Anh thật sự phục rồi!

Anh cho rằng anh chỉ qua xem cho vui, thật không ngờ còn có đất cho anh dụng võ, ít nhất có thể ra tay giúp đỡ.

“Bùi Nhiễm Nhiễm! Cô sẽ chết rất thảm!” Liêu Vi đôi mắt đỏ hoe, mắt mở to trừng trừng nhìn cô.

“Yên tâm, nhất định chết sau cô!” cô nhìn con dao nhọn trong tay, mùi vị máu tanh trong phòng khiến cô khó chịu.

Quá nồng nặc quá khó ngửi rồi!

“Giờ cô có thể nói được rồi, tôi ngửa tai cung kính ngồi nghe đây!” Cô kéo ì ịch chiếc ghế ra sau 1 đoạn, sau đó ngồi xuống, nhàn nhã nhìn cô ta.

“Bùi Nhiễm Nhiễm! Tôi không tin cô! Cô làm vậy là còn muốn moi móc điều gì từ miệng tôi sao? Giờ cho tôi đi tìm bác sĩ, tôi mới nói với cô.” Cô ta không thể không nói gì, tay cô ta không thể bị phế.

“Vậy à...” Cô học ngữ khí của Cảnh Thần Hạo, khuôn mặt xinh đẹp móc lên một nụ cười nhẹ nhẹ đểu cán, “Thích Thịnh Thiên, chúng ta ra về thôi! Trễ rồi, nên đi ngủ rồi.”

Cô đứng dậy rồi đi ra ngoài, rồi cầm theo con dao nhọn đang sáng bóng kia đi.

“Đừng đi! Bùi Nhiễm Nhiễm cô đừng đi! Tôi nói! Điều tôi biết đều nói cho cô, cô thả tôi ra ngoài!” Cô ta kích động chạy về hướng cửa ra, đôi tay cô ta chảy máu quá nhiều, cô đã cảm thấy mình sắp ngất đi, nếu không băng bó kịp thời, cô ta có lẽ sẽ bị chết do mất máu quá nhiều?

“Xin lỗi, hôm nay nghe mấy lời thừa quá nhiều rồi, quá là chán, mấy lời thừa của cô để mai hẵng nói.” Cô chỉ nói câu đó, sau đó lạnh lùng liêc nhìn cô ra, quyết định rời đi.

Thích Thịnh Thiên ở đằng sau giơ ngón cái lên, “Chị dâu, bộ dạng của chị quá giống anh Hạo rồi!”

“Ai thèm giống anh ta? Tên xã hội đen.” Cô đưa con dao trên tay mình trước mặt anh, “ Tìm người nào đó băng bó sơ cho cô ta đi, không chết là được! Không cần tốt với cô ta quá!”

“Yên tâm!” Không giết cô ta đã là trời khai ân rồi. còn đối tốt cô ta sao?

Trừ khi trời đổ cơn mưa máu!

Lúc Bùi Nhiễm Nhiễm về tới phòng, bước chân nhẹ nhàng, sợ làm Cảnh Thần Hạo tỉnh, vừa hay anh vừa uống thuốc, đã chìm vào giấc ngủ.

Cô đi tắm, mới về lại giường, nằm bên cạnh anh, dù không mở đèn trong phòng nhưng cô dường như có thể nhìn rõ từng bộ phận trên mặt anh, mắt anh, mày anh, bất giác bộ dạng anh đã khắc sâu trong tim cô.

Chuyện tối nay trước giờ cô chưa từng dám nghĩ đến mình sẽ tàn nhẫn như thế, nhưng khi nghĩ đến tay anh, trong lòng cô không thể để cô ta sống tốt được, cho nên mới điên cuồng như thế, khi cô chém phát đầu tiên, thật là dùng quá nhiều sức.

Ngày mai khi anh biêt chuyện này sẽ nhìn cô như thế nào đây?

Chết rồi, cô quên nói với Thích Thịnh Thiên, là do anh ta làm, không phải cô làm!

Thất sách rồi!

Cứ nghĩ mơn man như thế, cô ngủ quên mất, cô ngủ 1 giấc cho đến sáng, khi tỉnh dậy, đã bắt gặp ánh mắt dò xét của anh.

“Anh làm gì?” Cô sờ mặt mình, không có sưng, cũng không có mọc mụn, chẳng lẽ chuyện tối qua chỉ là ảo giác? Chẳng lẽ giờ cô còn đeo mặt nạ sao?

“Nhìn em.” Tay phải bị thương của anh ôm eo cô đẩy cô vào trong lòng anh, “Tỉnh dậy nhìn thấy em, thật tuyệt.”

Sếp lớn, có ai nói với anh, đừng có mà sến như thế? Đặc biệt là mới sáng sớm.

“Haha, tối qua chúng ta không về nhà, quên báo cho Dương Dương và Noãn Noãn, chúng nó nhất định rất lo lắng, giờ em có muốn dậy không đây?” Tối qua cô lo quá nên quên mất chuyện này.

Tay anh không do dự thả lỏng ra, đầu dựa vào cổ cô, “Nếu mà đến chút chuyện nhỏ này Lâm Tri Hiểu cũng làm không xong, kêu cô ta đánh đơn từ chức được rồi đó?”

Sao cô lại quên Lâm Tri Hiểu đi chứ, mà nói đi cũng phải nói lại, cho dù không có Lâm Tri Hiểu, tối qua nhiều người như thế, bọn lính của Cảnh Thần Hạo đâu phải nuôi không cho có đâu, nhất định sẽ thông báo chúng nó.

Đặc biệt là có Thích Thịnh Thiên, anh ta làm việc khá đáng tin.

“Tay anh sao rồi, đỡ chút nào chưa?” Cô vừa nói vừa gỡ chăn ra, còn tay anh thì lại đang vén áo ngủ của cô ra.

“Cảnh Thần Hạo!” Cô nghiêng người qua 1 bên, một chân đạp 1 phát lên chân anh, “Xem ra vết thương anh đỡ nhiều rồi!”

Đã bị thương mà còn không chịu yên1

“Vợ à, em đối xử với người bệnh như thế sao? Anh đau khổ như thế, vén áo lên xíu thôi, có cần né vậy không?

“Bệnh cái đầu anh!” So với anh, cô càng giống người bệnh hơn?

Đã bị thương mà còn khỏe như thế, nếu nhảy mạng xuống giường, “Dậy uống thuốc ăn cơm, về nhà? Hay là về nhà trước mới ăn cơm uống thuốc đây?”

“Anh muốn ngủ thêm xúy, đau tay, đau đầu, đau tim.” Anh nhắm hai mắt lại, gương mặt anh tuấn ấy hiện ra nét đau khôr.

“Đau tay thì em tin, đau đầu cái quái gì? Còn đau tim ở đâu ra hả?” Cô thật bội phục anh, vì muốn ăn đậu hủ, mà giả bệnh thành thế này.

Cảnh Thần Hạo im miệng không nói, nằm trên giường giống như 1 con búp bê sứ tinh tế, khiến người ra muốn cưng nựng.

Bùi Nhiễm Nhiễm đứng yên 1 chỗ nhìn anh 1 hồi thấy anh vẫn không nhúc nhích, nhanh chóng đi vào nhà tắm, đàn ông không thể chiều, đặc biệt là Cảnh Thần Hạo!

Anh sẽ nhường bước thôi!

Cô vừa đi, Cảnh Thần Hạo đã mở mắt, nhưng chỉ có thể nhìn bóng cô đi xa, người đàn bà này thật là quá nhẫn tâm.

Đợi cô ra khỏi nhà tắm, sau khi thay đồ xong, phát hiện anh vẫn cứ duy trì động tác đo, “Cảnh Thần Hạo, anh tính biến thành người gỗ hả? Có cần em móc lục phủ ngũ tạng của anh ra không? Sau đó lấy băng lưới bọc anh lại?”

Đôi mày dài cong của anh chớp chớp, rồi từ từ mở mắt, “Nhiễm Nhiễm...”

“Giọng mê hoặc cũng không có ích, ngồi dậy, mặc đồ.” Tay cô cầm áo sơ mi, “Anh còn không nhúc nhích, em đi đây, để Thích Thịnh Thiên vào đây mặc cho anh, anh tự nghĩ kĩ đi.”

Cô thì không ngại, dù sao cũng là đàn ông, còn là anh em, nói không chừng là cách đây tám trăm năm trước đã nhìn hết rồi.

Anh lại không chơi lại Nhiễm Nhiễm của anh, để Thích Thịnh Thiên mặc đồ cho anh cô cũng có thể nghĩ ra.

Nhưng anh không thể làm vậy!

Từ từ ngồi dậy, tận hưởng làn da mềm mại của cô lướt qua da thịt mình, rồi đóng từng nút lại, anh thuận tay ôm lấy em cô, “Tối nay...”

“Đừng nói tối nay, anh phối hợp để em mặc đồ, còn nói nữa em đi đó!” Cô hơi lo lắng anh sẽ hỏi chuyện Liêu Vi.

“Vợ à, hôm nay em hơi bạo lực.” Nhưng bộ dạng này so với bộ dạng Bùi Nhiễm Nhiễm hồi xưa quả là quá giống.

“Dịu dàng là giả đó, anh không phải không biết tính em.” Tay cô cuộn ống quần cho bằng, khuôn mặt cười nhìn anh, “Thật là phiền phức, nếu em bị thương là tốt rồi, như vậy thì anh phải chăm sóc em, Cảnh Thần Hạo anh cố ý hả?”

“Oan uổng.” Anh tuyệt đối không cố ý.

Cô cười móc miệng lên, “Nhanh, bụng đói rồi.”

Vừa nói hết câu, Cảnh Thần Hạo đã hợp tác hơn nhiều, nhanh chóng mặt xong đồ, vệ sinh cá nhân xong, sau đó Cảnh Thần Hạo kéo cô xuống lầu ăn sáng.

Rõ ràng có thể gọi bưng vào phòng? Sao phải xuống lầu?

Khi cô nhìn thấy Thích Thịnh Thiên, cô đã hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play