Cô ta vừa bước vào phòng nhìn thấy Cảnh Thần Hạo từ chiếc quần tây để sang bên lúc nãy lấy chiếc điện thoại ra, cô ta không cần suy nghĩ nhiều liền giật lấy điện thoại, "Cảnh Thần Hạo anh bị điên rồi phải không?"

Chiếc điện thoại của anh bị cô ta giấu sau lưng, anh giang tay kéo cô về lòng mình, "sắp rồi"

"Anh tốt nhất đừng làm bậy, em đang định trong hai ngày này sẽ đi thăm một người, tin tức của em đã đủ nhiều rồi" nếu mà tiếp tục bị tung thêm tin nữa, cô ta thật sự có thể cút về nước ngoài rồi.

"Gặp ai?"

"Người có thể liên quan đến vụ án năm xưa, chồng của mình không được, tìm không ra người, em chỉ có thể tự thân xuất mã thôi." Cô ta quay đầu sang nhìn anh, gương mặt xinh xắn kia bất lực lộ ra vẻ thất vọng.

Cô ta vẫn chưa phản ứng gì, thân người vừa quay đi, cô bèn bị đè người trên giường.

Cô ta vừa nói không được không phải ý nói về mặt này đâu!

"Cảnh Thần Hạo, anh đứng dậy!" vì lúc nãy cô ta quay người quá nhanh, nên chiếc điện thoại không biết ném đi đâu rồi.

"Ngoan, khuya lắm rồi, nên đi ngủ thôi." Cái áo khoác Jean bên ngoài của cô ta thật sự cản trở quá đi, làm sao cởi ra đây!

Cái người đang nằm đè lên người rất sát và nặng, cô ta căn bản không còn cách nào để nhúc nhích, đối diện khuôn mặt tuấn tú của anh ta gầm gừ một câu, "Cảnh Thần Hạo ngày mai anh dọn ra ngoài cho tôi!"

"Được!" anh ta trả lời một cách sảng khoái, dù sao cũng phải khiến cô ta ngây người ra.

Lại dễ dãi đến vậy à, có chiêu trò.

Nhưng hiện tại muốn đối đáp không phải vấn đề của ngày mai, mà là vấn đề của hôm nay.

"Cảnh Thần Hạo anh đứng dậy, để em tự cởi!" cánh tay của cô bị tê và đau rồi, cái áo khoác tren người vẫn còn đó.

Lúc đứng dậy cời cái áo khoác ra, cô ta chỉ có một suy nghĩ, ngày mai nhất định phải tống cổ Cảnh Thần Hạo về nhà!

Cái ánh nắng ấm áp của buổi sáng tinh mơ đang chiếu vào, đôi mắt đang nhắm lại của Bùi Nhiễm Nhiễm không muốn mở ra, nếu không phải vì chợt nghĩ đến hai đứa bảo bối vẫn chưa ăn gì, cô thật muốn phá lệ để ngủ nướng cho đã.

Lâu lâu mới được ngày cuối tuần cũng không phải lăn tăn đến vậy.

Cuối cùng cô ta cũng không địch lại được Cảnh Thần Hạo!

Cô ta chợp mắt thêm chút xíu mới chịu mở mắt dậy, nghiên đầu thấy anh ta vẫn còn ngủ say, cuôn chặt nắm đấm trên tay quơ thẳng vào mặt anh ta, nhưng không có cái nắm đấm nào thật sự trúng vào mặt anh.

Cô ta nhanh chóng xuống giường, thay đồ xong phát hiện anh ta vẫn còn đang ngủ, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cô ta, tự nhiên anh ta trở người, phần thân trên lộ ra, nước da nhìn không tệ.

Cô ta lắc nhẹ đầu, mới sáng sớm đã nghĩ điều gì rồi!

Cô quay người đi ra ngoài, gần sắp đi ra tới cửa thì lại quay trở lại, kéo cái chăn đắp lại cho anh ta, lại tiếp tục rời đi.

Cả nhà ăn sáng xong, ngoài Noãn Noãn vẫn còn dính cô tí, nhưng sau đó hai đứa tự ngồi chơi với nhau.

Hai đứa nhỏ vừa đi lên lầu, Bùi Nhiễm Nhiễm thản nhiên cười nhẹ đi đến bên ghế sofa ngồi trước mặt Cảnh Thần Hạo xem ti vi, trên người anh ta vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, tóc vẫn còn rối, như thế vẫn không ảnh hưởng đến nét đẹp tuấn tú của anh ta.

"Cảnh Thần Hạo, tối qua có nhớ những lời hứa với em chứ! Dọn ra ngoài!" cô ta đứng chặn ti vi trước mặt anh, cúi đầu nhìn anh ta.

Nhất định không thể thỏa hiệp, kiên quyết không.

"Đợi thêm tí nữa đi! Dù sao thì hôm nay cũng sẽ dọn mà." Anh ta nhấc mắt nhìn cô, so với cái tivi thì cô ta có phần đẹp mắt hơn, anh ta rất vui lòng nhìn cô suốt.

"Được, em sẽ giúp anh dọn đồ đạc!" cô ta trợn mắt nhìn anh ta, nhìn thấy miệng anh ta khẽ nhếch môi cười.

Cô ta cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng mà vẫn nghĩ không ra rốt cuộc là chỗ nào.

Trong phòng ngủ của cô ta, đồ đạc Cảnh Thần Hạo không nhiều lắm, nhưng mà cũng không ít.

Cô ta lấy cái vali màu đen ra, chọn những bộ đồ Cảnh Thần Hạo sẽ mặc đặt vào trong, còn những thứ khác, chỉ một cái vali cũng không chứa hết, thôi vậy!

