Editor: Aki Re

Lúc này Tô Mộc dùng vẻ mặt mộng bức đối mặt với cảnh tượng này, hình ảnh đẫm máu này làm cô không biết theo ai, chỉ lẳng lặng đứng đó một hồi lâu chờ đến khi nhắc nhở nhiệm vụ thất bại, sau một lúc lâu cô mới phản ứng, mới ý thức được nhiệm vụ của cô là đừng cho nữ nhân phương Đông là chính mình bị biến thành pháo hôi, đến nỗi nữ chủ chết hay không chết...... Cùng nhiệm vụ của cô có quan hệ sao?

Đương nhiên là không có quan hệ!

Tô Mộc yên lòng vỗ vỗ ngực, bất quá ngẫm lại giống như cũng không đúng như vậy, trước mặt cô chính là có một người chết thực thảm a!

Thomas ngồi trên mặt đất mở to hai mắt một lúc lâu, tiếp theo, hắn phục hồi tinh thần lại, liền ôm đầu không dám tin tưởng kêu lên: "Không! Tớ nhất định là đang nằm mơ! Đây đều là giả!"

Tô Mộc rất muốn phun tào một câu, thời điểm đi tìm đường chết ngươi là người vui nhất, hiện tại thật sự đã xảy ra chuyện, trốn tránh hiện thực ngươi lại là người phản ứng lớn nhất.

Cô thương hại nhìn tử trạng cực thảm của thi thể trên mặt đất, căn cứ vào việc cô không có vật phẩm có thể khiến cho người chết sống lại, cô chỉ có thể đi đến bên người Thomas ngồi xổm xuống, trấn an tâm thật tốt, "Thomas, bình tĩnh một chút......"

"Không......" Thomas kêu rên một câu, khi ngẩng đầu nhìn thấy trên người cùng trên mặt Tô Mộc đều nhiễm máu, sắc mặt hắn lại biến đổi, bị dọa đến mức thần kinh trở nên yếu ớt phải bò ra xa vài bước.

"Thomas?" Tô Mộc do dự mình có nên tới gần hay không.

Dần dần, Thomas cũng phản ứng lại, hắn ôm đầu thống khổ ảo não, "Xin lỗi, Tô...... Tớ...... Tớ thật sự không thể tiếp thu trường hợp như vậy."

"Tớ hiểu." Tô Mộc rất hiếm khi bày ra bộ dạng của một người chị thân thiện, "Dù vậy chúng ta cần thiết phải tiếp thu sự thật, Thomas, chuyện này chỉ ngoài ý muốn, Thái Sa chết tớ cũng rất khổ sở, nhưng dù khổ sở cũng không thể làm Thái Sa sống lại, chúng ta cần phải ngẫm lại, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ."

Vì không muốn Thomas có gánh nặng về tâm lý, Tô Mộc biết rõ sự cố này nhìn như ngoài ý muốn nhưng không phải ngoài ý muốn, cũng chỉ có thể đi an ủi Thomas như vậy.

Một nữ sinh có thể giữ bình tĩnh ở trong hoàn cảng như vậy, Thomas chợt cảm thấy mình có chút hổ thẹn, hắn vội vàng nhìn vũng máu phía sau Tô Mộc, tuy rằng sợ hãi nhưng hắn tự nói với chính mình là nam nhân phải có dũng khí, vì thế, hắn đứng lên, nói: "Thị trấn không có tín hiệu, cũng không thể liên lạc với người bên ngoài, chúng ta...... Trước tiên chúng ta vẫn nên tạm thời đem Thái Sa dàn xếp ổn thoả rồi đi ra ngoài tìm kiếm người tới hỗ trợ."

Vị đại gia muốn tìm đường chết này cuối cùng cũng nguyện ý ra khỏi thị trấn.

Tô Mộc rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhàng một chút.

Thomas nỗ lực trấn định nói: "Tô, tớ đi dàn xếp thật tốt cho Thái Sa, quần áo cậu cũng đã ô uế, cậu còn có quần áo sạch sẽ để đổi không?"

"Tính ra thì...... Có." Tô Mộc nhớ tới bộ y tá vẫn còn sạch sẽ ở trong ba lô kia, mắt lại cúi đầu nhìn váy nhiễm máu trên người, cô hình như cũng không có lựa chọn khác.

"Kia...... Vậy cậu đi ra phía sau tớ thay quần áo, tớ còn phải đi dàn xếp cho Thái Sa." Thomas hướng tới vũng máu kia đến gần một bước, lại nghĩ tới Tô Mộc là người phương Đông tinh tế, hắn cũng không quay đầu lại nói một câu: "Cậu yên tâm, tớ sẽ không nhìn lén."

Nói xong, hắn liền thật sự đi dọn cục đá, thật sự đi xử lý thi thể Thái Sa.

Tô Mộc vội thay bộ y tá sạch sẽ, cô không mất nhiều thời gian để thay quần áo, lại xem Thomas, hắn bên kia cũng xử lý đến không sai biệt lắm, không cần miêu tả cũng biết đầu Thái Sa bị phù điêu trên trần nhà từ chỗ cao kia rơi xuống đập vào sẽ thành cái dạng gì, nhưng sau khi Thomas sợ hãi xong thì chuyển thành thương tâm, hắn cởi áo khoác của chính mình đặt ở trên đầu Thái Sa, lại đứng lên, bi ai trong thời gian một phút đồng hồ, mới quay đầu lại nói: "Tô, chúng ta đi thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play