*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đông Lăng nhìn vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình của Diệp Trần, bỗng thấy đôi chút không nỡ lòng lừa tiếp.
Chàng đáp “được rồi”, Diệp Trần thở dài: “Đế quân đúng là thần tiên biết nghĩ cho người khác nhất mà ta từng biết, ngay cả chuyện có kịp cứu ta hay không cũng lo lắng thay ta, thật là chu đáo.”
“Có đáng gì đâu.” Đông Lăng gật đầu, “Ngươi với ta là bằng hữu, không cần phải khách sáo như vậy.”
Diệp Trần thấy Đông Lăng nói họ là bằng hữu, trong lòng thấy yên tâm hơn nhiều. Được làm bằng hữu của Đông Lăng, Diệp Trần cảm thấy rất vinh hạnh, đồng thời cũng thấy rất an toàn. Căn cứ hiểu biết về Đông Lăng của Diệp Trần, Đông Lăng là một người rất nghĩa khí. Nàng lật mình nhìn Đông Lăng: “Đông Lăng, nếu có nguy hiểm, sinh tử cận kề, ngươi sẽ không bỏ ta lại chứ?”
Đông Lăng cũng học nàng, lật mình, nghiêng người sang, một tay chống đầu nhìn nàng: “Ngươi thấy thế nào?”
“Tất nhiên là không!” Diệp Trần nói như chém đinh chặt sắt, “Bằng hữu tốt sẽ không bỏ nhau lại.”
“Ờ.” Đông Lăng gật gù, “Thế còn ngươi?”
“Ta?”
“Nếu sinh tử cận kề, ngươi liệu có bỏ ta lại không?”
“Ề…”
“Ngươi muốn bỏ Nguyệt Hà lại.” Đông Lăng nhắc nhở nàng, “Ta thấy, ngươi cũng sẽ bỏ ta lại, dù sao chúng ta cũng chỉ là bằng hữu.”
“Đâu có giống.” Diệp Trần vội vàng xua tay, “Ngươi không giống Nguyệt Hà.”
“Ồ?” Mắt Đông Lăng thấp thoáng ý cười, “Có gì không giống?”
“Nguyệt Hà và ta là bằng hữu còn ta và ngươi là bằng hữu tốt!” Diệp Trần áp tay lên ngực Đông Lăng, trịnh trọng nói: “Ta thề với lương tâm của ngươi!”
Đông Lăng: “…”
Vậy thì tiêu rồi, y đâu có có lương tâm.
Diệp Trần nói xong, dường như cũng cảm thấy bản thân thiếu thành ý nên rụt vội tay về, đặt lên ngực mình, trịnh trọng nói: “Ta thề với lương tâm của mình!”
Nói xong Diệp Trần lại thấy chột dạ. Vừa nãy, nàng đặt tay lên ngực Đông Lăng thề không phải là không có lý do. Bởi vì, nàng thừa biết, bản thân mình chẳng hề có lương tâm. Đem lương tâm của mình ra thề chẳng khác gì lời thề vô nghĩa.
Đông Lăng không hiểu được suy nghĩ của Diệp Trần, chàng ta gật đầu, đơn thuần, lương thiện: “Ừ, ta tin ngươi.”
Trong lòng Diệp Trần thấy bối rối.
Nàng có cảm tưởng như mình đang lừa gạt một đế quân hồn nhiên lương thiện vậy.
Hai người mặt đối mặt nói chuyện với nhau một lát, Diệp Trần thấy mệt, từ từ thiếp đi.
Chờ nàng ngủ say, Đông Lăng mở mắt ra nhìn khuôn mặt thanh tú của đối phương, thở dài một tiếng bất đắc dĩ, nhích người lại gần, kéo người vào trong lòng mình.
Sau khi ôm người vào lòng, chàng ta giơ tay lên bày một màn sáng màu vàng quanh hai người rồi mới nhắm mắt ngủ.
Đang ngủ, nửa đêm Diệp Trần mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng ai đó gọi mình.
Giọng nói đó có phần quen thuộc.
“Tiểu Cầm.”
Đối phương sốt ruột gọi: “Tiểu Cầm, lại đây.”
Tiểu Cầm.
Cái tên này đã có từ rất nhiều năm rồi.
Khi mới biến thành người, nàng chưa có tên nên đành lấy tên bản thể làm tên gọi.
Những kẻ sống ở thuở hồng hoang, trừ bỏ số ít ngay từ lúc xuất thế đã là người có linh trí như Đông Lăng, Thiếu Hoa, phần lớn những kẻ khác đều đặt tên dựa theo nguyên hình. Nàng là cầm nên mọi người gọi nàng là Tiểu Cầm.
Nàng không quen nhiều người, thân đến mức gọi thân mật như vậy chắc chỉ có sói con.
Trong lòng Diệp Trần thấy kinh ngạc, sói con đã chết bao nhiêu năm rồi, sao vẫn còn tại thế?
