Đêm, mưa to rào rào đổ xuống như muốn gột rửa tất cả mọi thứ, thỉnh thoảng có vài tia sét xuất hiện, kèm theo đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc, khiến cả thế giới như bị bao phủ bởi một bầu không khí âm trầm đáng sợ.

Bên trong căn phòng tối tăm không có lấy một tia sáng, hai tấm rèm cửa dày cộm che khuất những tia sáng mỏng manh bên ngoài, khiến chúng không thể chiếu vào căn phòng VIP xa hoa.

Trên chiếc giường kingsize đẹp đẽ, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, cùng tiến hành loại vận động nguyên thủy nhất...

Thỉnh thoảng, âm thanh rên rỉ cùng hơi thở dồn dập vang lên, cả căn phòng nhiễm đầy cảnh xuân kiều diễm, khiến cho cả đêm mưa to đột nhiên trở nên đặc biệt dâm mị.

Giản Mạt cảm thấy cơ thể giống như đang bị đốt cháy, đầu óc cô mơ hồ không thể suy nghĩ, điều duy nhất mà cô có thể làm bây giờ chính là đắm chìm vào những cảm giác tê dại kích thích mà người đàn ông kia mang lại cho cô.

Tiếng thở dốc thô nặng của người đàn ông đan xen lẫn tiếng rên rỉ kiều mị của cô. Một đêm này, chính là biến cố lớn nhất trong cuộc đời của cô... Để rồi sau này, cô đã không tiếc bất cứ giá nào trả thù cho những mất mát của cô ngày hôm nay.

Tác dụng của thuốc không còn, toàn thân Giản Mạt đau đớn như vừa mới bị xe nghiến, chỉ hơi cử động đã có cảm giác cả cơ thể như muốn vỡ ra.

Hai bàn tay Giản Mạt từ từ nắm chặt tay, hàm răng cắn chặt môi. Sống mũi chua xót, cảm giác không thể khống chế được nữa, từng giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, ướt đẫm.

Bởi vì sợ hãi, Giản Mạt không dám quay mặt xem người đàn ông nằm bên cạnh mình là ai, cô cắn răng xuống giường, nhặt quần áo dưới đất mặc vào.

Sau đó vội vàng rời đi.

“Ầm...” Một tiếng sấm vang lên.

Giản Mặt đờ đẫn bước từng bước dưới cơn mưa to như một cái xác không hồn, cả người bị nước mưa xối ưới đẫm.

Nước mắt cô vẫn không ngừng rơi từ lúc nãy. Người ta nói, trời mưa là lúc thích hợp để khóc nhất vì chỉ cần bạn đứng dưới mưa, sẽ không có ai biết bạn đang yếu đuối.

Giản Mạt vừa cười, vừa khóc. Dưới ánh đèn đường mơ hồ, dáng vẻ này của cô thật sự khiến người ta sợ hãi.

Cô cũng không biết mình trở về nhà bằng cách nào, thấy đèn trong nhà vẫn còn sáng, Giản Mạt liền ngơ ngẩn...

Lúc cô rời khỏi khách sạn đã là rạng sáng, cô đi lâu như vậy, tại sao trong nhà vẫn còn sáng đèn.

Giản Mạt không dám đi vào, cô cứ đứng chôn chân ở cửa, đau đớn trong lòng nhanh chóng lấn át đau đớn trên cơ thể do người đàn ông kia gây ra.

Đột nhiên, cửa chính bật mở, Giản Mạt có muốn tránh đi cũng không còn kịp nữa rồi.

“Cô chủ?” Người mở cửa là dì Vương, người giúp việc cho nhà họ Giản. Vừa nhìn thấy cô, bà có chút ngạc nhiên, sau đó vội vàng bước đến: “Cô chủ, cô đi đâu vậy? Cả đêm qua tôi gọi điện cho cô không được...” Giọng điệu của bà có chút dồn dập: “Đã xảy ra chuyện lớn rồi!”

Giản Mạt âm thầm giật mình, chớp chớp mắt, có chút ngơ ngẩn.

Dì Vương không chú ý đến bề ngoài lôi thôi nhếch nhác của Giản Mạt, chỉ nghĩ rằng cô không mang ô nên mới bị ướt: “Ông chủ bị rơi xuống tầng ở công trường... Hiện tại đang cấp cứu ở bệnh viện. Tôi gọi cho cậu chủ không được, gọi cho cô cũng không được... Bà chủ ở bệnh viện một mình, bệnh tim lại tái phát rồi.”

Vừa nghe đến “rơi xuống tầng”, trong đầu Giản Mạt như có một tiếng sấm nổ, lập tức trở nên trống rỗng, cô hoàn toàn không hề nghe thấy những lời sau đó của dì Vương là gì.

Dì Vương thấy Giản Mạt bị dọa sợ, cũng không để ý được chuyện khác, lập tức kéo tay cô bước đến chiếc xe đang đỗ ven đường. Mãi cho đến lúc bị đẩy vào trong xe ô tô, Giản Mạt mới tỉnh táo trở lại.

Không còn nghĩ đến việc mình vừa mất đi trinh trắng, hai mắt Giản Mạt đỏ lên, run rẩy hỏi dì Vương: “Dì Vương... Dì, dì...” Bởi vì sợ hãi nên ngay cả một câu hoàn chỉnh cô cũng không nói nên lời. Giản Mạt nuốt nước miếng, vừa thở dốc vừa hỏi lại một lần nữa: “Dì vừa mới nói gì cơ?”

Tài xế là chú Hải - chồng của dì Vương, ông nhìn Giản Mạt qua kính chiếu hậu, sắc mặt nặng nề, từ từ lái xe về phía bệnh viện.

Vẻ mặt của dì Vương cũng rất tệ, trầm giọng nói: “Phía công trường xảy ra chuyện, có người báo là ông chủ bị ngã tầng, đang cấp cứu. Bà chủ chạy tới bệnh viện, nghe bác sĩ nói tình hình không mấy lạc quan, cũng liền...”

Dì Vương chỉ nói đến đây liền thôi, Giản Mạt nhắm mắt... Mẹ cô có tiền sử bệnh tim, xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn bà ấy không chịu nổi.

Lúc chú Hải lái xe đến bệnh viện, Giản Triển Phong và Tô Mặc đều đang trong phòng cấp cứu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play