“Dù sao Tô Quân Ly cũng đã đồng ý sẽ cho cơ hội, bằng năng lực của chị Mạt của tôi, tôi nghĩ nhất định anh ta có thể coi trọng...” So với Giản Mạt, Hướng Vãn còn tự tin hơn nhiều.
Giản Mạt nhếch miệng cười, nhưng cũng không thoải mái như Hướng Vãn.
Tuy phòng hòa nhạc là loại nhỏ, nhưng mặc kệ là vẻ ngoài hay bên trong, không chỉ suy xét đến tâm trạng của người biểu diễn, còn có tâm lý của người nghe, mỗi một phân đoạn không thể lưu lại phong cách tầm thường, muốn giải quyết thiết kế này cô còn phải suy nghĩ thật kỹ.
Trong đầu đã có linh cảm thiết kế, miệng Giản Mạt cắn bút vẽ trong đầu nghĩ đến tư liệu của Tô Quân Ly... Thời điểm cô tìm được anh ta trong vườn hoa hải dụ,hình như khi đó anh ta đang rất u buồn?
Một người từ nhỏ đã công thành danh toại, lại là người sống trong sung túc... Ưu buồn là gì vậy?
Linh cảm âm nhạc? Hay là vấn đề tình cảm?
“Mạt Mạt, còn chưa đi sao?” Đại Hùng thấy Giản Mạt còn ở trong phòng thiết kế, không khỏi hỏi một câu.
“Ừ?” Giản Mạt hoàn hồn.
Đại Hùng chỉ chỉ vào cổ tay, ý bảo nhìn xuống.
Lúc này Giản Mạt mới phản ứng lại được thì ra đã đến giờ tan tầm, “Đi thôi.” Cô nói, cho cất bản vẽ và tư liệu vào túi cầm trong tay, dự định sẽ đến quán cafe thường xuyên đến để tiếp tục lên ý tưởng thiết kế.
Xe đi đến giao lộ ở một trung tâm thương mại, bị một đoàn học sinh ở một trường học chắn cả con đường, Giản Mạt dứt khoát dừng lại chờ những người bạn nhỏ này đi trước.
Giản Mạt có chút nhàm chán nhìn xung quanh, tầm mắt nhìn vào màn hình lớn trên trung tâm thương mại, chỉ thấy tiêu đề vô cùng lớn’ Cậu chủ Thần dẫn nữ minh tinh ra nước ngoài du lịch, đến Los Angeles cùng ngày’ ở trên màn hình lớn.
Trong hình, phóng viên vây lấy Lục Mạn từ sân bay ra đến lối đi vip, một đám đưa microphone về phía trước, ánh đèn flash nháy liên tiếp chói mắt.
“Gần đây tai tiếng của Mạn Mạn và anh Thần vẫn luôn là đề tài nóng nhất, không biết hiện tại quan hệ của Mạn Mạn và cậu chủ Thần đã đến một bước kia chưa?”
Lục Mạn xinh đẹp nở nụ cười yếu ớt, đôi mắt quyến rũ khẽ nheo lại nói, “Mọi người chẳng qua chỉ là bạn bè...” Cô ta chính thức nói, “Mọi người có thể nghĩ mối qua hệ tôi vừa nói, chỉ có thể nói là tương đối chơi thân.”
Cô ta vừa nói lời này xong, lại có phóng viên vội vàng hỏi, “Lần này anh Thần đi công tác ở Mỹ có người chụp được, bên cạnh có một người có hình dáng rất giống Mạn Mạn không biết có đúng là Mạn Mạn không?”
Hình ảnh bị cắt nhỏ ra, tấm hình chiếu hết cả màn hình... tấm ảnh đập vào mắt tuy được chụp từ rất xa, người quen biết chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra đây đúng là Cố Bắc Thần.
Mà bóng dáng cao gầy của người phụ nữ bên cạnh, tuy không thấy rõ mặt, nhưng nhìn qua... mái tóc xoăn giống như rong biển, quả thật tương đồng với Mạn Mạn.
“Tôi đến Mỹ làm người phát ngôn...” Lục Mạn cười yếu ớt nói xong, bên kia người trợ lý và người đại diện đã bắt đầu mở đường cho cô ta.
“Mạn Mạn, có thể nói hay không chuyện anh Thần có phải có ý định ly hôn với mợ Cố không vậy?”
“Mạn Mạn, nghe nói anh Thần đã tặng nhẫn cho cô đúng không?”
“Mạn Mạn...”
“...”
Trên màn hình lớn, Lục Mạn không trả lời vấn đề nào nữa, mà lên xe dưới sự hộ tống của trợ lý, người đại diện và bảo vệ.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT