhất Cảnh Tổng cũng là anh rể tôi.’’ Cho dù họ ẩn hôn, nhưng Lâm Tri Hiểu cũng biết, Thích Thịnh Thiên cũng biết.
Người ở tâng này không ai dám cản cô ta.
Đã đi cửa sau vào công ty mà còn..!
Cô thật không thể không phục.
‘‘Cảnh Tổng chính là nể mặt Nhiễm Nhiễm, nên mới tha cho cô 1 lần, nếu cô không phải em họ của Nhiễm Nhiễm, giờ cô đã bị sa thải.’’ Lâm Tri Hiểu nói thế để cô nhớ rằng, cô ở Cảnh Thị, đều là nhớ Nhiễm Nhiễm.
Tốt nhất là đừng có mà dò ý đại boss, đại boss là của Nhiễm Nhiễm, dù giờ họ có hiểu lầm, hiểu lầm sẽ được xóa bỏ.
Chỉ cần họ tìm thấy Nhiễm Nhiễm!
‘‘Thư ký Lâm nói chuyện với tôi thế, anh rể có biết không? Anh ta hình như không bảo cô nói vậy.’’ Vì vào văn phòng anh ta mà bị sa thải, anh ta quá độc đoán chăng?
Giờ nghĩ lại từ khi họ gặp nhau, lời đầu tiên cô nói đều là anh rể.
Cho nên với cách xưng hô này, anh luôn nhận ra cô là ai?
Nhất định là vậy.
‘‘Người đàn bà này đúng là không biết tốt xâu? Hiểu Hiểu nói gì chính là thế, cô còn ở đó nói bậy gì? Không làm việc sao? Cô là em rể của anh Hạo, điểm này chúng tôi đều biết, nhưng cô đừng quên cô cũng là nhân viên Cảnh Thị, cấp bậc của cô không đủ tư cách đến đây, ra ngoài!’’ Thích Thịnh Thiên đến sau lưng của Lâm Tri Hiểu, dù cười nhưng mặt lạnh, không có chút tình cảm.
Bùi Nhã Phán trơ mắt nhìn Thích Thịnh Thiên, rồi nhìn Lâm Tri Hiểu, rất nhanh đã hiểu vì sao Thích Thịnh Thiên luôn bảo vệ cho Lâm Tri Hiểu.
Giờ cô không muốn cãi với họ, sau này sẽ có cơ hội ra mặt.
‘‘Tôi còn có việc nên đi trước.’’ Bùi Nhã Phán quay người, chân đạp cao gót uyển chuyển bước đi.
Bùi Nhã Phán vừa đi, vai của Lâm Tri Hiểu bị đè xuống, cô hất vai trái lên, “Thích Thịnh Thiên, anh làm gì?”
‘‘Hiểu Hiểu, anh buôn ngủ! Muốn đi ngủ. ’’ cằm Thích Thịnh Thiên đè lên vai cô, ngáp 1 cái, đôi tay ôm eo cô, thân thể nhẹ lắc lư, giống như cái ghế lắc.
‘‘Anh ngủ của anh, đừng ôm tôi!’’ Sao bọn họ lại ở bên ngoài văn phòng sếp lớn.
Chuyện lần trước còn nhớ như in, cô không muốn bị ép vào tường.
‘‘Anh muốn ôm em ngủ, Hiểu Hiểu giờ không bận?’’ cho dù bận cũng xách cô đi, người cô thơm quá!
Mềm mềm, ôm thật thích!
‘‘Bận chết đi được!’’
‘‘Ngày nào em cũng bận, sao không thấy em chết!’’ Cô vẫn khỏe cơ mà.
‘‘Người rảnh như Thích Tổng không hiểu được đâu.’’ Cô đau khổ biết bao!
Nhiễm Nhiễm không ở đây, ít đi 1 người, đại Bos giờ không tìm thư ký khác, việc công ty vốn rất nhiều, giờ đại boss thường xuyên không có mặt.
1 đống việc!
Chỉ vì tìm Nhiễm Nhiễm.
‘‘Thích Tổng, anh thật vô tích sự, đến giờ cũng không tìm được Nhiễm Nhiễm!’’ Cô đột nhiên nghiêm túc.
Tay đang ôm eo cô càng ôm chặt hơn, dùng sắc kéo cô lại gần, ‘‘Hiểu Hiểu, chị em tốt của em quá xảo huyệt.’’
‘‘Là thông minh!’’ Lâm Tri Hiểu đính chính!
‘‘May mà em ngốc!’’
‘‘…’’
Cô ngốc khi nào?
Cô thông minh lắm biết không?
‘‘Thích Tổng, eo tôi sắp gãy!’’ Nếu anh không buông ra.
Thích Thịnh Thiên nhẹ lỏng tay 1 xíu, nhưng cũng 1 xíu thôi.
‘‘Cả đêm nay chưa ngủ, giờ anh còn chưa chợp mắt.’’ Anh vừa nói vừa ngáp, ‘‘Trong công ty ngủ không yên, em đưa anh về nhà, anh không lái xe!’’
‘‘Tôi gọi xe cho anh.’’
‘‘Lâm Tri Hiểu, em thử xem?’’ Anh cắn tai cô, bàn tay vừa nơi lỏng lại ôm chặt hơn, ‘‘Anh muốn em đưa.’’
Người cô khẽ run, người đàn ông này rốt cuộc tính làm gì?
Sao lại cắn cô!
Cả người cô tê cứng, ‘‘Thực ra anh có thể ngủ ở công ty, văn phòng lớn như thế chẳng phải có giường sao?’’
“Kaka” anh cười, ánh mắt nhìn cô bỗng thay đổi, “Hiểu Hiểu, xem ra em rành cái phòng làm việc của anh ghê, nói thật xem có phải em nhòm ngó giường ở phòng anh lâu rồi không?”
Cô gần như điên lên, nhòm ngó giường trong phòng làm việc của anh?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT