Đông Lăng bảo cứ vậy đi nhưng Diệp Trần không thể yên tâm nổi.

Nàng tiếp tục khuyên Đông Lăng: “Đế quân như vậy là không được, có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng, nói ra đi, để ta phân ưu cho.”

“Cám ơn.”

Đông Lăng khéo léo từ chối: “Ta cảm thấy ngươi không thể phân ưu thay ta được đâu.”

“Tại sao chứ?”

“Người ở trên cao đón gió lạnh có nỗi khổ não của riêng mình.”

Diệp Trần không hiểu câu này nhưng nàng tin, Đông Lăng quả thực đúng là người ở vị trí trên cao đón gió lạnh. Nàng thở dài, gật đầu: “Ngày thường đế quân chắc là lạnh lắm nhỉ.”

Đông Lăng ngẩng đầu liếc Diệp Trần một cái, quyết định im lặng không tiếp lời.

Không khí bỗng yên tĩnh hẳn. Diệp Trần thấy mất tự nhiên bèn đổi sang chủ đề khác: “Mà này, vừa rồi chúng ta còn đang ở trong thôn, sao vừa mở mắt đã lại ở trong núi lửa rồi?”

“Bởi vì chỗ này vốn đều là ảo cảnh.”

“Thôn cũng vậy sao?”

“Tất nhiên.” Nham thạch trong núi lửa cuồn cuộn chảy, không khí nóng dần lên. Diệp Trần thấy khó chịu, tự lấy tay phe phẩy thay quạt, nghe Đông Lăng giải thích, “Bắt đầu từ lúc chúng ta bước vào thôn, thực ra chúng ta cũng đã bước vào ảo cảnh. Ảo cảnh tìm tòi nhược điểm của chúng ta. Ảo cảnh ban nãy chính là điều ngươi sợ hãi nhất. Nếu ngươi không rơi vào ảo cảnh thì chắc đi qua thôn đó, chúng ta sẽ tới được một chỗ khác. Dĩ nhiên là cũng sẽ không rơi vào ngũ hành thất dục cảnh này.”

“Tại ta.” Diệp Trần gật đầu nhận lỗi, ngậm ngùi bảo, “Là ta làm đế quân vướng chân.”

“Không sao.” Đông Lăng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, “Ngươi tâm chí không kiên định. Nếu vượt được cảnh này sẽ có ích lớn cho việc tu hành của ngươi.”

Diệp Trần tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe dạy bảo nhưng thực ra trong lòng lại tỏ ý xem thường.

Nếu nàng có lòng tu luyện, thì với thiên phú của bản thân, nàng tin, nếu không bị hồn phi phách tán thì ắt cũng đã lên được hàng ngũ đế quân. Chẳng qua nàng luôn cho rằng, đi đêm lắm ắt có ngày gặp ma. Chỉ có cách không chủ động đánh nhau với người khác, không chủ động khiêu khích, không quá thu hút sự chú ý thì mới có thể sống lâu.

Nhiều năm qua, nàng vẫn luôn tham sống sợ chết như thế và cũng đã thành công sống lâu hơn được rất nhiều người.

Thậm chí, nàng tin, có lẽ có một ngày hàng ngũ đế quân đều chết hết, nàng vẫn có thể ung dung sống sót.

Thế nhưng, tất nhiên nàng sẽ không nói ra như thế, mà ngược lại còn nghiêm trang đáp: “Đế quân nói phải lắm.”

“Có điều, ngươi không cần phải sợ.” Đông Lăng thấy nàng căng thẳng nên trấn an, “Ta dạy cho ngươi thanh tâm quyết, nếu ngươi bị chìm vào trong ảo cảnh do cảnh này tạo ra, ta sẽ gọi ngươi tỉnh lại. Nếu ta chìm vào trong ảo cảnh thì ngươi gọi ta tỉnh lại. Chúng ta giúp đỡ nhau, nhất định có thể qua được cửa.”

“Được!”

Diệp Trần vô cùng tin tưởng Đông Lăng, sau khi học thanh tâm quyết kia xong liền vỗ vai Đông Lăng bảo: “Đế quân, lần này dựa cả vào ngươi đấy.”

Đông Lăng gật đầu: “Che chở cho ngươi là chuyện ta phải làm.”

Diệp Trần chột dạ, cảm thấy thẹn với lòng tốt của đối phương.

Hai người ngồi được một lúc, nhiệt độ ngày càng cao. Diệp Trần cảm thấy mặt đất nóng phát bỏng, đầu túa mồ hôi, thực sự không chịu nổi, bèn cởi bớt áo khoác ra.

Vậy mà Đông Lăng vẫn ngồi nguyên như lúc đầu. Diệp Trần nới rộng áo, lộ chiếc cổ trắng ngần mảnh mai ra ngoài để quạt gió, nói đầy ngưỡng mộ: “Đế quân không thấy nóng sao?”

“Gì?”

Đông Lăng dường như không có cảm giác nóng, thấy Diệp Trần nóng phải cởi cả áo, ánh mắt y âm u, dời mắt đi rồi hờ hững đáp: “Thân thể ta kinh qua lôi kiếp, không mấy mẫn cảm với ấm lạnh.”

Diệp Trần tò mò hỏi: “Đế quân, ta có thể kiểm tra ngươi thử không?”

Nàng rất muốn biết, cái gọi là không mấy mẫn cảm là không mẫn cảm tới mức nào.

Đông Lăng gật đầu, đưa tay ra. Diệp Trần vừa sờ một cái liền có cảm giác như chạm vào một khối băng.

Nàng không nhịn được phải rên lên vì thoải mái, sau đó bảo: “Đế quân, ta có thể cầm tay ngươi được không?”

“Được.”

Chẳng bao lâu sau, Diệp Trần cảm thấy mặt đất nóng bỏng làm nàng đau rát.

Bản thể của nàng là cầm, thuộc về tính Mộc nên vốn sợ Hỏa, giờ bị nóng cháy như vậy, thực sự không chịu nổi, bất chấp mặt mũi, bám lấy chút lý trí cuối cùng bảo: “Đế quân, ta không chịu nổi, nóng quá…”

“Ta ôm ngươi nhé.”

Đông Lăng thở dài, tỏ ý bất lực, chỉ có thể làm như vậy. Diệp Trần lập tức như được đại xá, nhào tới, xô Đông Lăng ngã xuống đất, áp cả người lên người y.

Đông Lăng làm đệm thịt cho nàng, giữ nàng cách hẳn khỏi mặt đất. Đối với Diệp Trần giờ phút này, Đông Lăng chính là một món đồ hạ nhiệt tự nhiên, nàng áp lên người y, xuýt xoa dễ chịu: “Đế quân ơi, thoải mái quá.”

Đông Lăng: “…”

Y không muốn hiểu sai gì đâu.

Đông Lăng không sợ hơi nóng của ngũ hành thất dục cảnh này nhưng Diệp Trần áp lên người y như vậy, y thực sự thấy hơi nóng.

Y đọc đi đọc lại thanh tâm chú, không suy nghĩ nhiều, ngoài mặt vẫn luôn giữ bình tĩnh.

Diệp Trần áp lên người Đông Lăng, nghe tiếng tim chàng ta đập, từng nhịp từng nhịp, bỗng dưng cảm thấy thật yên bình.

Giống như thiên đạo đại kiếp nạn năm đó, mọi người đều sợ hãi, chỉ có nàng núp trong tay áo chàng ta là cảm thấy cực kỳ an tâm.

Người này trước nay vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, mạnh tới mức có cảm tưởng như thế gian này bất luận là kẻ nào cũng chẳng thể làm chàng bị thương.

Một lát sau, nhiệt độ giảm dần, trời bắt đầu có tuyết rơi. Diệp Trần vừa đói vừa khát, không hiểu sao lại thấy đói khủng khiếp như vậy, cảm giác khó chịu cồn cào ruột gan.

Nham thạch nóng chảy đông lại thành băng. Diệp Trần bắt đầu thấy lạnh, run run đi nhặt y phục mặc lại vào người nhưng vẫn không hết lạnh.

Đông Lăng nhìn nàng, chẳng biết phải làm thế nào cho được, đành cởi y phục ra, khoác lên người Diệp Trần, ôm cả người nàng vào lòng, dùng linh lực bảo vệ nàng.

Được Đông Lăng ôm, cuối cùng Diệp Trần cũng thấy đỡ lạnh. Nàng quay đầu nhìn Đông Lăng, ánh mắt đầy sùng bái: “Sao đế quân lợi hại thế?”

Đông Lăng mỉm cười, thở dài: “Sao ngươi yếu thế?”

Yếu thế mà còn đánh cho ngươi phải nằm dưỡng thương nửa tháng đấy.

Diệp Trần thầm mỉa mai trong bụng, ngoài mặt lại bảo: “Là do đế quân quá lợi hại thôi.”

Đông Lăng cười trừ, trong lòng thừa biết nàng nghĩ gì, không những không vạch trần mà còn gật gù bảo: “Không quá lợi hại đâu, chẳng qua chỉ số một, số hai thôi.”

Giữa lúc hai người nói chuyện, Diệp Trần bỗng ngửi thấy mùi thức ăn.

Nàng đã đói muốn phát điên lên rồi, định lao ra ngoài đi tìm thì bị Đông Lăng cản lại, lôi về, niệm thanh tâm quyết.

Niệm xong, Diệp Trần tỉnh táo lại.

Thứ đồ ăn vừa rồi hẳn là do ảo cảnh tạo ra để thử thách ham muốn ăn uống của nàng.

“Ngươi biết không,” Đông Lăng thong thả bảo, “ở ngoài mảnh đất này, mọi thứ ngươi thấy đều là giả. Bước ra khỏi chỗ này, ngươi sẽ không về được nữa.”

Diệp Trần ra sức gật đầu, trong lòng vẫn chưa hết sợ.

Đông Lăng tiếp tục giải thích: “Chúng ta ở trong ảo cảnh này phải vượt qua được nỗi khổ do ngũ hành mang lại, chống lại cám dỗ do thất dục sinh ra. Diệp Trần, ở trong ảo cảnh này, ngươi đừng ham muốn gì cả.”

“Được được.” Diệp Trần đáp ngay, “Hiểu rồi, mọi chuyện ta đều nghe theo đế quân.”

Diệp Trần có lẽ không được coi là người thông minh xuất chúng nhưng lại là một người cực kỳ biết nghe lời. Bắt đầu từ lúc đó, bất kể trước mắt xuất hiện điều gì, Diệp Trần đều nói đi nói lại với bản thân rằng, nó là giả, giả thôi.

Khung cảnh xung quanh thay đổi liên tục.

Từ trời đổ tuyết biến thành hồng thủy cuồn cuộn ngất trời, từ hồng thủy cuồn cuộn ngất trời biến thành bị dây mây truy đuổi, từ bị dây mây truy đuổi biến thành nơi nơi là đao nhọn.

Qua được bước đầu tiên, chặng đường còn lại đều dễ đi.

Diệp Trần đã dứt bỏ hết sự dè dặt lúc đầu, khi lạnh thì để Đông Lăng ôm, khi hồng thủy tới thì bám lên người Đông Lăng, để chàng mang mình trôi nổi theo, lúc đâu đâu cũng thấy dây mây, nàng liền nấp đằng sau Đông Lăng để Đông Lăng vung kiếm chặt đứt dây mây, lúc ở trên núi đao, nàng liền để Đông Lăng cõng mình vượt qua núi đao.

Nỗi khổ của ngũ hành cuối cùng cũng qua… có lẽ phải nói là, là Đông Lăng đơn phương nhẫn qua được.

Thất dục cũng đã qua được lục dục, chỉ còn một dục cuối cùng là chưa gặp.

Diệp Trần đã quên mất một dục cuối cùng là gì. Chỉ biết là sau khi Đông Lăng cõng nàng vượt qua núi đao, họ lại xuất hiện ở trong thôn họ tới lúc đầu.

Chẳng qua, lúc này, trong thôn không có người. Diệp Trần đỡ Đông Lăng vào trong gian nhà họ ở khi trước. Người nàng bị ảo cảnh tra tấn ra đầy mồ hôi nên bèn hỏi Đông Lăng: “Đế quân có muốn tắm rửa không?”

Đông Lăng ừ một tiếng: “Làm phiền rồi.”

Diệp Trần gật đầu, đi lấy nước cho Đông Lăng. Đông Lăng tắm nước lạnh xong chui vào trong chăn nằm nghỉ.

Diệp Trần đi thay nước mới, tắm rửa sau bình phong.

Đông Lăng nghe tiếng nước, quay đầu ra nhìn. Dưới ngọn đèn, bóng người thiếu nữ in rõ từng đường nét lên tấm bình phong.

Nàng múc nước đổ lên người, có thể tưởng tượng ra những giọt nước ấy chảy qua những đâu và chảy tới nơi nào.

Trong chớp mắt, Đông Lăng có cảm tưởng mình là giọt nước chảy trên cơ thể người kia.

Chàng có thể tưởng tượng ra cảm giác vuốt ve cơ thể ấy, có thể tưởng tượng ra khoái cảm áp người ấy dưới cơ thể mình. Nhịp thở của chàng trở nên dồn dập, vô số ký ức ùa về.

Năm đó lúc mắt chàng bị mù, cái cô nương ngốc kia vẫn luôn đi theo sau chàng, lúc ấy chàng lòng dạ thiếu niên, rõ ràng đã thích, đã để ý nàng nhưng lại không muốn nói nhiều với nàng.

Từ sau khi con sói kia xuất hiện, dáng vẻ thân thiết của nàng với nó càng làm chàng thêm bất mãn.

Chàng từng đợi lúc đêm về, khi nàng ngủ say, lần mò tới bên cạnh nàng, dùng tay chạm vào từng đường nét gương mặt nàng vì muốn biết diện mạo của nàng.

Chàng biết da nàng trơn mềm tới mức nào, cũng biết môi nàng mỏng và mềm mại ra sao.

Chàng từng lén hôn môi nàng khi nàng say giấc, khi ấy, tim đập nhanh như bay, chàng chỉ sợ nàng tỉnh lại nhưng rồi lại sợ nàng không tỉnh. Lúc đó, chàng đã nghĩ rồi, nếu nàng tỉnh, chàng có thể miễn cưỡng nói với nàng rằng, nếu nàng bằng lòng, chàng có thể miễn cưỡng lấy nàng.

Chàng cho rằng nàng sẽ luôn theo sau mình, cho nên chàng trước nay chưa hề nghĩ tới chuyện quay đầu lại.

Cho đến một ngày, khi chàng quay đầu lại, thì lại chẳng tìm thấy người kia. Chàng không nhớ diện mạo của nàng, không biết tên nàng, nàng không hề để lại chút dấu vết nào, cứ như thể cuộc đời chàng chưa từng có một người như vậy.

Trước lúc thiên đạo đại kiếp nạn tới, chàng đi tìm nàng khắp nơi. Chàng nghĩ, một cô nương ngốc nghếch như vậy, làm sao vượt qua được thiên đạo đại kiếp nạn đây?

Thế nhưng mãi vẫn không tìm được, từng có lần chàng thậm chí đã hoài nghi, phải chăng trong lúc chàng không biết, nàng đã mất rồi.

Tới tận khoảnh khắc khi thiên kiếp giáng xuống, chàng bỗng cảm thấy trong tay áo có thêm một vật nhỏ, là một cây cầm.

Chính là cây cầm đã đi theo sau chàng suốt bao nhiêu năm trời.

Chàng định chạm vào nàng nhưng lại sợ làm phiền nàng nên đành giả vờ như không biết nàng ở đó, kiên cường chịu đựng tám mươi mốt đạo lôi kiếp.

Lúc đã chịu được sáu mươi mốt đạo lôi kiếp, thực ra chàng đã không cố nổi nữa rồi nhưng lúc ấy, chàng bỗng nghĩ, nếu chàng chết, vật nhỏ ấy biết phải làm sao?

Nàng yếu như vậy, thiên kiếp tới phải trốn trong tay áo chàng run rẩy, nếu chàng chết, há chẳng phải thiên hạ này ai muốn bắt nạt là cũng bắt nạt được nàng hay sao?

Vậy là chàng lại cắn răng tiếp tục chịu lôi kiếp.

Chàng vượt qua được tám mươi mốt đạo lôi kiếp, trở thành thần tiên chịu nhiều lôi kiếp nhất trong thiên đạo đại kiếp nạn.

Vậy nhưng, khi chàng tỉnh lại, người kia đã lại một lần nữa chẳng thấy đâu.

Tìm trên trời dưới đất suốt bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tìm được nàng. Nếu không phải nàng bị chàng ép hiện nguyên hình, phải dùng tiếng đàn để tấn công thần hồn của chàng, e rằng cả đời này chàng cũng không tìm được nàng.

Người mất rồi lại tìm về được, sao có thể để nàng đi?

Chính Đông Lăng cũng không nhận ra, đôi mắt chàng trở nên sâu thẳm.

Chàng muốn nàng.

Nghe thấy tiếng người kia mặc xong y phục, lau tóc đi ra.

Chàng đưa lưng về phía nàng, cơ thể căng lên.

Khoảnh khắc ấy, dục vọng cuồn cuộn dâng trào, ngay khi Diệp Trần lên giường, chàng liền kéo nàng lại gần, xoay người, đè nàng xuống dưới.

Đôi mắt chàng đầy dồn nén, cơ thể rắn rỏi nóng rực đè lên người Diệp Trần, đưa tay cởi bỏ y phục của nàng.

“Diệp Trần, ta có một chuyện cần nàng giúp một tay.”

Diệp Trần nhận ra điều bất thường, lập tức làm thanh tâm quyết.

Nhưng Đông Lăng sao có thể để nàng làm vậy, ngay trước khi nàng kịp hành động thì đã bị dính định thân chú.

Chàng dùng răng cởi y phục của nàng, để cơ thể trơn mịn của nàng lộ ra.

Sau đấy, chàng hôn liếm môi, đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở môi mềm, vào trong thăm dò.

Cảm giác tươi ngọt mềm mại khắp khoang miệng y như trong giấc mộng của chàng, một tay chàng ôm thắt lưng của nàng, giọng khàn khàn: “Không ngoan như vậy, nên muốn nàng từ lâu rồi mới phải, hừ!”

Tác giả có chuyện muốn nói: 【 mẩu truyện nhỏ – ăn gà 】

*ăn gà: game PUBG, vì nó có câu khẩu hiệu winner winner chicken dinner.

Diệp Trần: “Chơi game ăn gà, nhất định ta sẽ thắng.”

Đông Lăng: “Tại sao?”

Diệp Trần: “Ta chơi ăn gà chỉ có một nguyên tắc, núp lùm! Tham sống sợ chết là thế mạnh của ta!”

Đông Lăng: “Thế thì ngươi cùng lắm chỉ được hạng hai thôi.”

Diệp Trần: “Vì sao?”

Đông Lăng: “Vì ta chơi ăn gà chỉ có một nguyên tắc, tấn công!”

Diệp Trần: “Tấn công không sợ chết à?”

Đông Lăng: “Ta khác chứ, ta là nam chính mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play