Giọng nói đó đứng bên ngoài liên tục gọi nàng. Nàng nhịn không được bèn xuống giường, đi ra ngoài.
Ra tới cửa, quả nhiên gặp sói con.
Sói con vẫn trông như hồi chưa hóa hình, vừa còi vừa nhỏ, ánh mắt mang theo sự cứng cỏi, bất khuất đặc hữu của loài sói.
Thân hình sói con tản ra ánh huỳnh quang giống các hồn phách ở Minh phủ. Diệp Trần tròn mắt, không hiểu ra sao: “Sói con?”
“Tiểu Cầm, cách xa hắn ra.”
Sói con cảnh cáo nàng: “Ta đã nhắc nhở ngươi từ lâu rồi, cách hắn xa ra một chút!”
Tim Diệp Trần đập dồn dập. Sói con gắt lên: “Ngươi quên rồi sao?! Ngươi quên hắn đã làm gì ta rồi sao?! Gì mà sinh tử cận kề không bỏ ngươi lại chứ, giả thôi!”
Diệp Trần hốt hoảng, bất giác lùi lại một bước.
Đúng vậy, sao nàng lại quên mất chứ?
Năm đó, y một tay nuôi lớn sói con, tới lúc y cần yêu đan chữa mắt, nói giết liền giết ngay.
Y trước nay không phải kẻ đơn thuần, sao nàng có thể yên tâm ở chung với y như vậy được?
Diệp Trần ngơ ngác đứng như trời trồng, quanh người trời đất quay cuồng, trong hoảng hốt, dường như Diệp Trần đã quay về buổi hồng hoang, nàng bị người đuổi giết, chật vật trốn chạy.
Kiếm quang lướt tới, nàng bỏ chạy thục mạng.
Nàng sẽ chết.
Khoảnh khắc ấy, trong đầu nàng ý thức được một điều rất rõ ràng, nàng nhất định sẽ chết!
Liều mạng, chẳng bằng liều mạng!
Nàng rút kiếm, quay đầu, tiếng đàn vờn quanh người, trường kiếm đâm thẳng về phía sau. Thế nhưng, khoảnh khắc xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt của kẻ địch, cũng là khoảnh khắc nàng ngây dại.
Là Đông Lăng.
Không ngờ lại là Đông Lăng.
“Diệp Trần, ngươi gây trở ngại cho đạo của ta, ta tất phải diệt.”
Kiếm quang của y thế như sét đánh, nàng cắn răng, ngoan cố chống trả, tiếng đàn quanh người hóa thành kiếm, muôn ngàn thanh kiếm đâm về phía Đông Lăng. Thế nhưng, cũng trong chính khoảnh khắc ấy, bỗng có một tràng kinh Phật tụng niệm khiến nàng đột ngột tỉnh táo lại. Để rồi, nàng nhìn thấy Đông Lăng đứng trước mặt, bị kiếm của nàng đâm thương tích đầy mình.
Chàng bị thương khắp người, bạch y nhuộm đẫm máu tươi. Diệp Trần bàng hoàng, quay đầu nhìn. Hình như hai người đang ở trong miệng núi lửa, xung quanh toàn là nham thạch nóng chảy, chỉ có mảnh đất chỗ họ đang đứng là còn nguyên vẹn.
Diệp Trần ngẩn người, quẳng kiếm xuống, lao tới chỗ Đông Lăng, đưa tay đỡ lấy chàng, sốt ruột gọi thẳng tên: “Đông Lăng, ngươi sao rồi?!”
“Không sao.”
Đông Lăng lắc đầu: “Chỉ là chút thương ngoài da thôi.”
Diệp Trần im lặng, xắn tay áo y lên nhìn, miệng vết thương nào cũng có hơi thở của nàng, không ngờ tất cả lại đều là do nàng làm!
Thế nhưng, người nàng chẳng có một chút thương tích nhỏ nào. Diệp Trần giật mình: “Vừa nãy ta động thủ với ngươi sao?”
“Ngươi nhập ảo cảnh rồi.” Đông Lăng thở dài, vẻ mặt tiếc nuối: “Diệp Trần, lòng ngươi có tạp niệm, ý chí không kiên định.”
“Là lỗi của ta.” Diệp Trần nắm tay y, ruột gan rối bời, đỡ y ngồi xuống, cầm tay y bảo: “Ngươi ngồi cho vững, ta trị thương cho ngươi.”
Đông Lăng ừ một tiếng, ngồi xếp bằng xuống. Diệp Trần độ linh lực của bản thân qua cho y. Trong lúc nàng độ linh lực, âm luật vờn quanh người, làn điệu vô cùng dễ chịu. Đông Lăng nhìn thứ bùa chú bằng nhạc này làm miệng vết thương khép dần lại, buột miệng bảo: “Ngươi thật là tin tưởng ta.”
Thần tiên rất hiếm để người khác biết bản thể của mình, không đến mức vạn bất đắc dĩ sẽ không hiện bản thể ra.
Vì một khi để người khác biết bản thể của mình là gì, sẽ khó tránh khỏi mối nguy bị người ta dùng vật tương sinh tương khắc để đối phó.
Diệp Trần lại thấy chẳng sao cả, cười cười bảo: “Lần đầu gặp đế quân đã bị đế quân ép hiện nguyên hình rồi.”
Lần đó, Đông Lăng chẳng thèm hỏi trắng đen xanh đỏ, cứ thế đuổi đánh nàng, nàng bị ép vào đường cùng, phải hiện hình, dùng âm luật đả thương thần hồn của Đông Lăng. Đó là lần đầu tiên sau thiên đạo đại kiếp nạn, nàng bị người ép tới mức như vậy.
Diệp Trần nhớ lại lần đó, bùi ngùi bảo: “Lúc đó không biết rằng đế quân thực ra là một người ôn hòa thế này. Nếu biết sớm vậy đã chẳng hiện hình, đánh tới mức cá chết lưới rách làm gì.”
“Hiện hình, không hẳn không phải là chuyện tốt.”
Đông Lăng ôn tồn bảo, ánh mắt đầy ấm áp: “Ta lại thấy vô cùng may mắn vì lúc ấy ngươi đã hiện hình.”
“Ồ?” Diệp Trần không hiểu. Đông Lăng giải thích: “Không đánh không quen biết mà.”
“Đúng vậy.”
Diệp Trần mỉm cười: “Là vậy đấy.”
Nguồn:
https://vnexpress.net/cuoi/nhung-cau-noi-bat-hu-trong-phim-kiem-hiep-phan-2-3326324.htmlTrị ngoại thương cho Đông Lăng đến mức vừa kết vảy thì ngừng, Diệp Trần không làm thêm nữa, đỡ lãng phí linh lực.
Đông Lăng hơi mệt, tựa vào đầu vai nàng: “Đây là một ngũ hành thất dục cảnh.”
“Ngũ hành thất dục cảnh?”
“Ừ.” Đông Lăng sửa lại góc ngồi, nói với Diệp Trần, “Người có thất dục: tiền tài, mỹ nhân, mỹ thực, quyền thế, danh lợi, lười biếng và yêu.”
“Ngũ hành thất dục cảnh vốn là ảo cảnh được đấng toàn năng thượng cổ dùng để ngộ đạo. Vượt được ảo cảnh này, có ích lợi to lớn cho việc tu hành.”
“Nỗi đau ngũ hành, nỗi khổ thất dục, nhẫn là sẽ qua.”
“Nhẫn không qua thì sao?” Diệp Trần tò mò. Đông Lăng mỉm cười: “Hôi phi yên diệt.”
Diệp Trần giật mình kinh hãi: “Thế… đế quân, ảo cảnh này đế quân đã từng vượt qua rồi phải không?”
“Ừ.”
“Thế lần này không thành vấn đề nhỉ?”
“Chưa chắc.”
“Vì sao?” Diệp Trần lạnh toát cả người. Nàng tự biết rõ trình độ tâm tính của bản thân, loại ảo cảnh này chắc chắn là nàng không qua được, đành phải trông cậy vào Đông Lăng.
Đông Lăng mỉm cười, trong mắt có nỗi khổ.
“Lòng ta có tạp niệm.” Y thở dài, ngẩng đầu nhìn Diệp Trần, “Không giống như năm đó.”
Diệp Trần sửng sốt, túm người Đông Lăng lại, kích động bảo: “Đế quân! Tạp niệm vậy là không được đâu! Mạng nhỏ này của ta phụ thuộc vào ngươi đó. Ngươi có tạp niệm gì mau nói với ta, ta diệt trừ nó giúp ngươi!”
Đông Lăng: “…”
Y cúi đầu, nhìn Diệp Trần nước mắt lưng tròng, không biết phải làm thế nào.
“Thôi.” Chàng thở dài, “Đừng lo lắng, cứ vậy đi.”
Tác giả có chuyện muốn nói: 【mẩu truyện nhỏ 】
Thiếu Hoa: “Alo alo, Đông Lăng, tán gái tới đâu rồi? Thuận lợi lắm hả?”
Đông Lăng: “Không thuận lợi.”
Thiếu Hoa: “Sao? Muội muội thông minh quá à? Ta đã bảo ngươi rồi, tìm cô nương nào ngốc ngốc đáng yêu ấy, ngươi lại chẳng nghe ta cơ.”
Đông Lăng: “Không, nàng ấy ngốc quá, tỏ tình mà nghe cũng không hiểu.”
Diệp Trần: “Tỏ tình? Ngươi tỏ tình với ai? Đế quân, có phải là tạp niệm của ngươi không? Mau nói với ta, ta lập tức đi xử lý nàng ta, cam đoan lòng người không còn tạp niệm nữa.”
Đông Lăng: “Thế nàng tự vẫn đi.”
Diệp Trần: “????”