“Aiz, còn trẻ như thế, thật là khó cho cô ấy.” Bác sĩ Vương nhìn theo bóng lưng Giản Mạt, thở dài lắc đầu.

Giản Mạt mới rời khỏi bệnh viện thì điện thoại kêu lên, là Đường Hạo Dương, cô đặt bên tai, “Giám đốc?”

“Giản Mạt, tối nay có một bữa tiệc, cô đi với tôi.” Đường Hạo Dương nói thẳng, “Tôi đã hỏi rồi, có lẽ Cố Bắc Thần cũng đến... Thừa dịp này hỏi xem có thể có cơ hội không.”

Giản Mạt đau đầu, “Giám đốc, tôi...”

“Giản Mạt à, cô cũng biết tổng giám đốc Du khó tính thế nào.” Giọng nói Đường Hạo Dương nặng nề, “Cho dù không vì công ty, cô cũng không muốn vì tiền đồ của mình mà suy nghĩ hả? Chuyện này liên quan đến việc cử cô đi học ở UCL* đó...”

*Đại học Luân Đôn.

Giản Mạt không từ chối được, hơn nữa hôm nay cô còn lấy cớ đến Đế Hoàng để không về công ty. Nếu lúc này từ chối thì cũng quá giả tạo rồi!

Vừa rồi Cố Bắc Thần đã nói buổi tối phải đến Thiên Đường Dạ, có lẽ anh sẽ không xuất hiện ở bữa tiệc đó đâu.

Giản Mạt về nhà thay lễ phục, là chiếc váy dài tơ lụa màu trắng và áo ngoài cộc tay, nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa là bữa tiệc bắt đầu, từ nơi này lái xe qua cũng không xa lắm.

Bữa tiệc tổ chức ở Nam Hương, tòa nhà này rất nổi tiếng ở Los Angeles, đúng như Giản Mạt đoán, không thấy Cố Bắc Thần ở đây.

“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.” Giản Mạt nói rồi đứng dậy rời khỏi phòng tiệc.

Cô không thích những bữa tiệc thế này, đều là ánh mắt nóng rực của đàn ông, nhưng Cố Bắc Thần có thể làm cô nóng người, còn những người này chỉ làm cô ghê tởm.

“Tiểu Giản, cũng đi vệ sinh à?”

Giản Mạt vừa định vào nhà vệ sinh thì đã bị người ta gọi lại, là một vị trưởng phòng của công ty nào đó, cô đáp: “Trưởng phòng Hoàng.”

“Em đi đi, anh chờ em về chung.” Trưởng phòng Hoàng chép miệng, vẻ mặt làm cô nổi da gà.

Giản Mạt lén lút khinh thường, nụ cười trên mặt lại không thay đổi, “Không cần, trưởng phòng Hoàng cứ đi trước đi, tôi phải đi hơi lâu.”

“Không sao không sao, đúng lúc hút điếu thuốc.”

“...” Giản Mạt không nói gì nữa, chỉ có thể đi vào.

Giản Mạt ở bên trong đi tới đi lui hơn 20 phút, cô nghĩ ông ta đã chờ không nổi mà đi mất rồi nhỉ?! Nhưng mới vừa bước ra, người còn ở đó!

“Trưởng phòng Hoàng, ngại quá, để ông đợi lâu.” Giản Mạt cẩn thận giữ khoảng cách an toàn với ông ta, “Vậy, đi thôi?”

“Không vội...” Ánh mắt ông ta làm cho cô khó chịu, “Tiểu Giản à, vừa rồi Tiểu Đường nói, thiết kế của em không tệ!”

Giản Mạt không biết ông ta muốn làm gì, chỉ có thể cười gật đầu, “Là tổng giám đốc quá lời.”

“Vừa rồi Tiểu Đường còn nói quá hơn nữa đấy chứ.” Ông ta nhếch môi nói, “Tiểu Giản có hứng thú với dự án thiết kế ký túc xá của bọn anh không?”

“...” Giản Mạt nghe tới đây đã hiểu, ông ta muốn dùng quy tắc ngầm với cô!

“Phải xem ý của công ty thế nào đã, đâu đến lượt tôi quyết định chứ.”

Trưởng phòng Hoàng nghe thấy như thế, giả vờ hỏi Giản Mạt, “Nếu Tiểu Đường đã đề cử thì nhất định là em có chỗ hơn người. Nếu không thì... anh giao nó cho em?”

Giản Mạt lùi về sau, “Ha ha, cám ơn trưởng phòng Hoàng đã xem trọng, nhưng nhà thiết kế bọn tôi đều dựa theo ý của cấp trên... A...”

Đột nhiên, Giản Mạt bị trật chân, cô ngã sang bên cạnh.

Trưởng phòng Hoàng vội vàng kéo cô. Không biết có phải ông ta cố ý hay không mà Giản Mạt đã bị đẩy dựa vào tường.

Đây là bị chặn vào tường trong truyền thuyết sao?!

Cái này còn chưa xem là máu chó đâu, máu chó hơn nữa chính là... Khi Giản Mạt nhìn sang hướng khác theo quan tính, cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẫm làm cho người ta cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Là Cố Bắc Thần.

<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play