Nghe xong câu trả lời của Lục Minh, tim Diệp Trần đập nhanh hơn một chút. Cô cúi đầu đi lên trước, sóng vai cùng Lục Minh, Lục Minh đưa tay nắm lấy tay Diệp Trần.
“Tôi đã suy nghĩ suốt một tối,” Lục Minh cúi đầu nắm tay Diệp Trần, lòng hơi căng thẳng, “chúng ta…”
“Bạn học Tống!”
Còn chưa kịp nói, Hồng Sanh đã chạy vội đến từ phía sau, gọi Diệp Trần lại. Diệp Trần và Lục Minh đồng thời quay đầu. Lục Minh nhíu mày. Hồng Sanh đi tới gần Diệp Trần, đặt lá thư vào tay cô, hòa nhã nói: “Thư em đánh rơi ở chỗ tôi.”
“Hồng gia,” Lục Minh âm thầm tách Diệp Trần ra xa Hồng Sanh, nghiêm mặt hỏi, “ngài đây là?”
“À, tôi dạy học ở đây.” Hồng Sanh chỉ vào tòa nhà dạy học ở sau lưng, bổ sung thêm một câu, “Là thầy giáo dạy Quốc văn của cô Tống.”
Lục Minh sững ra, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngài lại có hứng thú làm thầy giáo vậy?”
“Ồ,” Hồng Sanh lạnh nhạt nhìn xuống đôi bàn tay hai người đang nắm nhau, đáp rất tự nhiên, “là thú vui cuộc sống.”
Đáp xong, Hồng Sanh liền đi luôn. Lục Minh cau mày nhìn sang Tống Uyển Thanh đứng bên.
Hôm nay anh ta mới để ý, thực ra Tống Uyển Thanh rất xinh đẹp.
Bỏ qua cảm giác đáng yêu chủ quan của cá nhân anh ta, bản thân Tống Uyển Thanh cũng rất thanh tú, mày liễu, mắt hạnh, mặt trái xoan, lông mì vừa dài vừa dầy, đôi môi biết cười, cười lên ngọt như kẹo, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Lục Minh bất giác có cảm giác nguy hiểm. Anh ta bỗng ý thức được một chuyện, Tống Uyển Thanh gả cho anh ta là vì mai mối, nói vậy, cô ấy có thực sự thích mình không?
Anh ta không dám chắc, vậy nên lời ban nãy định nói ra đành giữ lại trong lòng, bàn tay đang nắm tay Diệp Trần nửa muốn buông ra, nửa lại luyến tiếc. Diệp Trần thấy đối phương là lạ bèn quay sang hỏi: “Anh sao thế?”
“Ồ, không có gì đâu.” Lục Minh mỉm cười, “Tôi biết một nhà hàng hải sản rất ngon, cô có muốn đi thử với tôi không?”
“Muốn!” Diệp Trần gật đầu ngay tắp lự, hăng hái đi theo Lục Minh đi ăn hải sản.
Lục Minh là người chu đáo, trước lúc ăn bất kỳ món gì đều cẩn thận thử trước độ nóng cho cô, lúc ăn tôm thì bóc vỏ, lấy sạch chỉ đen rồi mới đưa cho cô, lúc ăn cua thì giúp bóc vỏ, lấy gạch và thịt cua giúp cô.
Tay Lục Minh rất đẹp, trông như một miếng ngọc trắng được điêu khắc, mài dũa cẩn thận, Diệp Trần say sưa nhìn anh ta làm từng thao tác nhỏ, vừa ăn vừa ngắm, có cảm giác như đang ở trên thiên đường, cuộc đời không còn đòi hỏi gì hơn.
Cô nói lại lời này cho Ba Tám nghe. Ba Tám căng thẳng hỏi: “Gần đây trong siêu thị mới có bày bán thuốc chống trầm cảm, cô có cần không?”
Diệp Trần: “…”
“Cái cảm giác cuộc đời đã không còn gì luyến tiếc này rất nguy hiểm đấy, rất giống dấu hiệu của bệnh trầm cảm, hay là làm một đợt điều trị xem sao?”
“Cảm ơn mẹ nhà anh.”
Diệp Trần ngồi ăn thả phanh, không cần đếm điếc gì hết, thấy ngon miệng là cứ thế ăn mãi, ăn tới mức gần như không đứng thẳng nổi nữa.
Lục Minh dùng bữa với cô mấy lần đã phát hiện ra cái thói này nên trong lúc ăn luôn chú ý để mắt tới cô, thấy cô ăn đã hòm hòm rồi là phải can ngay: “Đừng ăn nữa, cô no rồi đấy.”
Diệp Trần lắc đầu nguầy nguậy: “Chưa đâu, em vẫn còn ăn được nữa.”
“Đừng ăn nữa…”
“Em thực sự chưa no.”
Vừa mới nói xong, Diệp Trần liền cảm giác có một bàn tay ấm áp áp nhẹ lên bụng mình. Cô ngẩn người nhìn Lục Minh, Lục Minh nghiêm túc nói: “Bụng cô đã tròn vo rồi.”
Diệp Trần: “…”
Không thể nói dối được nữa, Diệp Trần đành phải bỏ đũa xuống, hai mắt rưng rưng nhìn Lục Minh khiến anh ta bật cười hết cách: “Cứ đi về đã, nếu tối đói bụng, tôi sẽ làm sườn xào chua ngọt cho cô.”
Mắt Diệp Trần lập tức sáng rỡ.
Lâu lắm cô chưa được ăn đồ nhân vật phản diện nấu, phải giữ bụng lại thôi, tối nay bất kể thế nào cũng phải ép Lục Minh dậy nấu cho cô.
Diệp Trần gật đầu cái rụp, ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc về, thấy bên đường có rất nhiều quầy ăn vặt, Lục Minh hỏi Diệp Trần: “Muốn ăn không?”
Diệp Trần nghiêm trang đáp: “Em no rồi, không cần đâu.”
Lục Minh nhìn cô rất nghi ngờ. Đến nửa đêm, cửa phòng ngủ của anh ta bị người ta đập ầm ầm, Lục Minh díp mắt ngồi dậy đi mở cửa, thấy Diệp Trần hào hứng đứng trước cửa, vỗ vỗ bụng bảo: “Em đói!”
Lục Minh: “…”
Vì bữa cơm này, cô ấy thật là vất vả.
Tay nghề của Lục Minh so với năm đó không giảm chút nào, Diệp Trần ngồi ăn say sưa, Lục Minh ngồi cạnh xem, đôi mắt chứa chan dịu dàng.
“Uyển Thanh,” đang ăn ngon miệng, Lục Minh bỗng gọi tên cô làm Diệp Trần sợ giật bắn mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh ta, thật đáng ngờ. Lục Minh thấy Diệp Trần đang gặm dở một miếng sườn, mép dính nước sốt, mắt đầy cảnh giác thì phì cười, lau sạch vết nước sốt cho cô rồi nhẹ nhàng hỏi: “Ngon chứ?”
Diệp Trần gật đầu lía lìa lịa.
Lục Minh bật cười: “Sau này tôi thường xuyên làm nó cho cô ăn nhé?”
Diệp Trần gật đầu không một chút do dự.
Ăn no nê xong, Diệp Trần quay về đi ngủ, lúc này, cô bỗng nhận ra một chuyện.
Lục Minh dịu dàng như vậy không phải là vì có việc cần nhờ đấy chứ?
Hay là, Lục Minh lại thích cô một lần nữa, định theo đuổi cô?
Nghĩ đến khả năng này, Diệp Trần liền hừ một tiếng, không xử lý gọn ghẽ chuyện của Trần Song Song, cô tuyệt đối sẽ không đón nhận anh ta, thế giới này, Lục Minh còn chẳng dễ thương bằng Hồng gia!
Chỉ một bữa cơm đã tưởng mua chuộc được cô à? Ngây thơ!
Diệp Trần chép chép miệng, vẫn còn vị món sườn ăn khuya, rúc người trong ổ chăn ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, Diệp Trần dậy sớm để đi học, mới ra tới cổng đã thấy xe của Hồng Sanh.
“Hồng gia?”
Diệp Trần lấy làm lạ, Hồng Sanh ngồi trong xe cười chào cô, ôn tồn nói: “Tiện đường, cùng đi tới trường nhé.”
Diệp Trần cảm thấy Hồng Sanh tới tìm cô nhất định không phải chỉ đơn giản vì điều này, uyển chuyển khách sáo mấy câu rồi lên xe. Vừa vào xe, Diệp Trần lập tức thay đổi thái độ, nghiêm túc hỏi: “Hồng gia có gì muốn sai bảo ạ?”
“À, bài trên lớp hôm qua cô làm sai hai câu,” Hồng Sanh rút từ tập bài làm để bên cạnh ra bài của Diệp Trần, thái độ nghiêm túc y hệt như một người thầy quan tâm học trò của mình, “tôi tính bổ túc cho cô một chút trên đường tới trường, cô thấy thế nào?”
Diệp Trần: “…”
Lục Minh yêu văn vật thì thôi, Hồng gia à, ông có thể đừng say sưa sắm vai thầy giáo dạy Quốc văn nhập tâm tới vậy không?
Diệp Trần vừa đi chưa được bao lâu thì Lục Minh dậy, vừa thắt cà vạt chuẩn bị ra ngoài vừa hỏi quản gia: “Thiếu phu nhân đâu? Tôi đưa cô ấy…”
“Thiếu phu nhân đi rồi ạ…”
Quản gia thấp thỏm đáp. Lục Minh ngạc nhiên: “Sao sớm thế?”
Anh ta cứ tưởng mình đã dậy sớm lắm rồi. Quản gia ấp úng, Lục Minh liền có trực giác có điều bất thường, cau mày hỏi: “Ông muốn nói gì?”
“Vừa… vừa rồi tôi vốn định đi chuẩn bị xe cho thiếu phú nhân thì có một chiếc xe đậu trước cửa, người nọ hình như có quen biết thiếu phu nhân, bảo là tiện đường tới trường, thiếu phu nhân nói với người đó mấy câu rồi lên xe đi mất…”
Lục Minh cảm thấy không thoải mái, cố nghĩ xem Tống Uyển Thanh quen ai. Có điều, kể ra thì, vốn dĩ anh ta cho cô ấy đi học là vì muốn cô quen được nhiều người hơn, có thêm vài người bạn cũng tốt…
Anh ta còn đang nghĩ lung tung thì quản gia lại tiếp: “Tôi thấy… người nọ… trông có hơi giống Hồng gia.”
Lục Minh quay phắt người lại, sự lạnh lùng trong đôi mắt khiến viên quản gia bất giác lùi lại một bước: “Nhưng sao Hồng gia có thể quen biết thiếu phu nhân được chứ? Nhất định là tôi nhìn nhầm rồi…”
“Không.” Lục Minh thắt cà vạt chỉnh tề, mặc áo khoác vào, dằn cơn tức trong lòng xuống bảo, “Hồng gia giờ là thầy giáo Quốc văn của cô ấy.”
Nói xong, Lục Minh liền đi thẳng ra cửa.
Ngồi vào xe, tâm trí Lục Minh bắt đầu rối lên, một mặt tự nói với bản thân, Tống Uyển Thanh chẳng qua chỉ giao thiệp bình thường, một mặt lại cảm thấy, đã tới tận cửa nhà đón người rồi, ý đồ của Hồng Sanh thật quá rõ rành rành. Một mặt lo lắng không biết Hồng Sanh có phải vì phải lòng nhan sắc của Tống Uyển Thanh, nhân phẩm người này rốt cuộc có ổn không, có phải chỉ định đùa bỡn cô ây không, một mặt lại suy đoán không biết có phải Hồng Sanh đang nhằm vào anh ta, liệu có âm mưu quỷ kế gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng cảm thấy rất bức bối. Anh ta nghĩ, Tống Uyển Thanh là người vợ mình cưới hỏi đàng hoàng, hành vi trắng trợn của Hồng Sanh thật đúng là khinh người quá thể.
Thế rồi lại nghĩ, mình và Tống Uyển Thanh còn chưa bắt đầu xây dựng tình cảm, cho dù mình là chồng hợp pháp của cô ấy thì cũng chỉ là hợp pháp trên danh nghĩa, ngay từ đầu anh ta đã đưa cô ra ngoài biệt thự ở, bảo cô đi học, nói muốn bỏ cô, giờ dường như cũng chẳng có tư cách gì để quản lý cô nữa.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, máy móc dạy hết một tiết, cuối cùng không chịu nổi nữa, Lục Minh bèn tới cửa lớp Diệp Trần đứng canh.
Hôm nay Diệp Trần có hai tiết Quốc văn. Lục Minh nhìn Hồng Sanh và Diệp Trần ở trong lớp, nhìn kiểu gì cũng cứ có cảm giác ánh mắt Hồng Sanh nhìn Diệp Trần là lạ, nhất là khi cô cúi đầu viết bài, ánh mắt đó cứ dán chặt lấy cô, không dời phút nào.
Nhưng Lục Minh cũng chẳng thể vì ánh mắt mà nói gì được người ta, anh ta dựa người vào cửa, lẳng lặng nhìn.
Chờ mãi mới tới giờ tan học, Lục Minh vội vàng đi ra cửa lớp. Diệp Trần vừa ra thì thấy ngay Lục Minh đứng đó chờ mình, tò mò ôm sách qua hỏi: “Sao anh đến sớm vậy? Trần tiểu thư đâu?”
Nụ cười của Lục Minh cứng lại trên mặt, anh ta bỗng nhận ra, hóa ra Diệp Trần từ lâu đã không còn để ý tới sự hiện diện của Trần Song Song nữa.
Tim anh ta như bị dằm cắm vào, mặt gượng gạo cười: “Tôi cầm sách giúp cô nhé.”
Nói đoạn liền đưa tay cầm sách từ tay Diệp Trần đưa qua. Hồng Sanh đi ra, thấy cảnh này, ông ta gật đầu chào Lục Minh rồi mỉm cười với Diệp Trần: “Bạn học Tống, hẹn mai gặp lại.”
Nói xong, Hồng Sanh liền đi luôn.
Lục Minh thấy Hồng Sanh đi xa rồi mới gọi Diệp Trần: “Về đi.”
“Vâng.” Diệp Trần tươi cười gật đầu, thái độ rất vô tư, giống như không hề biết gì cả. Lục Minh có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết mình nên lấy tư cách gì để hỏi, nặn cả buổi mới ra được một câu: “Ở trường có vui không?”
“Vui ạ!”
Diệp Trần thích thú đáp: “Mọi người ở đây đều rất tốt, tốt hơn nằm lì ở nhà nhiều.”
“Ồ.” Lục Minh đành phải nuốt lại đề nghị chuyển trường hoặc thôi học về mà nói, “Thế, quan hệ giữa Hồng Sanh với cô có vẻ cũng khá tốt nhỉ…”
“Vâng, Hồng gia là người rất tốt!” Diệp Trần giả vờ ngây thơ, “Em vốn nghĩ trình độ giảng dạy của thầy nhất định không giỏi, nào ngờ Hồng gia lại là người từng đọc nhiều biết rộng như vậy!”
Đâm thấu tim ai.
Cuối cùng Lục Minh cũng hiểu cảm giác như bị dao đâm vào tim là thế nào rồi. Những lời định nói xấu Hồng Sanh đều phải nuốt ngược vào: “Tôi thấy có vẻ ông ấy đối xử với cô rất khác thì phải?”
Diệp Trần chột dạ, sợ Lục Minh nhìn ra manh mối nào đó bèn phải lấp liếm ngay: “Đâu có. Thầy đối xử với mọi người đều như nhau. Thầy là người tính tình hòa ái vậy đó ạ.”
Hồng Sanh… Tính tình hòa ái…
Lục Minh câm nín, bà vợ nhà mình đúng là ngây thơ, đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy ai đó ở bến Thượng Hải đánh giá như vậy về Hồng Sanh.
Diệp Trần còn sợ Lục Minh không tin, dối lòng thổi phồng sự tốt đẹp của Hồng Sanh lên.
Lục Minh lẳng lặng nghe, càng nghe lòng càng ngổn ngang, càng nghe dạ càng đắng nghét, nhưng anh ta không ngắt lời cô, thấy cô nói với vẻ đầy phấn chấn như vậy, anh ta lại cảm thấy quá đẹp, không nỡ cắt ngang.
Diệp Trần chém gió một thôi một hồi xong mới nhận ra hình như mình đã nói hơi nhiều, bèn quay sang nhìn Lục Mình, thấy anh ta im lặng nhìn mình, nét mặt bình thản, trong mắt có chút gì đó như là… tủi thân?
Diệp Trần chớp chớp mắt: “Anh sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Minh quay đầu đi. Hai người ngồi vào xe. Bên ngoài là cảnh phố phường tấp nập, bên trong hai người lại yên lặng tới bất thường.
Một hồi sau, Lục Minh bỗng gọi cô.
“Tống Uyển Thanh.”
Diệp Trần quay đầu sang nhìn, xe đang chạy, ánh nắng hắt vào trong xe lúc đậm lúc nhạt, Lục Minh nhìn cô, bỗng cảm thấy như là hư ảo, người trước mắt chỉ là một giấc mơ, có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Anh ta buột miệng hỏi: “Liệu em có rời xa tôi không?”
Diệp Trần không nói gì, những thế giới đã qua, hình như nhân vật phản diện luôn hỏi cô cùng một câu như vậy.
Cô đã từng nói dối, cũng từng thành thật trả lời.
Giờ cuối cùng, sau rất nhiều thế giới, cô đã hiểu, mỗi thế giới là một cuộc đời, đời hoa sớm nở tối tàn, nhân lúc còn khỏe mạnh, cố sống thật tốt, nhân lúc còn ở thế giới này, hãy chân thành và sống đúng với ý mình, vậy là đủ rồi.
Diệp Trần nghiêm túc nhìn anh ta: “Trước đây em cho rằng cả đời này sẽ không xa thiếu gia.”
“Nhưng giờ, đã được nhìn thấy thế giới, đã quen thêm nhiều người, cuối cùng em cũng hiểu, thiếu gia nói đúng. Thế giới này quá rộng lớn, không có ai nhất định sẽ mãi mãi ở bên ai, cũng không có ai là nhất định phải rời xa ai.”
“Ngay lúc này, em không muốn xa thiếu gia,” Diệp Trần dịu dàng nói, “vậy là đủ rồi.”
Lục Minh hiểu ý, đôi bàn tay bất giác cuộn chặt lại, nhìn ra phía ngoài cửa kính: “Nói nhiều như vậy, chẳng qua em chỉ muốn nói với tôi, em không biết, phải vậy không?”
“Từng ngỡ rằng tôi là bầu trời của em, giờ em đã biết thế giới này rộng lớn, em đã có thế giới của riêng mình rồi.”
Lục Minh nói xong, thấy lòng chua chát nhưng vẫn cố cười nói nốt: “Em hiểu được đạo lý này là rất tốt. Tống Uyển Thanh, em phải học cách yêu thương bản thân thật nhiều nhé.”
“Vâng!” Diệp Trần thấy Lục Minh không nghi ngờ nữa bèn gật đầu thật mạnh, “Em biết! Cảm ơn thiếu gia. Em sẽ nghe theo lời thiếu gia bảo, nỗ lực học hành.”
Lục Minh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Về tới nhà, Lục Minh tiễn Diệp Trần tới cửa, chẳng bao lâu sau, Trần Song Song cũng về tới. Cô ta vội vã đi tìm Lục Minh, hậm hực hỏi: “Sao anh không tự mình tới đón em? Anh có biết em đã chờ anh mãi không!”
Lục Minh cảm thấy không thể nhẫn nại nổi nữa nhưng nghĩ tới thời cơ lấy được giáp cốt sắp tới, anh ta còn phải nhờ Trần Song Song nên hít sâu một hơi, cười mà rằng: “Anh dạo này có việc bận, không tới trường.”
Trần Song Song có vẻ như cảm thấy mình đã nặng lợi nên giọng cũng mềm mỏng hẳn: “Cũng chỉ tại em quá quan tâm anh…”
“Anh hiểu.”
Lục Minh quay mặt đi, Trần Song Song nhìn anh ta, nắm tay xiết chặt.
Lục Minh hiện giờ là cọng rơm duy nhất cô ta có thể bấu víu được, mặc kệ là có yêu hay không, cuộc sống thoải mái hiện giờ đều là nhờ có anh ta, an toàn của bản thân cũng là nhờ có anh ta, tất cả mọi thứ hiện giờ, đều phải dựa vào anh ta. Cô không thể để mất người đàn ông này, bất kể mọi giá.
Lục Minh không thể hiện gì nhưng cô ta biết rõ, trong lòng Lục Minh có người khác.
Chỉ có một người đang yêu mới có thể có vẻ mặt vừa cô đơn lại vừa dịu dàng như vậy.
Cô ta không biết tại sao Lục Minh giữ mình lại nhưng đã giữ lại rồi thì cô nhất định phải có được anh ta.
