Thời gian chính là như thế, càng muốn chậm một chút lại thường có
cảm giác thời gian chạy càng nhanh. Ba ngày cứ như vậy trôi qua. Nghiêm
Thư Hàm nhìn áo cưới trên giường, váy cưới mang một tầng kim cương lấp
lánh sáng lên, nhưng không khỏi lộ ra cười khổ, “Chuyện nên tới thì
chung quy không có tránh thoát được, sau ngày mai chính là cảnh còn
người mất đi.”
Sáng sớm ánh nắng xuyên thấu qua tấm rèm mỏng chiếu lên khuôn Nghiêm Thư Hàm. Nghiêm Thư Hàm bị ánh sáng làm chói mắt đánh
thức, từ từ mở mắt, nhìn bên ngoài ánh nắng mang một bộ dáng tươi sáng
nhưng tâm tình lại không thấy được ánh nắng tươi sáng.
Một cô gái
giúp việc gõ của bước vào đi tới phía trước cửa sổ, “Tiểu thư, hôm nay
là ngày hôn lễ, một lúc nữa sẽ có chuyên viên trang điểm tiến vào.” Nói
xong liền đi ra cửa.
Nghiêm Thư Hàm cho tới hôm nay mới tiếp thu
được sự thật này, chậm rì rì rời khỏi giường. Cơ bản rửa mặt rồi ngoan
ngoãn ngồi ở trước bàn trang điểm, chờ đợi người tới.
Đám chuyên
viên trang điểm vừa tiến vào phòng, liền thấy Nghiêm Thư Hàm đã ngồi ở
trước bàn trang điểm, cũng không do dự, liền bắt đầu động tác trên tay
“Nghiêm tiểu thư so với lúc nhìn thấy trên tivi đẹp hơn rất nhiều, thật là trăm nghe không bằng một thấy.”
Nghiêm Thư Hàm nghe được lời khen đó, đối với các cô hơi hơi cười, tỏ vẻ lễ
phép. Nhưng mà chuyên viên trang điểm lại nhìn ra Nghiêm Thư Hàm thần
sắt cô đơn, cái này không nên xuất hiện ở trên người cô dâu sắp cưới.
Suy nghĩ như vậy nhưng không có ảnh hưởng đến động tác trên tay. Trên
đầu Nghiêm Thư Hàm cũng đã được gắn thêm tấm phủ phía sau, như vậy trắng tinh không tì vết. Cô nhìn từ trên xuống dưới chính mình ở trong gương, trong mắt cuối cùng cũng nhiều thêm một phần vui vẻ.
Tóc bị bối
lên, nhìn theo đường may áo cưới càng làm tôn lên dáng người xinh đẹp
của Nghiêm Thư Hàm, làn váy kéo thật dài trên mặt đất, chỉnh chỉnh kiện
váy trên người càng làm nổi những viên toái toản (một loại kim cương)
được thêu lên, hoa văn cổ điển hoa hài hòa với đường thêu. Không có khoa trương, ngược lại rất phù hợp, lại càng tăng thêm vẻ cao sang.
Những viên toái toản đã lâu không đi tìm hiểu giá trị giá trị, nhưng nói đến
châu báu của Cao Trạch Vũ thì có thể nghĩ ngay đến giá trị của toái toản kim cương.
Tuy rằng ngày hôm qua ở sau ánh đèn có thể nhìn ra kim
cương lấp lánh, nhưng hiện tại mang ra so sánh kim cương hôm qua đều kém cỏi hơn không ít. Chuyên viên trang điểm nhịn không được tán thưởng,
“Thật sự hoàn mỹ.”
Nghiêm Thư Hàm được mọi người tán thưởng, nhẹ
nhàng lộ ra một nụ cười. Theo sau, cô gái lúc nãy liền đem bó hoa cưới
đến, Nghiêm Thư Hàm nhìn bó hoa cưới cô không nghĩ sẽ dùng cái này. Cô
người giúp việc nhìn Nghiêm Thư Hàm nhíu lại mày, mở miệng nói: “Tiểu
thư, hoa cưới này là Cao thiếu gia cố ý vì tiểu thư mà chuẩn bị.”
Nghiêm Thư Hàm bất đắc dĩ tiếp nhận, hoa cưới được tạo thành từ hoa thược dược mỹ lệ mà trắng tinh, ẩn chứa thẹn thùng, ngụ ý tưởng niệm, là trượng
trưng cho phú quý cùng mĩ lệ. Nhưng mà ý nghĩ sâu xa của hoa thược dược là: Tình yêu thủy chung.
Đang lúc Nghiêm Thư Hàm trầm tư, người ngoài cửa lên tiếng: “Tiểu thư, Cao thiếu gia đã ở ngoài cửa chờ, nên xuất phát rồi.”
Nghiêm Thư Hàm đứng lên bước ra cửa phòng. Chậm rãi đi xuống cầu thang, Nghiêm Thư Hàm liếc mắt xung quanh nhìn người dưới lầu, thiếu duy nhất bóng
dáng mẹ cô.
Nghiêm Thư Tuấn nhìn Nghiêm Thư Hàm, trong mắt tràn
đầy vui sướng. Quý Thu Liệt lại bất đồng, trong mắt tràn đầy cô đơn,
“Chính mình mất đi không phải Thư Hàm, mà là một báu vật.”
Nghiêm
Thư Tình nhìn Nghiêm Thư Hàm xuống lầu một lúc lâu, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, trong lòng hận vô cùng, hận không thể lập tức đem Nghiêm Thư Hàm gả nhanh ra ngoài.
Nghiêm Thư Hàm cùng mọi người lần lượt ôm nhau tạm biệt, chỉ không có ôm Quý Thu Liệt, không phải không nghĩ
mà là không thể. Bởi vì một đôi mắt thâm thúy đang nhìn chằm chằm vào
cô, đó chính là người đứng ở cửa, Cao Trạch Vũ. Cao Trạch Vũ trong mắt
tràn đầy kinh hỉ, anh biết cô rất đẹp, không nghĩ tới hôm nay càng đẹp
đến như vậy, thực không gì sánh được, hận không thể lập tức ôm vào trong ngực, mới nghĩ như vậy anh lập lức hành động. Cao Trạch Vũ sải bước đi
tới bên người Nghiêm Thư Hàm, hơi hơi gật đầu ý chào mọi người. Liền bế
Thư Hàm hướng ra ngoài cửa, “Cô dâu của anh hôm nay thật đẹp.”
Nghiêm Thư Hàm cũng khen tặng nói: “Chú rể hôm nay cũng không kém.”
Cao Trạch Vũ nghe cô nói như vậy, khóe mắt cong lên. Thấy như vậy, Nghiêm
Thư Hàm sửng sốt, Cao Trạch Vũ hôm nay khác ngày trước, một thân tây
trang màu đen làm anh càng thêm khí chất.
“Như thế nào? Có phải hay không thấy người đàn ông của em rất đẹp, xem đến choáng váng rồi sao?”
Nghiêm Thư Hàm xấu hổ, nghiên đầu qua một bên, “Không được nói bậy, mới không có!”
“Kích động cái gì, tôi còn chưa nói cái gì không phải, thích xem như vậy,
tôi mỗi ngày đều cho em xem, đi công tác cũng mang theo em bên người,
được không?”
Nghiêm Thư Hàm bị Cao Trạch Vũ nói trên khuôn mặt
không khỏi nhiễm một màu đỏ ửng, người đàn ông này vẫn vô lại như vậy,
thật muốn đào hôn.
Đi xa một chụt, Nghiêm Thư Hàm mới phát hiện
hai người đàn ông khác, đều rất đẹp, bất quá, so với Cao Trạch Vũ vẫn là hơi kém. Một người nhìn trầm ổn, một người khác mới gặp là thấy không
đáng tin cậy; một người nhìn nam tính, một người nhìn yêu mị một chút.
Nghiêm Thư Hàm không khỏi tổng kết, người bên cạnh Cao Trạch Vũ đều kỳ
quái như vậy sao?
Mộ Thần nhìn ánh mắt nghiên cứu của Nghiêm Thư
Hàm, mở miệng nói: “Chị dâu, tôi gọi là Mộ Thần, bên cạnh chính là Âu
Dương Hãn, chúng tôi là anh em tốt của Cao Trạch Vũ, về sau Trạch Vũ nếu là khi dễ cô, chúng tôi khẳng định sẽ giúp chị dâu đánh hắn!”
Cao Trạch Vũ nghe thấy Mộ Thần nói câu kia, liền hung hăng trừng mắt liếc
anh ta một cái, “Tôi cho cậu mười cái gan, cậu thử xem.”
Mộ Thần
nhận ánh mắt anh, liền ngoan ngoãn ngậm miệng. Nghiêm Thư Hàm nhìn bộ
dáng không đáng tin cậy này, ngẫm lại vẫn là từ bỏ. Cầu anh ta hỗ trợ
còn không bằng dựa vào chính mình, mới gặp một lần không vội suy xét.
Như vậy một lúc sau, Thư Hàm tâm tình tốt hơn nhiều. Ở trên xe, Cao Trạch
Vũ vẫn luôn nắm tay cô, cái này làm cho Nghiêm Thư Hàm nhiều ít có chút
khó xử. Tuy rằng lúc trước đã từng thân mật, nhưng đó là dưới tình huống say rượu, hiện tại, thật đúng là có chút xấu hổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT