Editor: Aki Re

Đầu tiên Thái Sa kinh ngạc lên tiếng, "Tín ngưỡng của người nơi này cư nhiên lại là Tử Thần!"

Không trách Thái Sa sẽ kinh ngạc, thật sự chuyện này quá mức không thể tưởng tượng được, trong nhà thờ hầu như sẽ có pho tượng giống nhau như chúa Jesus bị đinh lên trên giá chữ thập hoặc là thánh mẫu hiền lành nhân ái, nhưng nhà thờ bọn họ hiện tại đang đi vào, thực rõ ràng bộ xương khô cầm trong tay một cái lưỡi hái dài, mặc áo choàng cùng mũ choàng màu đen là Tử Thần, Tử Thần là thợ gặt đi sinh mệnh, cũng không phải ban cho phúc âm, người khác đều đối với Tử Thần tránh còn không kịp, như thế nào sẽ thờ phụng hắn?

Thomas là một nam sinh, lá gan lớn hơn rất nhiều, năng lực tiếp thu cũng thập phần mạnh, hắn cảm thán, "Quả nhiên thế giới thật to lớn, việc lạ gì cũng có, tớ ở trên mạng xem qua, thị trấn nhỏ này thường xuyên có việc lạ phát sinh, chẳng lẽ nơi này có dị giáo đồ gì tập trung ở đây sao?"

Cửa thổi vào một trận gió lạnh, mặt trời lặn xuống, mặt trăng còn chưa bay lên, chỉ có tinh quang nhàn nhạt.

Trong nhà thờ càng có vẻ tối tăm.

Mà cái pho tượng Tử Thần kia, chỉ nhìn chằm chằm một cái là có thể làm lông người dựng đứng.

Một thân Tô Mộc nổi lên tầng da gà, cô không có tâm lớn như Thomas cùng Thái Sa như vậy, lén lút lại gần bên người hai người bọn họ một chút, cô không dám lớn tiếng nói chuyện, "Nơi này thật nhiều bí mật quỷ dị...... Chúng ta vẫn nên rời đi trước đi."

"Nga, Tô đáng yêu, từ khi cậu tới vẫn luôn nói phải rời khỏi, nếu chúng ta đều đã tới, phải trải nghiệm một chút chuyến đi kỳ quái này đi." Thomas nói: "Chúng ta đều sẽ phải tốt nghiệp, coi như đây sẽ là ký ức thanh xuân giàu có về sau của chúng ta a."

Vậy ngươi cũng phải còn mạng để có thể vượt qua thanh xuân của ngươi a!

Người yêu thầm Thomas là Thái Sa cũng nói: "Cứ thư giãn đi Tô, ba người chúng ta ở chỗ này sẽ không có việc gì."

Tô Mộc im miệng lại, cô nói nhiều cũng không thể thay đổi hành trình vai chính muốn tìm đường chết.

Thomas đến gần cái pho tượng Tử Thần kia một bước, thoạt nhìn hắn cảm thấy thật là thú vị, "Xem ra nơi này có người thờ phụng Tử Thần, nếu đã thờ phụng Tử Thần thì những người này khẳng định cũng sẽ ước nguyện, không biết Tử Thần sẽ ưng thuận nguyện vọng gì của người thờ phụng."

"Có lẽ là khẩn cầu Tử Thần đừng dẫn bọn hắn rời đi?" Thái Sa lập tức nghĩ tới một câu như vậy.

Ngoài cửa lại thổi vào một trận gió, trên đỉnh đầu năm bức phù điêu đã bị phá hủy một thời gian, vốn dĩ đã có vết rạn lại vỡ ra lớn hơn nữa.

Thomas nói: "Không bằng chúng ta cũng tới ước nguyện đi!"

Thái Sa hỏi: "Cậu muốn khẩn cầu điều gì?"

"Tớ muốn khẩn cầu Tử Thần, qua một trăm năm rồi hãy mang linh hồn tớ đi."

"Tớ đây cũng khẩn cầu...... Khẩn cầu Tử Thần có thể cho tớ cùng người nhà của tớ có thể sống lâu hơn một ít."

Trên trần nhà, vết rạn ở phù điêu dần lan thêm một chút, một con nhện đang an tĩnh bất động vội vàng bò đi.

"Này, Tô!" Thomas quay đầu lại hỏi Tô Mộc cho dù sắc mặt cô hiện giờ không tốt như vậy, "Cậu muốn ước nguyện vọng gì?"

Tô Mộc liếc mắt nhìn Thomas, lại vội vàng liếc mắt nhìn pho tượng Tử Thần phía trước như là đang chăm chú nhìn vực sâu, cô căn bản cũng không tin vào việc thờ phụng vị thần phương Tây này, hơn nữa đối với việc chính mình bị mạnh mẽ kéo vào cốt truyện sinh ra bất mãn, cô không khỏi tức giận nói một câu: "Nguyện vọng của tớ...... Ha hả, nguyện vọng của tớ rất đơn giản, tớ hy vọng Tử Thần có thân thể khỏe mạnh, mỗi ngày vui vẻ, hạnh phúc vui sướng, sẽ không còn phải luôn bị nhân loại đàn tục tằng này lấy các loại nguyện vọng ngu xuẩn quấy rầy."

"Cùm cụp" một tiếng, khối có khắc phù điêu trên trần nhà kia rốt cuộc cũng rớt xuống dưới.

Tô Mộc nghe được thanh âm liền ngẩng đầu, cô chỉ nhìn thấy tảng đá trên trần nhà hướng tới đỉnh đầu mình rơi xuống, theo bản năng, cô liền nhắm mắt lại giơ tay ôm lấy đầu chính mình.

"Bang" một tiếng.

Tô Mộc không có cảm thấy đau đớn, nhưng lại cảm thấy có chất lỏng ấm áp bắn lên trên người mình, sau một lúc lâu, cô nghe được tiếng nam sinh thét chói tai, "Thái Sa!"

Tô Mộc mở mắt ra, trước mắt là một màn đẫm máu khiến cô có chút hoảng hốt, Thái Sa tóc nâu mắt lam ngã xuống trên mặt đất, một khối đá khắc phù điêu từ trên cao rơi xuống nện ở trên đầu cô, máu tươi từ dưới phiến đá chảy ra không ngừng, còn có thể mơ hồ thấy màu đỏ của máu, còn có màu trắng của...... Óc.

Thân thể Thái Sa không có động, thậm chí cô còn không có thời gian phát ra bất luận thanh âm gì.

Tô Mộc ngốc ngốc thu hồi tầm mắt, lại ngốc ngốc nhìn Thomas ngã ngồi trên mặt đất, cuối cùng ngẩng đầu lên, ngốc ngốc nhìn nóc nhà trên đỉnh đầu mình thiếu một khối vuông góc trên trần nhà.

Không...... Vấn đề hiện tại không phải nên suy xét vì cái gì đồ vật vuông góc rơi xuống bỗng lệch khỏi quỹ đạo.

Cô hẳn nên suy nghĩ......

TMD nữ chủ đã chết! Cốt truyện kế tiếp phải chơi như thế nào a!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play