Cô nháy mắt ra hiệu với Thích Thịnh Thiên, hi vọng chuyện tối hôm qua anh có thể bảo mật, nhưng Thích Thịnh Thiên nhận được ánh mắt của cô xong, khoa trương che ngực lại, “Chị dâu, chị đừng tán tỉnh em, anh Hạo sẽ chém em đó!”

Người đàn ông kế bên nghiêng đầu nhìn vào cô, đáy mắt tràn ra cơn giận đùng đùng, cô câm nín không nói lên lời.

“Anh Hạo, anh phải tin tưởng em, em và chị dâu tuyệt đối là trong sạch đấy.” Thích Thịnh Thiên thể hiện rõ lập trường của mình, anh hoàn toàn không lĩnh hội được ánh mắt của Bùi Nhiễm Nhiễm.

Bùi Nhiễm Nhiễm bất lực ngồi xuống kế bên Cảnh Thần Hạo, “Em và anh ta tuyệt đối là trong sạch, ăn cơm đi!”

“Anh Hạo, chị dâu lợi hại thật đấy, tối hôm qua quả thật làm mới cách nhìn của em về phụ nữ!” Thích Thịnh Thiên hào hứng nhìn vào Cảnh Thần Hạo, dự định thêm dầu thêm muối nói ra chuyện hôm qua.

“Tối hôm qua chúng ta cái gì cũng chưa làm, Thích Thịnh Thiên anh đừng vu khống sự trong sạch của tôi.” Bùi Nhiễm Nhiễm mở lời cắt ngang lời anh, cô ám chỉ đã đủ rõ rồi chứ?

Nhưng Thích Thịnh Thiên đâu nghe lời của cô, tối qua anh ngủ cũng còn nhớ đến, Bùi Nhiễm Nhiễm mấy năm nay rốt cuộc trải qua những gì, không ngờ lại ra tay nặng như thế!

Nhưng Cảnh Thần Hạo lại tỏ vẻ mặt khá hứng thú, lạnh nhạt nhìn vào cô, môi mỏng hơi mở, “Nói xem thử.”

“Tối qua chị dâu cầm dao cắt trái cây đấy! Em vẫn chưa kịp phản ứng gì, trực tiếp kẻ vào lòng bàn tay của Liêu Vi, máu đó lập tức bắn lên người em! Giúp anh trả thù đấy! Cho nên thà đắc tội quân tử, chứ đừng nên đắc tội phụ nữ!” Bọn họ ở trong phòng riêng, cho nên Thích Thịnh Thiên mới đắc ý lớn tiếng nói cũng không sợ người khác nghe thấy.

Và giọng của anh trong phòng cũng khá lớn tiếng, mỗi một chữ Bùi Nhiễm Nhiễm đang uống sữa che đậy đi đều nghe được rõ ràng.

Cô cảm giác được ánh nhìn bên cạnh cô dần dần trở nên nóng rực, cô uống tiếp sữa vào miệng, Thích Thịnh Thiên còn đang nói cô như thế nào kêu anh giữ chặt cánh tay, kẻ nhát thứ hai, lại chơi đùa với Liêu Vi như thế nào, trực tiếp bỏ đi như thế nào.

Cô tối qua đúng là giận lắm, chó gấp cũng sẽ nhảy tường, huống chi là người.

“Anh Hạo, anh bị thương như thế là xứng đáng lắm!” Thích Thịnh Thiên tổng kết nói một câu.

“Đáng cái đầu!" Mùa đông tế bào máu đông chậm, vết thương lành chậm, không đáng chút nào.” Cô bất mãn mở miệng, nghiêng đầu nhìn vào ánh nhìn nóng rực của Cảnh Thần Hạo, nghiêm khắc nói, “Nhìn gì mà nhìn, không ăn sáng làm sao lành?”

“Đút anh.”

Bùi Nhiễm Nhiễm lập tực nghẹt họng, liếc nhìn đôi môi màu hồng nhạt của anh, lạnh nhạt hai chữ bắt giữ cô, cô có phải quá biết cách nói chuyện không?

Cô cầm lấy một ly sữa bò khác đưa đến trước mặt anh, “Tay trái cầm lấy.”

“Mười ngón liền với tim, đều đau.” Cảnh Thần Hạo đàng hoàng gạt cô, đôi tay ngay cả một chút hiện tượng giơ lên cũng không có.

Cô nhịn, nể mặt người ngoài.

Ly đưa đến trước mặt anh, lần này anh rất là phối hợp, một ly sữa bò trực tiếp uống hết.

Thích Thịnh Thiên đột nhiên cảm thấy anh giống kì đà cản mũi, nói rõ là anh đến báo cáo quân tình mà!

Tại sao lại trở thành như thế?

“Liêu Vi thả ra chưa!” Bùi Nhiễm Nhiễm đột nhiên mở miệng.

“Tại sao? Chị hành hạ đủ rồi?” Thích Thịnh Thiên nói xong cảm giác được ánh nhìn lạnh lẽo trước mặt bắn về phía anh, “Khẹc khẹc, chị giết con trai cô ta thật?”

Lại là ánh nhìn lạnh lẽo?

Hôm nay mạng anh phạm thái tuế sao? Nói cái gì sai cái gì!

“Không lẽ là con gái?” Anh lần này không nói sai chứ?

Tay Bùi Nhiễm Nhiễm đang lột trứng gà dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi ở trong mắt anh lại bảo lực như thế sao?”

“Vâng, không những bạo lực, còn máu lạnh.” Anh tối qua đích thân nhìn thấy, tuyệt đối không giả được.

“Cảm ơn khen thưởng, nhưng tôi thân là một người mẹ, là không thể đối xử như thế với một thai phụ, đứa con của cô ta không phải tôi giết.” Cô nhấn mạnh hai chữ “đứa con”, nhắc nhở Thích Thịnh Thiên vừa nãy anh nói sai lời.

“Em cũng cảm thấy không phải, giết con cô ta phiền phức biết bao, hay giết luôn cô ta tiện hơn!” Thích Thịnh Thiên cười hô hô nhìn vào bọn họ, sắc mặt của anh Hạo hình như có chút khó coi.

Đây là cảnh tượng trước mưa to gió lớn đến!

“Em đột nhiên nhớ đến còn nhiều chuyện quan trọng chưa làm!” Anh từ ghế ngồi đứng dậy, thân hình phi nhanh rời khỏi phòng riêng.

Thích Thịnh Thiên vừa đi, trứng gà trên tay cô đưa lên miệng anh, đôi mắt có chút không dám trực diện nhìn thẳng vào khuôn mặt u ám của anh, phong cách quyết đoán quay lại, dịu dàng nhỏ tiếng nói, “Chồng yêu, em sai rồi, lần sau không tự ý hành động nữa.”

“Còn nữa?”

Còn gì nữa?

“Không nên đi cùng với tên Thích Thịnh Thiên? Em thề là em không có tán tỉnh anh ta thật, chỉ là vừa nãy không muốn anh ta nói chuyện này cho anh nghe, nháy ánh mắt, ai biết tên đó, không hiểu chuyện đến thế!” Không ngờ không biết xem tình hình đến thế!

Chắc sẽ không phải nhìn ánh mắt của cô, ánh mắt của Cảnh Thần Hạo nhìn khá rõ đấy.

Biết được anh đang giận, đáy chân như thoa dầu phóng đi, để lại một mình cô.

“Anh không giận, mà cảm động còn……” Anh kề sát tai cô, “Vui nữa.”

Vui cái gì?

Cô không hiểu cho lắm!

Vui là vì cô không trang điểm kiểu đó nữa, dùng không phải tên cô đứng kế bên anh, cô là Bùi Nhiễm Nhiễm, là vợ của anh, là người phụ nữ anh yêu nhất.

Cô có thể sống bất kì cuộc sống mà cô thích, không cần bất kì ngụy trang nào.

Ngày xưa tôn trọng cách suy nghĩ của cô, sau này phải nghe lời anh.

“Anh thì vui mừng rồi, em thì vui không nổi.” Cô lột trứng gà xong đút trước mặt mình, hận hận cắn một miếng.

“Tay của anh không sao, rất nhanh sẽ lành lại, không cần lo lắng.”

“Ai lo lắng cho anh chứ!” Cô liếc nhìn anh, tiếp tục ăn sáng, đừng mong để cô đút nữa, triệt để không còn tâm trạng rồi.

Cô lo lắng là đoạn lịch sử đen kia của Bùi gia ngày xưa theo sự xuất hiện của cô lại một lần bị đào lên, tuy rằng cũng lo lắng cho tay của anh.

Phụ nữ đều là nói một là hai, cô nhất định là đang lo cho anh.

Cảnh Thần Hạo nhìn vào cô, không ăn cơm cũng không cảm thấy đói, cô càng hấp dẫn hơn, càng ngon miệng hơn, muốn ăn cô phải làm sao?

Hai người từ khách sạn trở về, Dương Dương Noãn Noãn nhìn thấy chiếc Stretch Lincoln Limousine rẽ vào, lần lượt chay đến trước cửa, sau lưng còn có người giúp việc không ngừng nhắc nhở tụi nhỏ cẩn thận, đừng vấp té.

Bùi Nhiễm Nhiễm nhìn thấy hai bảo bối ra đến, bên ngoài lạnh như thế, đâu lo được cho Cảnh Thần Hạo, quyết đoán xuống xe.

“Dương Dương Noãn Noãn, vào nhà đi.” Trong phòng vừa có máy lạnh, vừa có sàn tỏa nhiệt, mặc một áo đơn lại dám chạy ra ngoài.

Cô nhìn vào người giúp việc ở đằng sau đang cầm áo lập tức mặc cho Dương Dương Noãn Noãn, cô vẫn là chưa yên tâm, trực tiếp chạy vào nhà.

“Mẹ ơi!” Hai tiểu bảo bối đồng thanh.

“Ngoan, vào nhà trước.” Cô mỗi tay nắm lấy một đứa, ngoảnh đầu nhìn vào khuôn mặt trầm xuống của Cảnh Thần Hạo.

“Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?” Dương Dương lo lắng nhìn vào cô, tối hôm qua ngủ không được, sáng hôm nay cậu đã trông thấy tin tức.

“Mẹ không sao, ba có sao đó.” Cơ thể cô ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn vào Cảnh Thần Hạo đang đi vào, “Mau đi an ủi ba.”

Noãn Noãn nghe lời cô, liền nghiêng đầu nhìn vào Cảnh Thần Hạo, đôi mắt to nhìn lên người anh đảo một hồi, nhìn thấy tay anh băng lại, lập tức có chút hoang mang, “Ba ơi, Noãn Noãn phù phù, phù phù liền không đau nữa!”

Cảnh Thần Hạo cũng ngồi xổm người xuống, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng lộ ra nụ cười nhạt, tay phải băng bó giơ lên, đưa đến trước mặt cô bé.

“Phù phù, phù phù……” Noãn Noãn nghiêm túc thổi, đưa mắt lên lúc chớp lúc nhắm nhìn vào anh, “Ba ơi, lần sau phải cẩn thận đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play