Diệp Trần không phải người học giỏi lịch sử.

Dựa theo những gì Ba Tám nói thì thời đại này không phải là Dân quốc trong trí nhớ của cô. Dân quốc có Đỗ Nguyệt Sanh, có Từ Chí Ma, có Trương Ấu Nghi, có Trương Bá Câu liều mạng bảo vệ văn vật…

*Đỗ Nguyệt Sanh 杜月笙: trùm xã hội đen hàng đầu ở Thượng Hải những năm đầu thế kỷ XX, là người đóng vai trò quan trọng trong công cuộc kháng Nhật của Trung Quốc nói chung, của phe Tưởng Giới Thạch nói riêng. Từ Chí Ma 徐志摩: nhà thơ, có đóng góp quan trọng cho phong trào thơ mới ở Trung Quốc. Trương Ấu Nghi 张幼仪: người vợ đầu của Từ Chí Ma, nhà giáo dục, đồng quản lý Ngân hàng Trung Quốc, là người sáng lập Quỹ tiết kiệm phụ nữ Thượng Hải. Trương Bá Câu 张伯驹: nhà dân chủ yêu nước, nhà sưu tập cổ vật, họa sĩ, học giả, nhà nghiên cứu kinh kịch, có công lớn trong những ngày đầu thành lập Bảo tàng Cố cung, từng bị chính quyền Tưởng bắt cóc vì những văn vật ông sưu tầm được.

Còn ở đây, những con người đó đều không có. Thế nhưng, thế giới này lại giống như có một mối tương quan với thế giới của cô, tất cả những sự kiện lớn đều lần lượt xảy ra theo đúng như trong lịch sử, ví dụ như sự biến Đông Bắchội chiến Tùng Hỗ, mất nước, chiến tranh.

Diệp Trần không đọc tiểu thuyết cận đại, không xem lịch sử cận đại, bởi vì mỗi lần đụng tới giai đoạn này cô lại cảm thấy vô cùng thảm thiết, đau khổ, nhục nhã, rùng mình. Nhưng vào giờ khắc này, khi Hồng Sanh nhắc tới chuyện này, Diệp Trần bỗng chợt ngộ ra, lịch sử đang tới, trái tim cô bình tĩnh tới lạ kỳ.

Cô quay đầu nhìn Hồng Sanh: “Hồng gia, nếu Thượng Hải cũng sa lầy thì ông sẽ làm gì?”

Hồng Sanh cười, cúi đầu đáp: “Hồng mỗ chỉ là dân thường áo vải, Tống tiểu thư cho là tôi có thể làm được gì?”

Nói xong, Hồng Sanh nghiêng đầu: “Ngược lại, không biết Tống tiểu thư định làm gì?”

“Làm hết khả năng của mình.”

Thái độ của Diệp Trần khiến Hồng Sanh bất ngờ: “Cô không định rời đi sao?”

“Nước nhà ở đây, tôi có thể đi đâu?”

Diệp Trần nhìn những quán hàng nhỏ bày bán ven đường, những chiếc xe kéo vội vã chạy ngang, những đứa trẻ bán báo dạo lang thang rồi nói: “Hồng gia, tôi không giống ông. Với ông, mạng sống rất quan trọng, chuyện này cũng rất bình thường, đại đa số mọi người đều nghĩ như thế. Nhưng với tôi, cái chết chẳng qua chỉ là để bắt đầu một cuộc đời mới, đem mạng tôi đổi một mạng cũng đáng, đổi được càng nhiều mạng thì càng lời.”

Cô chết, chẳng qua là bắt đầu tới thế giới tiếp theo còn người ở thế giới này chết thì không được như vậy.

Hồng Sanh nghe xong, hàng mày cau chặt, ông im lặng.

Lục Minh không tới trường mà bận đi tới các buổi đấu giá. Trong khoảng thời gian này, anh đã mua lại được rất nhiều văn vật, lặng lẽ cất trữ trong nhà, mua nhà ở Hương Cảng, cho người sang đó mở cửa hàng làm ăn. Thua thiệt chút cũng không sao, quan trọng là mở đường chuẩn bị cho sau này. Dựa theo các mốc thời gian 666 cung cấp, sau khi Đông Bắc sa lầy, mấy tháng sau, Thượng Hải cũng sẽ bắt đầu chiến tranh, bị ép phải kí kết “Hiệp định ngừng chiến Tùng Hỗ”, tối đa không quá một năm, chiến tranh sẽ bùng nổ trên toàn quốc, trước thời điểm này, anh phải đưa bằng được văn vật sơ tán tới nơi an toàn.

Ngoại trừ Hương Cảng, anh thực sự không nghĩ ra nơi nào khác.

Đi dạo một vòng trong hội chợ đấu giá, Lục Minh quay về đón Diệp Trần, đứng chờ sẵn trước cửa nhìn quanh, chờ cô đi ra.

Anh đứng trước cửa trông rất hút mắt, cô bạn học chọc chọc người Diệp Trần, hỏi khẽ: “Tống Uyển Thanh, người ấy nhà cậu lại tới đón cậu nữa kìa.”

Diệp Trần quay đầu nhìn theo, người thanh niên đứng tựa người trên hành lang, bóng dáng tuấn tú, cao ráo, sơ mi trắng, gi-lê kẻ sọc ô vuông, áo khoác vắt gọn gàng trên tay, trông rất công tử.

Diệp Trần mím môi chờ tới giờ tan học, đi cùng các bạn tốp năm tốp ba ra về. Lục Minh vui vẻ đi tới, hai tay đút túi quần, cười bảo: “Hôm nay…”

“Hôm nay em hẹn bạn đi chơi rồi.”

Diệp Trần liếc nhìn cô bạn đi bên cạnh, nụ cười của Lục Minh cứng lại, Diệp Trần khẽ hỏi: “Được không?”

“Được.” Lục Minh đáp, “Tất nhiên là được, để tôi đưa hai người đi nhé?”

“Không cần đâu.” Cô gái đứng bên kéo người Diệp Trần sát lại, cười bảo, “Chúng em đi dạo cùng nhau, ngồi xe chẳng thú vị gì cả!”

“Được thôi.” Lục Minh gật đầu, cười bảo, “Vậy các em đi chơi đi, chơi vui vẻ nhé.”

Nói xong, Lục Minh đưa tay ra: “Đưa sách tôi cầm về cho.”

Diệp Trần đưa sách cho anh ta rồi nắm tay bạn học đi mất. Lục Minh hụt hẫng đứng trông nhưng rồi lại tự nhủ cô ấy kết giao thêm được nhiều bạn là chuyện tốt, biết đi chơi một chút, lại càng tốt hơn. Anh cầm sách về, ngồi vào xe, bỗng thấy tò mò bình thường cô ấy học những gì. Sách của Diệp Trần toàn là sách giáo khoa, chỉ có duy nhất một quyển tiểu thuyết, Lục Minh lật thử, là một câu chuyện tình vụng trộm ngoài luồng, vốn anh cũng không để tâm cho đến khi lật tới trang cuối, thấy có nét chữ đàn ông đề.

Chữ tuy đẹp nhưng nét nào nét đấy đều rất rắn rỏi, nhìn là biết ngay chữ đàn ông, chữ trên trang cuối ấy đề:

Hồng Sanh tặng.

Cảnh tượng Hồng Sanh nhìn Tống Uyển Thanh lập tức hiện lên trong đầu Lục Minh, anh chợt nhớ lại quyển sách sáng nay tặng cô.

Cô ấy không cần mình, cô ấy chọn Hồng Sanh.

Lục Minh không biết bản thân đang cảm thấy thế nào nữa, hơi hơi căng thẳng, hơi hơi đau khổ.

Anh gấp cuốn sách lại, về nhà, đặt chỗ sách ở cạnh giường Diệp Trần, đặt cuốn sách của mình lên trên cùng, che cái quyển tiểu thuyết kia đi nhưng rồi nghĩ lại, anh lấy sách về, ngồi trong phòng mình, xé từng tờ từng tờ ném vào chậu than.

Ngọn lửa nuốt chửng trang sách, gặm dần gặm dần, Lục Minh có cảm tưởng ngọn lửa đó đang thiêu đốt ngay trong tim mình.

Anh muốn làm chút gì đó nhưng bất lực.

Anh không biết mình rốt cuộc nên lấy lập trường gì để nghĩ về chuyện này.

Mấy ngày tiếp sau, Lục Minh bỏ mặc Trần Song Song, ngày ngày đưa đón Diệp Trần, canh phòng nghiêm ngặt như tử thủ, chỉ hận không thể giám sát không rời mắt khắc nào.

Nhưng Diệp Trần lại trở nên bận rộn, ngày nào cũng đi chơi với bạn.

Đây cũng là chuyện không thể khác được, gần đây cô bị bọn Long Hưng bang làm phiền, gần như ngày nào cũng sinh sự, cô bắt buộc phải lấy cớ đó để qua mặt Lục Minh.

Lục Minh thấy Diệp Trần ngày càng xa lạ nhưng là chính anh ta bảo cô đi học, bảo cô kết giao bạn bè, giờ cô chẳng qua chỉ làm đúng theo lời anh ta mà thôi, cho dù có buồn lòng thế nào cũng phải ráng chịu.

Có một hôm Tống Uyển Thanh đi ra ngoài tới tối chưa thấy về, quản gia đi báo với Lục Minh: “Thiếu gia, Diệp Trần dẫn người đánh nhau với bọn Long Hưng, bọn Long Hưng chia nhau chạy tứ tán, người của Diệp Trần đang truy lùng, giờ đang khá căng, cậu xem…”

“Dặn mọi người bảo vệ cẩn thận địa bàn chúng ta quản lý, đứa nào dám tới gây sự, đến đứa nào đánh đứa đó!”

Cái tên Diệp Trần này Lục Minh đã từng nghe tiếng. Sau khi Trần gia chết, Hồng Sanh đã nâng đỡ một con rối mới lên thay tiếp quản toàn bộ Trần gia, nghe nói là một kẻ cực kỳ ác độc, rất giỏi đánh đấm, vậy mà lại là đàn bà. Hiện tại, Lục Minh không muốn chống đối Hồng Sanh thẳng mặt, chỗ Diệp Trần động thủ đều là những chỗ anh ta không nhúng tay vào cho nên tuy anh ta và Diệp Trần đều đang ra sức mở rộng địa bàn khắp nơi nhưng hai người chưa từng trực tiếp đối đầu.

Diệp Trần gây chuyện với Long Hưng, tất nhiên Lục Minh sẽ đứng ngoài cuộc nhưng nghĩ tới chuyện Tống Uyển Thanh vẫn đang ở bên ngoài, Lục Minh liền cầm áo khoác ra khỏi nhà: “Mau đi tìm thiếu phu nhân!”

Lúc Lục Minh đi ra ngoài thì nha hoàn của Trần Song Song chạy tới hô hoán: “Thiếu gia, Trần tiểu thư ngất rồi…”

“Ngất thì gọi bác sĩ.” Lục Minh lạnh lùng lườm, “Cút ngay!”

Đứa ở bị Lục Minh dọa sợ khiếp vía, anh ta đi mất rồi mới hoàn hồn chạy về báo với Trần Song Song đang nằm trên giường giả bệnh: “Tiểu thư, thiếu gia đi tìm thiếu phu nhân rồi.”

“Anh ta đi tìm Tống Uyển Thanh?” Trần Song Song không tin nổi, “Mày chưa nói là cô mày bị bệnh à?”

“Nói rồi ạ!”

“Anh ta bị Tống Uyển Thanh cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi hay sao!” Trần Song Song hét lên, “Trong lòng anh ta còn có cô mày nữa không?!”

Đứa nha hoàn bĩu môi, không dám nói gì, người ta đi tìm vợ mình, cô thì là cái thá gì?

Biết tính Trần Song Song nên con bé cứ thế đứng cúi đầu ngoan ngoãn. Trần Song Song la hét tên Tống Uyển Thanh, xé chăn, đập cốc, gào lên: “Tao nhất định phải giết nó!”

Diệp Trần lúc này đang cúi đầu kiểm tra thi thể của bang chủ bang Long Hưng, cuối cùng chuyện này cũng kết thúc được rồi.

Long Hưng bang được coi là đại bang phái lớn thứ hai ở Thượng Hải, cô cướp được địa bàn của bang Long Hưng thì chuyến này chỗ đứng ở Thượng Hải xem ra đã chắc chân rồi.

Hồng Sanh đứng sau lưng cô, Trương Hỉ che ô cho ông ta. Nước mưa lác đác rơi làm ẩm áo Diệp Trần. Cô mặc áo trắng quần đen rộng rãi, áo đen khoác ngoài, gấu quần dính máu, đôi mắt đằng sau mặt nạ bình tĩnh thờ ơ.

Hồng Sanh nhìn vào vết thương trên cánh tay cô, người này cứ như thể không biết đau là gì vậy, ông ta cau mày nhắc: “Đi băng bó lại đi.”

Diệp Trần gật đầu, đứng dậy, đi bệnh viện với Hồng Sanh.

Băng bó xong, Hồng Sanh đưa cho cô một bộ y phục và giầy mới, Diệp Trần nhíu mày khó hiểu: “Quần áo của tôi đâu?”

“Xấu quá, vứt rồi.”

“Lúc đi một bộ, về một bộ, ông bảo tôi phải giải thích thế nào với Lục Minh đây?”

“Bảo cô đi mua quần áo.”

Hồng Sanh đến cả cớ cũng đã kiếm hộ cô rồi. Diệp Trần không nói gì được nữa, đành phải mặc bộ đồ Hồng Sanh mua cho mình.

Hồng Sanh mua cho cô một chiếc sườn xám tà dài màu xanh lam may bằng lụa bóng, loang loáng lên dưới ánh đèn, ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong. Tà xẻ cao tới đùi, lúc bước đi có thể thấy thấp thoáng đôi chân dài thanh mảnh khiến tim người loạn nhịp.

Đôi mắt Hồng Sanh sâu thăm thẳm, ép bản thân phải quay đầu đi, đưa cho cô một chiếc áo khoác rồi chở Diệp Trần về.

Ông ta đưa Diệp Trần về tới gần Lục phủ thì dừng, xuống xe trước mở cửa cho cô, Diệp Trần đưa một tay ra cho ông ta đỡ.

Diệp Trần đi giầy cao gót bất tiện, phải nắm tay Hồng Sanh xuống xe, đang định chào tạm biệt ông ta thì nghe một giọng người khàn khàn gọi: “Uyển Thanh.”

Diệp Trần quay đầu lại nhìn, Lục Minh đang đứng dưới ngọn đèn.

Người anh ướt đẫm nước mưa, không biết đã đội mưa đi bao lâu. Giọng anh khàn khàn, dường như đã phải nói rất nhiều.

Anh lẳng lặng nhìn cô và Hồng Sanh, ánh mắt nguội lạnh, lòng hơi buồn, dường như đang đứng ngay bên bờ sụp đổ nhưng vẫn đang cố ghìm mình lại.

Đầu Diệp Trần trống rỗng, cô không nghĩ ra được lý do nào để giải thích cho tình cảnh lúc này nhưng may mắn Lục Minh đã bắc cho cô một bậc thềm, anh đi về phía cô, bàn tay lạnh buốt nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, ôn tồn bảo: “Tối nay xảy ra chuyện, loạn lắm, tôi tìm em cả đêm rồi.”

Nói xong, Lục Minh nhìn sang Hồng Sanh, gật đầu chào: “Cảm ơn Hồng gia đã đưa cô ấy về.”

Hồng Sanh nhìn Lục Minh, khá bất ngờ về sức nhẫn nại của chàng trai trẻ này, ông ta điềm đạm cười: “Chút chuyện nhỏ thôi, có thể cống hiến sức mình cho người đẹp như Lục phu nhân đây là vinh hạnh của tại hạ.”

Nghe ông ta nói vậy, Lục Minh không những không giận mà còn cười bảo: “Nói là như thế nhưng dẫu sao cũng phải cảm tạ Hồng gia đã đưa cô ấy về với tôi. Lục phu nhân vẫn luôn là Lục phu nhân, Hồng gia nói có phải không?”

Hồng Sanh nghe ra ý của Lục Minh, mắt lạnh đi, thủng thẳng đáp: “Đời người rất dài, có lúc thăng lúc trầm, chẳng ai là sẽ chắc chắn ở bên ai cả đời cả. Hôm nay là Lục phu nhân, ngày mai nói không chừng đã là Hồng phu nhân. Đây là chuyện rất khó nói trước.”

“Người khác khó nói thế nào tôi không biết nhưng vợ tôi sẽ mãi mãi là vợ của tôi.” Lục Minh cúi đầu, dịu dàng nhìn Diệp Trần đang tỏ ra căng thẳng, “Uyển Thanh, chúng ta về nhà thôi.”

Nói xong, Lục Minh liền quay người đi trước.

Diệp Trần đi giầy cao gót không tiện đi nhanh, Lục Minh cố hết sức đi thật chậm bước, nắm tay cô, không nói một lời.

Hai người đi trong con ngõ, bước qua những vũng nước mưa. Diệp Trần cảm thấy tâm trạng Lục Minh đang rất tệ nên không dám lên tiếng.

Giầy mới đi đau chân, cô cũng không dám nói gì, Lục Minh đi được mấy bước, bỗng cúi xuống nhìn giầy Diệp Trần hỏi: “Không dễ đi à?”

“Dạ?”

Diệp Trần ngơ ngác nhìn anh, sao Lục Minh biết?

Lục Minh hiểu ý trả lời: “Tiếng bước chân của em nghe là lạ.”

Nói xong, Lục Minh khom người đứng trước cô, bảo rất tự nhiên: “Lên đi, tôi cõng em.”

Diệp Trần không dám từ chối, rụt rè leo lên lưng anh.

Quần áo của anh đã ướt hết nhưng tấm lưng thì ấm đến lạ. Diệp Trần lặng im nằm úp sấp trên lưng, cảm nhận hơi ấm anh truyền cho, mưa phùn nhẹ nhàng phủ sương lên quần áo cô, nhớ lại giọng nói khàn khàn của anh, bỗng thấy hơi áy náy.

“Anh… tìm em nãy giờ à?”

“Ừ.” Lục Minh không hỏi thêm gì khác mà chỉ dặn, “Sau này nếu chơi về khuya thì nhớ nhắn cho anh một tiếng.”

“Ờm.”

Diệp Trần dựa vào lưng anh, khe khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

“Tống Uyển Thanh,” Lục Minh bỗng gọi đầy đủ cả họ lẫn tên cô. Diệp Trần chột dạ, tưởng là Lục Minh định chất vất quan hệ giữa mình và Hồng Sanh, vội vàng nháp thử đủ kiểu kịch bản trong đầu, không ngờ anh chỉ bảo: “Mai anh đi mua quần áo với em nhé.”

Diệp Trần: “…”

Lục Minh đã nói là làm. Hôm sau, anh liền dẫn Diệp Trần đi mua đồ. Diệp Trần bị anh dọa sợ chết khiếp nhưng Lục Minh cứ mãi chẳng hỏi chẳng rằng, vẫn rất mực dịu dàng, anh càng như vậy, Diệp Trần càng có dự cảm có chuyện lớn đang chờ mình phía trước.

Mua xong quần áo, Lục Minh không về nhà ngay, anh dẫn cô tới một cửa hàng lộng lẫy, trong cửa hàng bày bán rất nhiều trang sức, châu báu. Lục Minh đưa cô lên tầng hai, một người nước ngoài đã luống tuổi bước ra chào hỏi.

Ông ta đặt một cái hộp lên mặt quầy, mở nắp hộp ra, bên trong toàn là kim cương hạt, tiếp đó, ông ta lấy ra một xấp bản vẽ, nói với Diệp Trần: “Đây là những thiết kế Lục tiên sinh đã thảo luận với chúng tôi, mời cô xem.”

Diệp Trần hoang mang quay sang nhìn Lục Minh.

“Chúng ta vẫn chưa có nhẫn cưới.” Lục Minh hất cằm, “Chọn một cái em thích đi.”

Diệp Trần im lặng, những viên kim cương sáng lấp lánh dưới ánh đèn, người thanh niên đứng bên sắc mặt trầm tĩnh, bình thản. Diệp Trần nhoẻn cười: “Anh không có gì muốn hỏi em à?”

“Chuyện đó có quan trọng không?”

Lục Minh nhìn cô: “Tống Uyển Thanh, em rốt cuộc vẫn là vợ tôi.”

Diệp Trần hiểu thái độ của Lục Minh, cô nhếch môi, nói đầy chua chát: “Thế nếu lỡ có một ngày em không muốn làm nữa thì sao?”

“Vậy ít nhất em cũng đã từng là vợ tôi.”

Lục Minh cúi đầu, giấu đi nét mặt của mình, điềm tĩnh nói: “Tôi sẽ ở bên em, đồng hành cùng em, chờ đợi em, cho tới tận ngày tôi từ giã cõi đời.”

“Tôi không cần em phải đáp lại.” Lục Minh ngẩng đầu lên nhìn cô, tay cầm lấy tay cô, nói đầy trịnh trọng, “Tôi chỉ hy vọng, em có thể bình an cả đời, có thể mãi mãi như giờ khắc này, sống trong niềm tự tôn, kiêu hãnh.”

Giữa thời đại như vậy, có thể sống bình an, giữ được tôn nghiêm, chính là lời chúc phúc tốt đẹp nhất.

Diệp Trần không nói gì, cô cúi đầu chọn kiểu đơn giản nhất.

Hôm đó, Lục Minh dắt cô về, tuy anh không nói gì nhưng Diệp Trần có cảm tưởng trong sự im lặng của anh dường như ẩn chứa muôn vàn lời nói.

Tối đó, lúc đã lên giường, Diệp Trần cứ trằn trọc mãi không ngủ được, cô cũng không hiểu tại sao mình lại mất ngủ nữa, có cảm giác như mình đang trôi giữa dòng nước lũ, rất muốn dừng lại nhưng không thể làm nổi.

Cô muốn đáp lại chút gì đó một phần tình cảm nhưng vì cô đã sớm tự chọn đường đi và kết cục cho mình nên chút tình cảm này lại trở thành một thứ xa xỉ phẩm ngoài tầm với.

Hôm sau, Diệp Trần vẫn đi học bình thường, lúc tan học, Hồng Sanh bỗng nhắc: “Ngày kia là sinh nhật tôi.”

Diệp Trần nhìn ông ta. Hồng Sanh cười bảo: “Tôi đã mời Lục Minh rồi. Hy vọng trước lúc đó, cô có thể thanh lý sạch sẽ quan hệ giữa cô và anh ta.”

Diệp Trần mím môi, không đáp lại gì.

Tối đó, Diệp Trần về nhà, ngồi trên giường, nhìn thấy tập thơ anh cho để ở đầu giường.

Cô cầm lên, lật tìm bài thơ anh đọc cho mình nghe hôm đó.

Đang đọc thì bỗng ngoài cửa có tiếng người gọi cửa. Diệp Trần ra mở, là Trần Song Song.

Cô bỏ tập thơ sang một bên, ngạc nhiên hỏi: “Sao Trần tiểu thư lại tới đây?”

Trần Song Song bưng một bát canh gà, nhỏ nhẹ bảo: “Em tới để nhận lỗi với chị.”

“Gì?”

Diệp Trần thấy đối phương vẫn đang đứng ngoài cửa bèn né người nhường lối: “Vào trong rồi nói.”

Trần Song Song bưng bát canh gà vào phòng. Diệp Trần mời cô ta ngồi. Trần Song Song cười bảo: “Dạo này trời giá rét, hôm nay em hầm canh gà, vội đưa tới cho chị tẩm bổ, nhân tiện bồi tội với chị.”

“Cô có gì mà phải bồi tội với tôi?”

Diệp Trần chớp chớp mắt ra vẻ không hiểu.

Trần Song Song nhìn đối phương, lòng thầm nghĩ, vẫn luôn nghe nói Tống Uyển Thanh là kẻ thật thà, ngây thơ, quả nhiên, đúng là như vậy. Cô ta đã làm tới tận mức này, vậy mà Tống Uyển Thanh trông vẫn rất vô tư, đúng là đồ ngu.

Nhưng mà cho dù cô ta ngu ngốc cũng không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua cho cô ta. Gần đây Lục Minh thường xuyên qua lại chỗ cô ta, nếu không nhân lúc Lục Minh vẫn còn chút tình nghĩa với mình mà trừ bỏ ả, ngày sau e là sẽ càng thêm khó.

Trần Song Song nghĩ đoạn bèn nói với Diệp Trần: “Em có mấy lời riêng muốn nói với chị.”

Diệp Trần hiểu ý liền bảo bọn nha hoàn ra ngoài, trong phòng chỉ còn Trần Song Song và Diệp Trần. Trần Song Song thấy mọi người đều đã đi hết bèn đẩy bát canh gà lại gần Diệp Trần, ân cần bảo: “Chị tranh thủ uống đi lúc đang còn ấm rồi em sẽ nói với chị.”

Diệp Trần lắc đầu: “Buổi tối tôi ăn hơi nhiều, không ăn thêm nổi nữa.”

Cô nào có ngu, đồ Trần Song Song đưa, đến môi cô cũng chẳng dám nhấp.

Trần Song Song bày ra cái vẻ âu sầu: “Canh này em hầm mất những hai giờ, không uống được nhiều thì uống một hớp cũng được, đừng lãng phí tấm lòng của em.”

Nghe lời này xong, Diệp Trần lại càng không dám uống: “Thế cứ để đó đã, lát nữa tôi uống sau.”

Trần Song Song thấy cũng không thể ép thêm được nữa đành phải gật đầu. Diệp Trần hỏi: “Cô có chuyện gì thì nói đi.”

“Em tới đây là để xin lỗi chị.” Trần Song Song bày ra vẻ mặt ăn năn, “Chị cũng biết đó, thiếu gia đón em vào dinh cũng đã nhiều ngày. Em vốn cũng không dám nghĩ, sợ làm chị không vui, dù sao chị cũng là vợ của thiếu gia, giờ đã không còn là thời đại năm thê bảy thiếp nữa, lệnh trên ban hành là chế độ một vợ một chồng, em nào có phúc phần gì chứ? Nhưng nhà em xảy ra chuyện, người nhà đều đã không còn, chỉ còn có thể đi theo thiếu gia. Em sợ chị không vui, vẫn luôn muốn tới xin lỗi nhưng không có dũng khí, giờ khó lắm mới có dũng khí một lần, cuối cùng em cũng có thể nói ra lời trong lòng rồi.”

Trần Song Song nói liền một hơi xong rồi nhìn Diệp Trần, mặt như sắp khóc, cầm tay Diệp Trần, tha thiết hỏi: “Chị có thể tha thứ cho em không?”

Động tác của cô ta quá bất ngờ, Diệp Trần còn đang mải ngẫm nghĩ lời cô ta vừa nói, không chú ý tới cô ta sắp cầm tay mình. Trần Song Song cầm trúng chỗ vết thương trên tay Diệp Trần khiên cô đau quá xuýt xoa một tiếng. Diệp Trần đáp: “Chỉ cần thiếu gia thích, đâu đến lượt tôi nói gì chứ?”

Trần Song Song im lặng. Cô ta để ý thấy khoảnh khắc xuýt xoa vừa rồi của Diệp Trần.

Hiện giờ cô ta rất nhạy cảm với vết thương trên tay bởi vì cô được người của mình báo cho biết ả đàn bà đeo mặt nạ giết cả nhà cô ta tự xưng là Diệp Trần vài ngày trước quyết chiến với Long Hưng bang đã bị thương ở tay.

Cô ta biết rất rõ vị trí của vết thương, đã từng mường tượng nó trong đầu vô số lần, đây chính là manh mối quan trọng để cô ta tìm ra hung thủ. Vậy mà, vào lúc này, vị trí cô ta chạm vào trùng khớp đúng với vị trí cô ta từng tưởng tượng.

“Trần tiểu thư?”

Thấy Trần Song Song ngẩn người, Diệp Trần cảm thấy lạ. Trần Song Song hồi thần, giả vờ buông tay ra, thừa lúc Diệp Trần mất cảnh giác liền nhanh tay vạch tay áo Diệp Trần nhìn thử!

Diệp Trần phản ứng rất nhanh, ngay lập tức bóp chặt yết hầu của Trần Song Song!

Trần Song Song trợn mắt nhìn vết thương trên tay Diệp Trần, cổ bị xiết không nói được, cố hết sức giãy dụa, đấm đá, đôi mắt ngập tràn hận thù.

Diệp Trần quan sát phản ứng của Trần Song Song liền biết ngay thân phận của mình đã bị lộ.

Cô bật cười mỉa mai: “Nhận ra rồi à?”

Trần Song Song sững sờ, liền đó càng giãy dụa mãnh liệt hơn, nhào về phía Diệp Trần, phát ra những tiếng khò khè không rõ chữ.

Diệp Trần biết đã đến lúc bản thân phải quyết đoán.

Cô nhớ tới chuyện Đông Bắc bị sa lầy Hồng Sanh nói mấy hôm trước, nghĩ tới tình cảm mình dành cho Lục Minh dường như đang ngày càng sâu đậm, nhớ tới lời dặn “thanh lý sạch sẽ” Hồng Sanh mới nhắc hồi chiều và nhìn Trần Song Song trước mặt một lòng muốn dồn cô vào chỗ chết.

Mặt Diệp Trần đanh lại, thân phận Lục thái thái này không thể dùng tiếp nữa rồi.

Diệp Trần tăng lực xiết trên tay, cũng chính vào thời khắc này, Trần Song Song bất ngờ rút súng từ sau lưng ra!

Cô ta làm bộ giãy dụa nãy giờ chính là để đánh lừa Diệp Trần, chờ đợi khoảnh khắc này!

Nhưng tốc độ của Diệp Trần nhanh hơn nhiều, cô vung tay bẻ hướng nòng súng chỉa về phía cổ Trần Song Song, ngón tay đặt trên cò súng của Trần Song Song lập tức đông cứng, Diệp Trần dùng tay còn lại đánh vào cổ tay Trần Song Song, Trần Song Song đau la lên một tiếng, súng bị rơi xuống đất.

Diệp Trần trói nghiến hai tay của Trần Song Song lại với nhau, một tay túm cổ tay Trần Song Song, tay kia nâng cằm cô ả lên, cầm bát canh gà để bên, dốc hết vào miệng à!

Trần Song Song ra sức giãy dụa nhưng không ăn thua, thực lực hai bên quá chênh lệch, căn bản không có cách nào cả.

Diệp Trần đổ hết bát canh gà vào bụng Trần Song Song xong, cô ta run rẩy quỳ dưới đất, máu tươi chảy ra khỏi miệng.

Cô ta ú ớ cố nói gì đó, Diệp Trần bỏ bát canh gà sang một bên, im lặng nhìn người quỳ dưới sàn nhà.

“Cô nói gì cơ?” Diệp Trần khom người xuống, mặt lạnh tanh, thử nghe xem Trần Song Song nói gì.

“Mày…” Giọng Trần Song Song thều thào đứt hơi nhưng lòng căm hận trong mắt thì rực cháy, “sẽ không có kết cục tốt!”

Diệp Trần nhếch môi, nhẹ nhàng đáp.

“Ra đi thanh thản.”

Trần Song Song thổ ra một búng máu rồi đổ vật xuống nền nhà.

Diệp Trần đứng thẳng người dậy, dọn dẹp hiện trường một chút rồi hốt hoảng la toáng lên: “Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play