Cô ta lôi cái vali ra cửa, lại nhìn thấy Cảnh Thần Hạo lúc này cũng đang kéo hai cái vali nhỏ xuống cầu thang, và sau lưng anh ta là Dương Dương Noãn Noãn đang đi theo, hai người đang đeo hai cái cặp nhỏ, trên tay Noãn Noãn vẫn còn đang xách cái túi anbum hình được Đường Sóc mang tới đêm qua

"Má mi cũng dọn xong đồ rồi kìa, vậy chúng ta có thể xuất phát rồi!" Noãn Noãn từ bên cầu thang chạy xuống đến bên cô ta, "Má mi, sau này chúng ta sẽ đến chõ ba ở phải không?"

Khó trách đêm hôm qua hứa một cách thoải mái như vậy, thì ra là giở chiêu này!

Từ lúc nào mà anh ta đã giải quyết xong hai đứa nhỏ thế? Tại sao cô ta không biết gì hết!

"Nhiễm Nhiễm, đi tìm cho anh một bộ quần áo, anh lập tức trở về thay." Cảnh Thần Hạo cũng đi sang hướng cô, "đi thôi!"

Đây có phải đang đóng kịch vợ chồng ân ái trước mặt con không?

Cảnh Thần Hạo sự việc như vậy, cô nhất định sẽ tính sổ với anh.

Nếu không phải vì Noãn Noãn đang mừng rỡ, Dương Dương thì không phản đối gì, cô tuyệt đối, nhất định, không chịu thỏa hiệp!

"Má mi sắc mặt của mẹ hình như không được tốt." Dương Dương ngẩn đầu nhìn cô ta, thần sắc lo âu.

"Má mi không sao, hai con lên xe ngồi trước đi, má mi rất nhanh ra thôi." Cô cúi đầu xoa tóc của cậu bé, mỉm cười hiền hòa, sau đó quay người đi vào phòng ngủ.

Đợi Cảnh Thần Hạo sắp xếp hành lý và các con xong, lúc về lại phòng ngủ, trên tay cô ta đang lấy bộ đồ tây mà tối qua đã bị Noãn Noãn đồ bậy đến nhìn không rõ kiểu dáng.

"Những bộ đồ khác em đều bỏ vào hết rồi, chỉ còn bộ này thôi" cô ta cười nói.

Quần áo đương nhiên chưa sắp hết, nhưng những bộ khác cô ta vừa mới ném vào đống quần áo của cô đè lên rồi, Cảnh Thần Hạo sẽ không rảnh đến nổi đi kiểm tra đâu!

Anh ta liếc nhìn bộ đồ tây cô cầm trên tay, "anh cảm thấy bộ đồ ngủ trên người anh vẫn rất tốt"

"Là rất tốt, nhưng mà anh có thể giải thích cho em nghe tình hình ra sao không?" cô ta quăng bộ đồ tây trên tay lên giường, dưới ánh mắt nổi giận bộc lộ rõ ra.

"Dương Dương Noãn Noãn ở bên ngoài không an toàn, chúng ta ra ngoài trước đi" anh ta đưa tay nắm lấy cổ tay cô, vừa đi ra ngoài, vừa giải thích nói, "em đòi dọn ra ngoài, anh đi đương nhiên phải dẫn dắt gia đình theo rồi, vả lại Lâm bí thư lần trước oán trách rằng cô ta đang ở cái biệt thự quá xa, thì trả lại chỗ này cho cô ta."

Thật tình gây khó dễ cho anh quá, thế là đã biên tập ra cái lý do chính đáng rồi.

"Vậy còn cái biệt thự cô ta đang ở thì sao?" sẽ không thu lại chứ!

"Đồ anh cho rồi có hồi thu lại không? Thì xem như là của hồi môn cho cô ta vậy." Anh ta đối với Lâm Tri Hiểu không có cảm tình gì, cho dù có làm việc cho anh vài năm thì cũng như thế.

Chỉ là vì mối quan hệ thân thiết của hai người thôi.

Của hồi môn?

Lâm Tri Hiểu nửa người bạn trai cũng không có, lại của hồi môn, Cảnh Thần Hạo anh có thể bớt chút không?

"Đồ của anh sẽ không lấy lại!" cả buổi sáng này rốt cuộc cô ta đang làm gì thế!

"Đồ của anh ở nhà đều có, nếu như anh thực sự thích lắm......" anh ta "Ầm" một tiếng, cửa đóng lại, "chiều nay để Lâm Tri Hiểu về dọn, tiểu Dương sẽ đem qua đây."

"Má mi!" Noãn Noãn xuyên qua cửa sổ xe hô lớn với cô.

Cô ta muốn phát cáu đi chăng nữa cũng phải nuốt trôi cơn giận, gạt tay anh ra, ngồi vào bên ghế phụ.

Lần trước đến nhà anh không chút cảm giác gì, lần này đi thì trên đường rất minh mẫn, tỉnh táo nhìn ra cảnh vật bên ngoài, trong đầu vẫn đang suy nghĩ, Cảnh Thần Hạo đã nói gì với hai đứa con cưng thế.

Người đàn ông này luôn trong tác phong hành động, gặp mặt là cưới, cưới rồi dọn nhà, không dọn qua đi thì cũng dọn qua lại, mấy ngày nay, anh ta đã thành công dụ dỗ đước cả gia đình lớn nhỏ dọn về nhà lớn của mình.

Có cần thay đổi tên không? Đổi tên gì mới có ý nghĩa đây?

Cảnh Dương? Cảnh Noãn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play