Sáng hôm sau, Lục Minh dậy sớm chờ Diệp Trần, trời con chưa sáng, anh ta đã đứng dựa vào cây cột ở hành lang trước cửa phòng cô, cúi đầu đọc sách. Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu, tay áo xắn cao, ngón tay lướt nhanh trên trang giấy, đọc rất chăm chú.
Lúc Diệp Trần mở cửa ra, những tia nắng ban mai đầu tiên của ngày bắt đầu ló rạng sau lưng Lục Minh, anh ngẩng đầu cười với cô: “Chào.”
Diệp Trần sững người, rời mắt nhìn xuống tay anh: “Mới sớm ra đã đến đây đọc sách à?”
“Chờ em mà.” Lục Minh đứng thẳng người lên, gấp sách lại, đi về phía cô.
Tóc Diệp Trần cắm vào trong cổ áo, anh đưa tay lấy ra, sửa lại cổ áo một chút, vuốt phẳng mấy nếp nhăn. Xong xuôi, anh quay người đi, gọi to: “Nào, đi ăn sáng.”
Diệp Trần đi theo sau lưng Lục Minh, nhìn nắng sớm chiếu trên hành lang, chàng thành niên mặc sơ mi trắng, áo gi-lê, tay cầm sách, đưa lưng về phía cô, đi giữa ánh bình minh. Cô tìm chuyện để nói: “Vừa rồi anh xem gì thế?”
“Hả? À, xem một bài thơ.”
“Hay không ạ?”
“Hay.” Lục Minh quay đầu nhìn cô, “Em muốn nghe không?”
“Có ạ.”
Diệp Trần ngửa đầu nhìn lên, không để ý bậc thềm dưới chân, người bổ nhào về trước, Lục Minh đưa tay giữ cô lại, bất lực bảo: “Cẩn thận một chút.”
Nói xong, tay vẫn không buông ra, Diệp Trần ngượng ngùng cúi đầu: “Không phải bảo đọc thơ sao ạ?”
“Ừ.”
Lục Minh đọc, giọng trầm ấm, như tiếng kim cương rơi trên gấm vóc, tao nhã mà hoa lệ.
“Had I the heavens’ embroidered cloths,
Enwrought with golden and silver light,
The blue and the dim and the dark cloths
of night and light and the half-light,
I would spread the cloths under your feet:
But I, being poor, have only my dreams;
I have spread my dreams under your feet,
Tread softly because you tread on my dreams.”
*Bài “He wishes for the cloths of heaven” của William Butler Yeats. Dịch thơ:
link. Bản nghe:
link.Giọng anh rất êm tai, nhất là lúc nói tiếng Anh. Cho dù Diệp Trần nghe không hiểu nhưng vẫn cảm thấy người đang nắm tay cô, đọc thơ cho cô nghe, nhất định là đọc một bài thơ rất đẹp.
Lục Minh ngâm xong bài thơ, quay sang nhìn cô: “Dễ nghe chứ?”
Diệp Trần gật đầu, thoải mái đáp: “Nhưng em không hiểu.”
“Không sao,” Lục Minh bật cười, “dễ nghe là được. Đọc bài em hiểu cho em nghe lại cảm thấy giả dối thế nào ấy. Có bản tiếng Trung đấy, em có thể đọc.”
Nói xong, Lục Minh đưa sách cho cô xem: “Yeats, Nếu anh có gấm vóc của thiên đàng.”
“Vâng.” Diệp Trần cầm quyển sách anh đưa, cúi xuống mở ra xem, trang đầu tiên, là bút tích rắn rỏi, mạnh mẽ của anh, đề tên Lục Minh, bên dưới đề:
Tặng Uyển Thanh vợ tôi.
Diệp Trần đưa tay sờ lên dòng chữ. Đúng lúc này, bỗng có tiếng của Trần Song Song bất ngờ vang lên: “Hai người dậy sớm vậy?”
Diệp Trần cứng người, Lục Minh nhíu mày, Trần Song Song đi tới, chen vào giữa hai người, bảo với Lục Minh: “Thầy Lục, chúng ta mau đi ăn cơm rồi đưa Tống tiểu thư đi học thôi.”
Cô ta không gọi là Lục phu nhân, cũng không gọi là thiếu phu nhân, cô ta coi Tống Uyển Thanh như thể chỉ là một người khách qua đường ở Lục gia, còn cô ta là chủ tiếp đón cô.
Lục Minh mím môi, không đáp gì, Diệp Trần cúi đầu, cũng không nói gì. Ba người đi ăn cơm, chỉ có Trần Song Song là luôn miệng ríu rít. Một lúc sau, bên ngoài có tiếng xe ô tô, Diệp Trần đứng dậy: “Hôm qua thầy Hồng có hẹn đưa tôi đi học, tiện thể giảng bài cho tôi trên xe. Tôi đi trước đây.”
Nói xong, Diệp Trần liền đứng dậy đi. Trần Song Song gọi: “Tống tiểu thư, sách của cô.”
Diệp Trần không quay đầu lại: “Đó không phải sách của tôi.”
Lục Minh im lặng, anh cúi đầu, tay run run, lặng lẽ ăn canh.
Chờ Diệp Trần đi rồi, Lục Minh nói với người hầu đứng bên: “Cất sách về phòng thiếu phu nhân đi.”
“A Minh,” Trần Song Song nhõng nhẽo, “rốt cuộc lúc nào anh mới ly hôn với Tống Uyển Thanh vậy? Em không muốn gọi cô ấy là thiếu phu nhân.”
“Dạo này anh đang vội tìm giáp cốt văn.” Lục Minh không còn kiên nhẫn với Trần Song Song được nữa, anh nói thẳng, “Cô ấy bảo sẽ giúp anh tìm, nếu quả thực tìm được thì anh nợ ân tình của cô ấy, không thể ly hôn với người ta được. Song Song, thiệt thòi cho em rồi.”
Trần Song Song lập tức thay đổi thái độ: “Cô ta thì tìm được gì chứ? Sao anh không nói chuyện này với em?”
“Đi học đi.”
Lục Minh lạnh giọng, đứng dậy: “Anh không đi.”
Diệp Trần đi ra khỏi cổng Lục phủ, vào trong ô tô ngồi, mặt mũi không còn dễ coi nữa.
Hồng Sanh nhìn Diệp Trần một cái, hỏi: “Sao, ai chọc giận cô à?”
Diệp Trần không đáp, không phải người khác chọc giận cô, là cô tự làm mình tức. Biết rõ Lục Minh với Trần Song Song còn đang dây dưa lằng nhằng, vậy mà lúc được đưa cho quyển thơ lại vẫn thấy vui.
Hơn nữa, chính cô lại không nhận ra tình trạng sa lầy từng bước này của mình, nếu không phải Trần Song Song bất ngờ xuất hiện, e là cô sẽ không nhận ra được mình có tình cảm kỳ lạ với Lục Minh.
Diệp Trần nhắm mắt lại, không muốn nghĩ thêm nữa.
Gần đây, vì tiếp quản địa bàn của Trần gia và nuôi dưỡng người của mình mà Diệp Trần tốn không ít công sức. Hồng Sanh đã hẹn sẵn hằng sáng sẽ tới đón cô, tranh thủ bàn công chuyên ở trên xe. Cô vốn cảm thấy không ổn lắm, định từ chối nhưng Hồng Sanh chỉ cần một câu đã khiến cô phải đổi ý.
“Không phải cô nói sẽ xử lý tốt quan hệ giữa cô và Lục Minh sao?”
Đã gia nhập vào dưới quyền Hồng Sanh thì tất nhiên không thể có suy nghĩ khác được. Diệp Trần hiểu, Hồng Sanh đang ép cô tách khỏi Lục Minh.
Một người đàn ông chỉ cần còn chút cốt khí thì sẽ không đời nào chấp nhận được vợ mình qua lại thân mật với người đàn ông khác.
Không ở cùng Lục Minh nữa, đối với Diệp Trần cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ cần cô có thể bảo vệ được Lục Minh và giáp cốt, vậy là đủ rồi.
Nhất là…
“Tôi nghe nói phía Đông Bắc đã sa lầy rồi, ông thấy chừng nào người Nhật Bản sẽ đánh tới Thượng Hải đây?”
Hồng Sanh quay sang mỉm cười với Diệp Trần: “Chắc là không lâu nữa.”
… Đặt giữa thời đại này, tình cảm dường như nhỏ bé vô cùng.