Editor: Hami

Màu sắc tổng thể của ánh đèn trong căn phòng này là màu trắng, nhưng do bị chụp đèn cản lại, nên không quá chói mắt, mà tỏa ra ánh sáng sịu nhẹ mà sáng ngời.

Lộc Viên Viên quấn chăn, Tô Lâm ngồi ở mép giường, nằm phủ trên người cô, hai khuỷu tay chống ở bên cạnh hai vai cô, môi mỏng dí sát vào lỗ tai cô.

Mới vừa trải qua một việc thân mật như vậy, cả người vô lực mà mẫn cảm, huống chi là vành tai là nơi bình thường cực kỳ mẫn cảm.

Cô lập tức cắn môi dưới.

Mới có thể không buột miệng thốt ra âm thanh.

Anh vẫn không dừng lại.

Từ vành tai di chuyển xuống phía dưới, cũng không phải hôn, chỉ dùng môi dán vào, cọ xát từng chút từng chút, nhẹ nhàng cọ qua từng tấc da thịt, cái loại cảm giác vừa ngứa vừa tê tê này từng đợt từng đợt kéo đến.

Sợi tóc anh mát lạnh, ngẫu nhiên áp vào gò má.

Lộc Viên Viên cảm thấy da đầu mình đã tê rần hết rồi.

Đến khi bờ môi di chuyển đến vành tai, anh trực tiếp ngậm toàn bộ vành tai ——

Sau đó dùng đầu lưỡi, liếm một chút.

Đột nhiên Lộc Viên Viên sững lại.

Liếm cũng không đủ, giây tiếp theo, thậm chí anh còn dùng răng rồi nhẹ nhàng cắn.

Khoang miệng ướt nóng, xúc cảm nơi đầu lưỡi khiến cho cô cuối cùng cũng không nhịn được quay đầu đi chỗ khác, phát ra một tiếng rên nho nhỏ, thở gấp một hơi đã nghẹn lại từ nãy đến giờ.

Tiếng rên kia… Chính cô nghe xong cũng muốn vùi đầu vào trong ổ chăn trốn không ra, loại âm thanh thẹn vô cùng ấy.

Anh cứ im lặng mãi, khiến giọng nói của cô trở nên không nhỏ.

Lại còn vô cùng gợi tình.

Nhận thấy cô trốn tránh, Tô Lâm không lại hôn xuống nữa.

Tiếng kêu của cô gái nhỏ đúng là quá hay, vừa nhỏ nhẹ lại mềm mại, tiếng ngâm nga khe khẽ vô ý thức còn chứa tiếng hít thở, quả đúng là âm thanh hay nhất trên đời này.

Anh chống người dậy một chút, nhìn cô tự quấn chăn kín mít từ trên xuống dưới, nhướng mày: “Bé yêu... Em rên như thế là lại muốn làm tiếp lần nữa à?”

“...”

Lộc Viên Viên mở to mắt, bên trong tràn đầy không dám tin tưởng.

Giống như đang nói “Em gọi anh là đồ khốn thì có bôi nhọ anh không”.

Nói thật, là không.

Nhưng mà đây là lần đầu tiên của cô gái nhỏ, anh không dám làm quá ác, từ đầu đến cuối đều cố gắng phối hợp cô, nếu cô cảm thấy không thoải mái thì anh lập tức chậm một chút rồi sau đó dỗ dành.

Kết quả hình như không tồi.

Lộc Viên Viên còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời cho câu nói lưu manh đó thì đã nghe anh nói: “Trêu em thôi.”

“...”

“Anh ôm em đi tắm,” anh đứng dậy mỉm cười, âm cuối cao lên, “Hử?”

Lộc Viên Viên nằm trong chăn thật ra còn chưa kịp mặc quần áo cho hẳn hoi, nhưng sự dính nhớp giữa hai chân cũng không hề dễ chịu.

Nhưng mà ôm đi tắm rửa gì đó…

“... Cái kia… Em muốn tự tắm,” cô chớp chớp mắt, mặt hơi nóng lên, “Anh có thể đi ra ngoài không...”

Người này lập tức cười nói, “Thế thì không được.”

“...”

“Chưa nói đến việc em không xuống giường được,” anh ngả người về phía sau, hai tay chống mép người, bộ dạng lười biếng, nhếch khóe miệng nói, “Anh khẳng định phải hầu hạ em chứ.”

Nói xong, anh lập tức đứng lên, không hề do dự mà luồn hai cánh tay vào trong chăn, sờ vào phía sau lưng và hai khuỷu chân của cô một cách chính xác, Lộc Viên Viên hoảng loạn, vội vàng quấn chăn càng chặt hơn nữa, “Chờ đã, chờ đã —”

Anh nghe vậy thì dừng lại không nhúc nhích.

Tô Lâm nhìn đôi mắt của cô gái nhỏ, chớp chớp, dưới hàng lông mi dài có một chút hoảng loạn.

“Đàn anh...” Rõ ràng là cô nuốt nước miếng một chút, “Nếu mà tắm ấy, thì lát nữa, anh có thể… tắt đèn không.”

“...”

Thẹn thùng đến vậy à?

Tô Lâm cong eo, cụp mắt, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi tính khả thi của chuyện này.

Anh dừng một chút, ngẩng đầu đối diện với hai mắt cô, “Không được.”

“...”

“Tối lửa tắt đèn, chẳng may ngã thì làm sao bây giờ?” Anh không thèm để ý đến chăn, cứ thế trực tiếp dùng lực bế người ở bên trong ra, xoay người đi thẳng đến phòng tắm.

—— Từng ngóc ngách trong căn phòng này thật ra anh nhắm mắt cũng có thể đi được.

—— Nhưng mà làm sao có thể tắt đèn cơ chứ? Anh không có bệnh quáng gà, nhưng anh không muốn nhìn đồ giữa bóng đêm, tối đen thui nhìn bằng niềm tin à?

—— cho nên tắt đèn là không có khả năng.

Tô Lâm chậm rì rì đi đến phòng tắm, trong lúc đó nhìn cô chẳng hề che giấu gì cả.

Khung xương của thiếu nữ rất nhỏ nhắn, bế lên vừa mềm vừa nhẹ, cánh tay vòng ra sau cổ anh, vùi đầu vào hõm vai anh, mái tóc dài rũ xuống che một khoảng da thịt lớn, trắng và đen đối lập vô cùng rõ ràng.

Chậc.

Cô gái nhỏ của anh, đúng là đẹp từ mái tóc đến ngón chân.

Tô Lâm là người đặt chủ nghĩa hưởng lạc lên hàng đầu, dù cho anh không có thói quen ngâm mình trong bồn tắm, nhưng vì nhìn đẹp cũng như vì không để lãng phí không gian lớn, bồn tắm là nhất định phải có.

Còn là loại có kích thước lớn, loại có thể mát xa chỉ bằng một nút bấm.

Hiện tại có vẻ là, đúng thật là quá sáng suốt.

Vừa nãy sau khi xong việc anh bắt đầu đi xả nước luôn, thuận tiện tắm nhanh một cái.

Lúc ấy Lộc Viên Viên mệt đến mức ngủ hơn hai mươi phút mới tỉnh, chẳng nghe thấy cái gì, lúc này nhìn thấy bồn tắm đã có nước đầy đủ rồi, sắc mặt rõ ràng là khiếp sợ.

Nhiệt độ nước vừa phải, anh chậm rãi thả cô vào, Lộc Viên Viên rời khỏi anh, bàn tay rời khỏi người anh rồi chống tay lên thành bồn tắm theo bản năng.

Đuôi tóc chìm vào trong nước, ẩm ướt dính vào trên da thịt tuyết trắng, trên người cô có các loại dấu vết từ hồi nãy lưu lại, màu hồng nhạt, rung động theo làn nước.

Nhìn thiếu nữ đang ngồi một lát, Tô Lâm đột nhiên thay đổi ý nghĩ.

… Hình như hồi nãy mình quá nhẹ nhàng.

Kiểm tra rồi, không trầy da, không có chỗ nào không ổn, cô thẹn thùng thì thẹn thùng, thoải mái hay không thì anh vẫn có thể nhận ra được.

Có vẻ, làm một lần nữa... Cũng không phải không thể.

Lộc Viên Viên nhìn người trước mặt sau khi thả cô xuống thì bắt đầu ngồi xổm nhìn cô, đôi mắt anh nhìn chỗ này xem chỗ kia —— tầm mắt như dính chặt vào bồn tắm vậy.

Không có bất cứ thứ gì có thể che chắn, mặt cũng sắp bị thiêu cháy.

Cô cố gắng lờ đi ánh mắt liếc tới liếc lui của người nào đó, lên tiếng nhằm hấp dẫn lực chú ý của anh, “Anh ra ngoài được không… Em muốn tự mình tắm…”

Người nào đó cười tủm tỉm giương mắt nhìn, nói mà không có một chút do dự nào: “Không được.”

Lộc Viên Viên: “...”



Kết quả chính là, nói là “ôm” cô đi tắm, biến thành “giúp” cô tắm.

Cứ tắm dần dần, người nào đó mở nút mát xa, tay và thành bồn tắm rung lên, làm xằng làm bậy trên người cô.

Cứ tắm dần dần, người nào đó cũng chen vào bồn tắm.

Lại tắm tiếp…

Cô không còn ý thức nữa...:)

Ngày hôm sau là chủ nhật, không cần đồng hồ báo thức, ngủ đến khi tỉnh lại.

Lúc Lộc Viên Viên mở mắt ra, còn chưa kéo màn ra, công dụng tránh ánh sáng mặt trời quá tốt, xung quanh cô vẫn còn vô cùng tối.

Trên người cũng vô cùng nặng.

Cô nằm nghiêng, cô có thể cảm nhận cô đang gối lên một cái cánh tay, còn một cánh tay khác của chủ nhân thì đang quàng qua người cô, hơi ôm lấy eo cô.

Phía sau lưng dựa sát vào một cơ thể ấm áp, ngực phập phồng có tiết tấu.

Lộc Viên Viên chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn theo bản năng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô cho rằng anh vẫn còn ngủ, cho nên quay đầu rất chậm, sợ rằng sẽ đánh thức anh nhưng mà không nghĩ tới mới vừa xoay một chút ——

Bên tai đã vang lên giọng nói vô cùng gần của anh, “Dậy rồi à?”

“Ừm...” Nếu dậy, Lộc Viên Viên đang định yên tâm xoay người, cánh tay trên eo đột nhiên bắt đầu cử động.

Động tác của cô không thể hoàn thành, sửng sốt trong chốc lát, có thể cảm nhận được cánh tay của anh đang di chuyển từ từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, trước và sau eo.

Thế mà còn mát xa cho cô.

“Có cảm thấy nhức mỏi không?” Giọng nói của anh lại vang lên một lần nữa, lần này mang theo ý cười rạng rỡ, “Tối hôm qua bé yêu của anh đã vất vả rồi.”

Nghe giọng rất là tỉnh táo, không giống như là vừa mới tỉnh ngủ, vậy mà còn đề cập đến chuyện này.

Lộc Viên Viên nhẫn nhịn một lát, mặt đỏ rần, vẫn là ăn ngay nói thật: “Có một chút...”

Không đau, cũng không phải quá khó chịu, nhưng mà cảm giác nhức mỏi truyền từ eo xuống phía dưới cuồn cuộn không ngừng, không thể bỏ qua.

Anh đáp lại một câu “ừ”, cánh tay không dừng lại, cũng không nói gì nữa, thoải mái đến mức Lộc Viên Viên suýt chút nữa lại ngủ tiếp.

Là do lời nói của anh đánh thức ý thức của cô một lần nữa.

“Em có còn nhớ cái lần đại học năm nhất đó hay không.” Anh hỏi.

Cô nghĩ một chút, “... Anh đang bảo là, chúng ta ở cùng nhau…”

“Đúng vậy,” Tô Lâm siết chặt eo cô, “Anh còn nhớ rõ ngày đó anh ngủ như thế này.”

“...”

Đúng vậy.

Vào hồi đại học năm nhất đó tới thành phố B chơi, đêm đầu tiên ngủ ở đây anh bị sốt, rồi chạy đến giường cô như một đứa nhóc, nhất định đòi ôm cô ngủ.

Bây giờ cứ như là hình ảnh lúc đó được tái hiện lại, đó là tư thế ôm giống hệt lúc đó.

Cũng là ôm từ phía sau lưng, ôm trọn cả người cô lại.

Lộc Viên Viên cũng không nhớ mình đã từng nói với anh là cô rất thích tư thế này hay chưa.

Không biết vì sao, tư thế này mang lại cho người ta một cảm giác được quan tâm rất mạnh mẽ,

Đột nhiên Tô Lâm vô cùng bùi ngùi, hôn lên mái tóc đen của cô, cười, “Khi đó, anh lại không thể làm cái gì.”

“...” Lời này có ám chỉ.

Ám chỉ cái gì bọn họ cũng làm rồi.

Cô gái nhỏ rụt rụt bả vai, vành tai trắng nõn bắt đầu ửng hồng, phản ứng trực tiếp đáng yêu vô cùng.

“Bây giờ... Đúng là tốt quá.” Giọng nói của anh nhỏ nhẹ, gần như nỉ non, “Anh muốn cả đời cứ như thế này.”

Có thể sau khi làm chuyện thân mật nhất, vào buổi sáng hôm sau.

Khi mở mắt tỉnh dậy, trong lòng ngực có em.

Không thể tốt hơn.

Ngày khai giảng, Lộc Viên Viên không đi học, chủ yếu là nghe giới thiệu, đi cùng giáo viên hướng dẫn để quen với các loại công việc.

Số lượng tiết học của nghiên cứu sinh nhìn qua thì ít hơn nhiều so với đại học năm ba, bình quân một ngày thì có từ 1 đến 3 tiết, trong một tuần thì có một ngày không có tiết, cái này tùy thuộc vào giáo viên hướng dẫn quyết định.

Buổi tối ngày đầu tiên sau khi khai giảng, Lộc Viên Viên đã bị đòi thời khóa biểu chương trình học.

Cô cho Tô Lâm, không biết anh định làm gì, chỉ biết là sau khi nhìn thời khóa biểu chương trình học thì hình như là cảm xúc của anh đột nhiên tăng vọt lên.

Lúc đấy cô cũng không để ý, mãi cho đến khi đến buổi tối, sau khi tắt đèn chuẩn bị lên giường đi ngủ, lúc chuẩn bị nhắm mắt thì có một bàn tay chui vào vạt áo ngủ.

Một bàn tay vô cùng không thành thật, rõ ràng là cái móng heo tiềm tàng ý đồ, đã bắt đầu chạm đến nơi nào nó rồi.

Cô lập tức mở mắt ra, con sâu ngủ đã bị đánh cho bay đi cách xa vạn dặm rồi.

Còn chưa kịp kháng cự.

Cái người đang làm xằng làm bậy phía sau lưng cô hứng thú dạt dào, giọng nói rất kích động, “Bé yêu, anh xem thời khóa biểu của em rồi, trong vòng một tuần thì em có ba hôm có tiết vào buổi sáng.”

“...”

“Nhưng mà ngày mai không có, tiết đầu tiên của ngày mai vào 2 giờ chiều.”

“...” Thế thì sao...?

“Nên là...” Anh hôn vào làn da phía sau cổ cô, “Bây giờ chúng ta cứ dựa theo thời khóa biểu chương trình học mà làm đi.”

Lộc Viên Viên: “?????”

Dựa theo thời khóa biểu chương trình học? Làm cái gì?

Cô còn chưa kịp nói cái gì, thì đã bị anh lật lại, cả người anh đè xuống, bắt đầu cởi nút áo ngủ của cô, “... Yên tâm đi, anh hiểu rõ... Anh sẽ không làm em mệt, cũng không đến muộn được.”

Lộc Viên Viên: “...”

Một đống những lời muốn nói của Lộc Viên Viên Đã bị anh dùng đôi môi chặn lại, mơ mơ màng màng bị anh kéo chạy theo tiết tấu, ánh mắt lung la lung lay, càng ngày càng mơ hồ.



Không biết vì sao, sau khi trải qua đêm đầu tiên... Sau đó, đột nhiên trình độ chấp nhận của cô đối với chuyện này cao hơn một ít rồi.

Rốt cuộc thì, vào lần đó là trong lúc mở đèn... Sau đó lại đi tắm, rồi bị anh ăn từ đầu đến chân…

Nếu tắt đèn như bây giờ thì đúng là không cảm thấy thẹn thùng như lúc đó nữa.

Hơn nữa Lộc Viên Viên cũng dần dần hiểu được chút quy luật.

Ví dụ như anh thích nghe giọng của cô.

Ví dụ như vào lúc phút chót, dù sao thì cô phải nói một vài câu gì đó, trên cơ bản thì chỉ có hai cách gọi—— “Tô Lâm” “Anh” “Anh Lâm”.

Có một lần anh bò lên người cô nói rằng còn có một cách gọi anh muốn cô gọi anh, nhưng bây giờ còn chưa thích hợp, sau này thì nói sau.

Lộc Viên Viên mệt đến mức không thèm để ý đến anh, chỉ trợn trắng lên.



Sau đêm khai giảng đó, thời khóa biểu của cô không chỉ còn có mỗi thời gian đi học nữa.

Còn bị Tô Lâm bổ sung thêm một tầng hàm nghĩa sâu xa hơn nữa.

Lộc Viên Viên không ở trong ký túc xá, cũng không phải tính cách quá chủ động, cũng không thân thiết gì lắm với những bạn học cùng, thế nhưng sau khi tiếp xúc với nhau một tháng tháng thì quan hệ với mấy giáo viên hướng dẫn cũng không tồi.

Cuối tuần đầu tiên của tháng 10, tiết cuối cùng là vào buổi tối thứ sáu, sau khi cô đến trường học thì đã gửi một tin nhắn cho Tô Lâm, sau đó cũng không xem điện thoại nữa.

Giảng đường này là tiết công khai, nói về chính trị, có nghe hay không cũng không có gì khác nhau, thế nhưng thói quen từ nhỏ đến lớn khiến cho cô có thể vừa đi học liền lập tức dồn lực chú ý vào vào bài giảng của giảng viên, cho dù có buồn tẻ đến mức nào thì cũng tự giác nghe lọt vào tai.

Cô đến không sớm cũng không muộn, ngồi ở bàn giữa, xung quanh cũng không có ai, vào lúc gần tan học thì ở phía bên trái cách cô hai chỗ ngồi có hai cô gái đi ngang qua, hình như là đi vệ sinh.

Vốn dĩ là cũng chỉ tùy ý nhìn một cái, thế nhưng không nghĩ tới là ngay từ ban đầu hai bạn nữ này đi ra ngoài thì mặt mày uể oải, cả một tiết cũng không nói gì, nhưng sau khi trở về thì lại đột nhiên kích động lạ thường nói chuyện với nhau.

“Vãi chưởng bạn nam kia là ai thế! Là ai! Không phải trường mình à?”

“Trường mình sao được... Cậu không thấy cậu ấy mặc vest à?”

“... Ôi trời ơi tớ nghĩ đến gương mặt kia của cậu ấy một cái thì đã… Không, đàn ông mà mặc vest thì đúng là đẹp vãi chưởng! Đặc biệt là người nào có dáng người tốt tốt!”

“...”

Sắp hết tiết, Lộc Viên Viên cũng nghe đến mức hơi mệt rồi, cứ thế nhìn giảng viên nhưng lại bắt đầu để tâm đến cuộc đối thoại của hai bạn bên cạnh mình.

“Này, cậu ấy hỏi phòng học của bọn mình ở đâu, có phải là… Bạn gái của cậu ấy ở trong phòng học của bọn mình?”

“... Đừng đi a a a a a vừa nãy ngu quá, ngay sau khi tan học, tớ muốn lập tức lao ra xin số điện thoại của cậu ấy! Ê hay là tớ lấy tiền thuê cậu ấy làm người mẫu nghệ thuật cho tớ được không ha ha ha ha ha ha ha!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Mơ giữa ban ngày hả, nhìn cái bộ quần áo của người ta xem, chẳng lẽ còn cần tiền của cậu à?”

Đến rồi kìa, chưa kịp nghe tiếp, điện thoại trên bàn của Lộc Viên Viên đã rung lên.

Cô nhìn giảng viên, cầm điện thoại lên xem.

Tô Lâm: [Anh tan làm rồi.]

Tô Lâm: [Đang chờ ở cửa phòng học bọn em]

Cửa phòng học...?

Lộc Viên Viên đột nhiên nảy sinh một dự cảm không tốt lắm ——

Xem xong tin nhắn thì đúng lúc giảng viên nói “Cả lớp tan học.”

Hai bạn học nữ ở bên cạnh cô lập tức đứng phắt lên, chạy vụt qua người cô, miệng thì đang nói “Đi mau đi mau không biết cực phẩm còn ở đây không nữa! Tớ nhất định phải có phương thức liên hệ của cậu ấy!!!”

“...”

Lộc Viên Viên chậm rì rì đứng dậy, đi theo dòng người ra khỏi phòng học, quả nhiên thấy được một bóng dáng cao lớn đang đứng dựa vào cửa sổ, cả người cao gầy, mặc một bộ vest có lẽ bởi vì chưa kịp đổi, không thấy thắt cà vạt, cúc áo sơ mi cũng không cài đến tận nút cuối cùng, xương quai xanh như ẩn như hiện.

Phanh áo khoác, một tay cắm ở quần túi một tay cầm điện thoại, hai chân dài hơi bắt chéo.

Cho dù không nhìn mặt mũi ra sao thì cũng không làm thất vọng hai chữ “Cực phẩm”.

Đã thế thì càng không thể nói đến gương mặt kia.

Ở bên cạnh anh là hai bạn nữ hồi nãy, lúc trước thì không nhìn kỹ, bây giờ nhìn lại mới phát hiện, cả hai người đều khá là xinh đẹp, chiều cao cũng tầm như mấy người Vương Nhất Hàm, trang điểm rất tinh xảo, phía sau lưng thì có đeo một thứ gì đó nhìn như là bàn vẽ.

Cách một khoảng cách, cô không nghe rõ hai bạn nữ ấy nói gì.

Ngày sau khi nói xong, giây tiếp theo.

Cô thấy cái người cực phẩm nào đó, đầu tiên là lắc đầu, sau đó nhếch môi cười với hai bạn nữ kia, góc nghiêng khuôn mặt lập tức trở nên nhu hòa dịu dàng, nụ cười kia cứ như là sáng bừng lên vậy.

Bước chân về phía anh dừng lại trong giây lát.

Chắc là cái lắc đầu kia là không cho hai bạn nữ kia số điện thoại.

Nhưng mà sao đột nhiên lại cười cơ chứ!!!

Lại còn cười đến mức dịu dàng như vậy! Không phải là lúc trước học đại học khi anh từ chối người khác, lúc nào cũng cũng lạnh mặt bảo là mình không có điện thoại hay sao!!!

Làm người đẹp trai mà có thể cười một cách tùy tiện thế sao!!!



Lộc Viên Viên không tự giác mà nắm chặt điện thoại, cắn răng.

Cô biết suy nghĩ trong đầu mình vô cùng vô lý.

Những cô cũng cảm nhận được cảm xúc của mình vô cùng rõ ràng —— nói thông tục thì là ghen.

Ghen vô cùng.

Trước nay không ghen đến vậy.

Ở bên nhau lâu như vậy, Lộc Viên Viên cũng không phải là kiểu người chỉ biết che giấu cảm xúc của mình, chỉ gặp nhau mới vài phút thế nhưng Tô Lâm đã cảm giác được cô có chút bất thường.

Nhưng bình thường thì khi cô gái nhỏ gặp được chuyện gì không vui thì sẽ trực tiếp nói với anh, rõ ràng là lần này không muốn nói, hơn nữa cảm xúc của cô thay đổi cũng không nhiều, anh cũng không nói gì.

Chắc có thể là chuyện liên quan đến giảng viên hoặc ai đó —— Chủ yếu là cô không muốn nói, nếu thế thì anh sẽ không hỏi.

Bởi vì mỗi cuối tuần thì đều có một cuộc họp báo cáo công tác của từng bộ môn, thường thì vào buổi tối thứ sáu anh sẽ về khá muộn, trước khi đi học tiết tối thì Lộc Viên Viên sẽ ăn cái gì đó lót bụng trước, chờ anh về thì lại cùng nhau ăn cơm tối.

Hình như sự khác thường của cô đã được giảm bớt trong bữa cơm tối.

Nhưng mà vẫn còn.

Theo lệ thường, buổi tối là thời gian thân mật, không giống như mọi khi anh vừa trêu cô vừa để cho cô chuẩn bị, bây giờ anh muốn nằm xuống an ủi bạn gái nhỏ đang bực tức cái gì đó trước.

Không nghĩ tới là lần này cô rất kín miệng, thế nào cũng không muốn nói, đến cuối cùng cũng không biết là ai bắt đầu trước, lúc phục hồi tinh thần lại thì đã dính sát vào nhau hôn không biết trời đất là gì.

Trong đầu anh đã ném chuyện vừa nãy sang một bên, toàn bộ thể xác và tinh thần đều dồn hết vào chuyện ấy.

Lộc Viên Viên không muốn nói cho anh cũng là bởi vì cô cảm thấy thấy mình phải tin tưởng anh.

Cũng không hỏi anh rằng tại sao anh lại cười, chỉ cảm thấy là một chút ít nữa thôi thì tâm trạng sẽ tốt hơn rồi.

Không nghĩ tới là, không tốt lên được.

Đặc biệt là tại thời điểm như thế này, rõ ràng là trong đầu óc hỗn loạn, không nghĩ được cái gì khác thế nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh lúc đó.

Còn có câu “Muốn vẽ ảnh cơ thể cho anh” kia.

... Sao lại như vậy được chứ!

Nếu mà vẽ thì cũng chỉ cô mới được vẽ!

Đây là đàn anh của cô, người của cô mà…

Lộc Viên Viên cảm thụ được sự cử động có quy luật của người ấy, đột nhiên nảy sinh ra cảm giác tủi thân.



Dù sao thì Tô Lâm là một người đàn ông có thể nhẫn nhịn nhiều năm vì chung thân đại sự của bạn gái.

Cho nên lực đạo của anh luôn có tần suất và có sự khống chế rất tốt, lần nào cũng giống như lần đầu tiên, từ đầu đến cuối đều chú ý cảm thụ của cô.

Không mất khống chế bao giờ, cô gái nhỏ cũng chưa từng phải chịu đựng đau đớn gì cả.

Nhưng mà đêm nay, cô quá khác lạ.

Trên cơ thể cô có rất nhiều nơi mẫn cảm, thường thì anh chỉ cần đụng chạm vài cái là cô đã mềm như nước, trên cơ bản là không đáp lại được quá nhiều.

Cũng không biết là do hôm nay quá mẫn cảm, do vô ý thức hay là cái gì khác, móng tay ngắn của cô gái nhỏ cấu cơ bắp anh, không ngừng co rút lại khiến cho thân thể anh sinh ra từng đợt tê dại mạnh mẽ.

Tô Lâm cảm thấy nếu tiếp tục như vậy, có lẽ anh sẽ không thể khống chế được nữa.

Vào giây phút quan trọng, lần đầu tiên anh muốn bỏ hết những mối quan tâm, nhưng cô ——

Thất thần trong chốc lát, bàn tay vốn đang đặt trên vai anh di chuyển ra cổ anh.

Tô Lâm lại cụp mắt nhìn cô một lần nữa.

Rèm cửa chưa kéo, ánh trăng ở bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng, ánh sáng cũng coi là đầy đủ, làn da trắng nõn của thiếu nữ được ánh trăng làm nổi bật hơn, môi cô hơi sưng lên do bị anh hôn, ngước chiếc cằm nhòn nhọn lên, đôi mắt nai trong veo mơ mơ màng màng tan rã, khóe mắt có nước mắt.

Cứ mỗi lần làm chuyện này, cô vô cùng giống một yêu tinh trong truyện xưa, hút bảy hồn sáu phách của người ta mà không thừa lại một chút nào.

Chẳng lẽ không phải là yêu tinh chắc.

Chuyên tới quyến rũ anh.

Rõ ràng là yêu tinh nhỏ trông như có thể mệt ngủ mê mang bất cứ lúc nào, nhưng vẫn cứ kiên trì mở to mắt.

Tô Lâm nhận ra cô muốn nói gì đó, anh cử động hơi chậm lại rồi hỏi: “Hử? Em muốn nói gì sao?”

Giữa cơn xóc nảy, yêu tinh nhỏ lắc đầu nhẹ một cái.

Cánh tay mảnh khảnh của cô hơi dùng lực, túm anh xuống, Tô Lâm cảm thấy bên tai nóng lên, là hơi thở phả ra từ miệng cô.

“Đàn anh...” Cô gọi anh một tiếng.

Giọng nói mang theo quyến rũ ghê người, âm sắc mềm mại cũng không biến mất, thở gấp, kết hợp tất cả với nhau tạo thành sức dụ hoặc gấp hai gấp ba lần.

Tô Lâm cứ thế chờ cô muốn nói gì, nhắm mắt lại mở ra, cắn chặt hàm răng, nhẫn nhịn đến mức căng cả da đầu.

Giây tiếp theo.

Tiểu yêu tinh nhẹ nhàng thả một quả bom ở bên tai anh, nổ bùm khiến cho lý trí của anh tan thành mây khói, hô hấp cũng trở nên nghẹn lại ——

“Đàn anh,” giọng nói của cô có chút tủi thân, hít mũi, ôm anh càng chặt hơn, “...Anh là của em.”

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tô·may mắn một đời·Lâm: Mẹ nó không thể nhịn được nữa! không thể nhịn được nữa!

Tô Lâm, boy không nghe được lời tỏ tình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play