Cố Bắc Thần đã đi, căn nhà ở Lam Trạch Viên là nơi khi anh muốn tìm Giản Mạt giải quyết nhu cầu sinh lý mới trở về.
Đương nhiên, anh có thể tự do trở về, Giản Mạt làm vợ, chỉ cần ngoan ngoãn đợi đế vương lâm hạnh, không thể có một câu oán giận.
Chẳng qua, sau khi nhà họ Giản sụp đổ vào hai năm trước, hiện giờ Giản Mạt cũng không có nơi nào để đi không có phòng lớn để ở, cô có thể làm gì được chứ?
“Chị Mạt, chân chị tốt hơn chút nào chưa?” Hướng Vãn đi vào, thấy Giản Mạt đang ngồi thoa dầu hoa hồng, liền đi tới đặt tư liệu lên bàn làm việc, “Đã ba ngày rồi, sao vẫn còn sưng vậy?”
Giản Mạt rất muốn nói, vốn chỉ bị trẹo chân một chút, nhưng tối qua sau hai ba động tác mạnh... có quỷ mới không sưng.
“Đối phương có vừa lòng với bản thiết kế không?” Giản Mạt lau sạch tay liếc nhìn tư liệu hỏi.
“Ừ.” Hướng Vãn trả lời, ”Đối phương rất thích phong cách đơn giản này, nhưng có yêu cầu để trống một khoảng không gian trong phòng khách để đặt một cây đàn dương cầm.”
Giản Mạt nhìn bản vẽ cấu trúc trong phòng, gật đầu hỏi, ”Có nói bao nhiêu người ở không?”
“Hình như là một người.” Hướng Vãn nói.
Giản Mạt cũng không ngoài ý muốn, người có tiếng tăm ở Los Angeles rất nhiều, nơi có người đến lập nghiệp lại càng nhiều hơn, nhiều khi họ yêu cầu thiết kế phòng ở nhưng thật ra quanh năm suốt tháng cũng không có mấy người có thể ở lại mấy ngày.
Giản Mạt ký tên lên tư liệu để Hướng Vãn đưa đến bộ phận thi công, sau đó nhìn thấy Từ Tư Vực và Đinh đang từ bên ngoài trở về.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hai người, Giản Mạt nghĩ dự án phòng hòa nhạc vẫn không được lạc quan như cũ.
“Haizz, hiện tại làm thiết kế thật là không dễ dàng, đã nhún nhường như vậy rồi, vẫn không ai hiểu mình cả!” Từ Tư Vực buồn bực suy nghĩ thở dài một tiếng.
Đinh đang cũng bĩu môi nói theo, “Mấy ngày liền, ngay cả mặt của Tô Quân Ly chúng tôi cũng không thấy được...” Nói xong cô ta không khỏi tức giận đứng lên, “Một bên nói phòng hòa nhạc do một mình Tô Quân Ly tham dự bảo chúng ta gặp mặt hỏi anh ta, bên kia thì căn bản chúng ta không thấy người đâu, hỏi thế nào được?”
Nhìn vẻ oán giận sâu sắc của hai người, Giản Mạt cũng đau cả đầu.
“Mạt Mạt, nếu cả hai người đều không giải quyết được, tổng giám đốc Du sẽ không vì mất mặt mà nổi điên lên chứ?” Đinh đang nhún vai, giọng nói trở nên ngượng ngùng.
Sau khi Giản Mạt trầm mặc, mới nói tiếp, “Tôi đi thử một chút...”
Sau khi hỏi hai người tình huống đi tìm Tô Quân Ly mấy ngày gần đây, Giản Mạt lại xem xét lại tư liệu đã điều tra từ trước sau đó mới rời khỏi công ty.
Cô không đi đến nhà lớn của nhà họ Tô ở Thành Bắc, mà lái xe đến thẳng một công viên ở Thành Tây... May mà cô trẹo chân trái, không gây trở ngại gì khi lái xe.
Công viên rất lớn, Giản Mạt tìm người hỏi thăm đến khu phía sau công viên,liền sải chân đi đến một trồng hoa hải dụ gần hồ nước.
Xa xa, một người đàn ông mặc áo polo màu trắng, hai tay để trong túi quần quần dài màu thủy lam, nhàn nhã đứng ở bên cạnh vườn hoa hải dụ... Dưới ánh mặt trời, anh ta hơi rũ mi mắt, lộ ra mái tóc ngắn bướng bỉnh nhẹ nhàng che đi tầm mắt của anh ta.
Giản Mạt không kìm lòng được dừng bước chân, hơi dựa đầu vào lan can hàng rào hình vòm tròn, lẳng lặng nhìn.
Gió nhẹ phất qua, cùng lúc thổi qua vờn hoa hải dụ, anh ta bị khinh động, đáy mắt tràn ra ưu thương nhàn nhạt.
Mọi người đều biết từ nhỏ Tô Quân Ly đã được khen là thần đồng âm nhạc, ngoại trừ đạt được thành tựu về đàn dương cầm, nghe nói anh ta còn có thể biết nhiều hơn tám loại nhạc cụ của Trung Quốc và nước ngoài.
Người như vậy, cả đời đã định trước sẽ không thể tầm thường...
Nhưng giờ phút này, Giản Mạt nghĩ, anh ta chỉ muốn làm một người bình thường.
Cứ nhìn như vậy, Giản Mạt không đành lòng quấy rầy bức tranh xinh đẹp này, Đột nhiên cô nghĩ, những gì truyền thông hình dung về người đàn ông này căn bản không phù hợp.
Tô Quân Ly cảm giác có người nhìn anh ta một lúc lâu, liếc mắt, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ dưới ánh mặt trời của Giản Mạt, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT