Nhắc tới mấy chữ niềm vui bất ngờ.

Sau khi Lộc Viên Viên trải qua lần đầu tiên, cũng chính là sau khi anh lừa cô hai lần, nói có nhân viên chuyển phát nhanh tới đưa hàng đang ở dưới lầu, kết quả đi xuống lại phát hiện là anh.

Trong quãng thời gian bọn họ một người ở thành phố S một người ở thành phố B, lại trải qua một loạt bất ngờ, như là các ngày lễ kỳ lạ bỗng nhiên nhận được chuyển phát nhanh, ngày lễ hơi chính thức nhận được món quà cỡ lớn... một người.

Cũng tỷ như lần cầu hôn này, mặc dù hình như anh đã từng đánh châm dự phòng cho cô, chính là câu "chờ anh quay về cưới em" kia.

Nhưng hai chữ "quay về" này là một từ rất mông lung, không có thời gian cụ thể, nên Lộc Viên Viên cảm thấy, hẳn là lúc anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh.

Thế mà dự định của anh lại là khi cô tốt nghiệp năm tư đại học.

Nhưng Tô Lâm không biết là.

Từ rất lâu trước kia, côi cũng đã che giấu một chuyện lớn.

Trường Lộc Viên Viên đỗ nghiên cứu sinh là đại học B, học ngành Kỹ Thuật Phần Mềm liên quan tới máy tính, nhưng cô vẫn luôn không nói ra tên trường học, mỗi lần nói chuyện với Tô Lâm nhắc tới đều là những khó khăn của việc học trái ngành... học nghiên cứu sinh trái ngành ở trường của mình đã rất khó, huống chi là trường khác.

Nguyên nhân chính vì như thế, nên Tô Lâm hình như vẫn luôn mặc định là cô tính toán ở lại trường nỗ lực nghiên cứu chuyên ngành liên quan tới máy tính.

Trong một lần video trò chuyện, sau khi cô nhận ra được suy nghĩ này của anh đã hơi bất ngờ, không kịp thời phủ nhận.

Sau khi lấy lại tinh thần, muốn nói sự thật cho anh nghe, trong đầu lại xuất hiện cảnh mấy lần anh tạo niềm vui bất ngờ cho cô.

Lộc Viên Viên cảm thấy... Đã tới lúc cô cũng trả đòn một lần.

Cho nên cô cứ để mặc cho người này tiếp tục hiểu lầm.

Thẳng đến sau khi người nào đó cầu hôn thành công, hai người ra ngoài ăn cơm, anh bắt đầu phiền muộn về ba năm tương lai cô học nghiên cứu sinh.

"Sao hai ta lại long đong vậy chứ?" Tô Lâm ngồi bên cạnh cô, tay nắm lấy ngón tay cô ngắm nghía, sờ vào cái nhẫn nhỏ vừa tròng lên ngón áp út của cô, giọng điệu rất buồn bực, kím nén sự tức giận: "Ông đây vừa cầu hôn thành công xong, sao lại lại yêu xa nữa rồi?"

"..."

Lộc Viên Viên không nói gì.

Ban nãy cầu hôn trước lễ đường lớn, rất nhiều người đang chụp ảnh chung, bọn họ bị rất nhiều người vây xem, cuối cùng lúc bọn họ hôn nhau tiếng ồn ào xung quanh như muốn vang lên tận mây xanh.

Là Tô Lâm bế cô đi bằng kiểu bế công chúa, trong tiếng thét của một đám nữ sinh, trong tiếng hô to gọi nhỏ "đàn anh phải đối xử thật tốt với cục vàng của ký túc xá bọn em nhé" của Lâm Thiến và Vương Nhất Hàm.

Mãi cho đến trước khi ăn cơm, khoé miệng của anh đã nhếch lên đến mức không thể hạ xuống được.

Hiện tại lại trong nháy mắt biến thành áp suất thấp.

Anh cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi trắng lên tới khuỷu tay, không biết từ lúc nào cánh tay màu trắng lạnh sạch sẽ đã đeo một chiếc đồng hồ, hơi phản quang, nhìn vô cùng kiêu ngạo.

Trong vẻ mặt ảo não lại lộ ra... sự ấu trĩ khó hiểu.

Lộc Viên Viên cố gắng nhịn cười: "Thật ra..."

"Hửm?" Anh nhìn qua.

"Thật ra cũng không chắc chắn sẽ yêu xa đâu..." Cô cố gắng tỏ ra đáng tin và nghiêm túc, nắm ngược lại tay anh, nhấn nhá từng chữ rõ ràng: "Trước đó em không nói với anh, thật ra em học nghiên cứu ở đại học B."

"..."

Tô Lâm nhíu mày: "Đại học B và đại học C có rất nhiều điểm khác nhau, dù sao đều không ở cùng một thành..." nói tới đây, anh im bặt lại.

Anh quay đầu lại một cách khó tin, đôi mắt trợn to: "Đại học B?"

Cô gái nhỏ gật đầu, vẻ mặt rất ngoan ngoãn thật thà.

Tô Lâm lại xác nhận lần nữa: "Chọn đại học B? Em không nhìn lầm?"

Cô bật cười, trên má xuất hiện núm đồng tiền nhỏ: "Đúng vậy đó, loại chuyện này sao em có thể nhìn lầm được... Chính em đi thi mà."

Đầu Tô Lâm lại quay qua.

Khuôn mặt anh không tỏ vẻ gì dựa ra phía sau, híp mắt.

... Thật thà cái rắm.

Lúc có kết quả thi nghiên cứu sinh anh đã gọi điện thoại tới hỏi ngay lập tức, anh vẫn cho rằng cô muốn ở lại trường, chỉ là đổi một ngành khác, ngay cả tên trường cũng không thèm hỏi.

Nhưng anh khẳng định có nhắc tới mấy chữ kiểu đại học C hoặc trường chúng ta.

Cô cũng không sửa lời anh.

Vì suy xét tới sự riêng tư của học sinh, tất cả tin tức có quan hệ tới thông tin của học sinh trên website trường đại học C đều phải dùng id và mật khẩu của chính học sinh đó đăng nhập mới có thể đọc được.

Đã tốt nghiệp thì sẽ không đọc được những tin tức có liên quan, cho nên Tô Lâm căn bản không thể nào tra được.

Huống hồ... Cho tới bây giờ Lộc Viên Viên chưa từng làm chuyện gì tương tự, anh chưa từng có chút hoài nghi nào.

Nhưng là chuyện này...

Mạch suy nghĩ của Tô Lâm đột nhiên chuyển từ "bị lừa" thành: "Vậy chúng ta..."

Anh hỏi một câu hỏi giống như kẻ ngốc: "Đại học B... Ở thành phố B nhỉ?"

Lộc Viên Viên: "..."

Lộc Viên Viên dở khóc dở cười đẩy cái đầu đang nhích lại gần của anh ra: "Đàn anh, anh lớn lên ở đó đó, anh hỏi em làm gì!"

Đoạn thời gian tiếp theo, Tô Lâm còn chưa tỉnh hồn lại từ chuỗi tuần hoàn niềm vui lớn... nỗi buồn lớn... lần nữa đạt được niềm vui lớn lao này.

Cho đến khi đón xe đưa cô về nhà, đến dưới lầu nhà cô, chuẩn bị nói tạm biệt.

Lộc Viên Viên cúi đầu tìm chìa khoá chung cư, góc nghiêng của cô gái nhỏ vô cùng xinh đẹp, cái mũi nhỏ và cao, bởi vì lục lọi trong túi xách không tìm thấy chìa khoá ngay, còn chu môi một cái.

Anh kéo cô xoay người lại, không nói hai lời, cúi đầu hôn lên đôi môi hơi vểnh lên của cô.

"Là bởi vì anh à?" Hôn xong, anh vẫn ôm cô: "Em báo danh đại học B?"

"..."

Chuyện này còn cần hỏi hả!

Lộc Viên Viên bị hôn tới run chân, nhiệt độ trên mặt cô rất cao, dựa vào trong ngực anh tức giận nói: "Không phải! Là vì trường đó nổi tiếng nên em mới đi!"

Tô Lâm cười.

Nói thật, bàn về thực lực, đại học C không thể kém hơn so với đại học B, lúc ấy anh cũng hơi nghi hoặc, vì sao thi nghiên cứu sinh ở trường mình lại phải tự học nhiều thứ như vậy, rõ ràng bởi vì môn tự chọn nên cô đã quen biết một giảng viên trong ngành Kỹ Thuật Phần Mềm, theo lý mà nói không cần cực khổ quá.

Hoá ra không phải.

Không nghĩ tới... Là anh nghĩ sai, mà cô bằng lòng nỗ lực nhiều như vậy, là vì đi thành phố của anh.

"Bé yêu..." Anh lại ôm người chặt hơn: "... Sao em lại tốt như vậy."

"..." Cô gái nhỏ hừ một tiếng rất nhẹ.

Lẳng lặng ôm một lúc, anh chuẩn bị thả cô về nhà, không nghĩ tới trước khi đi cô còn ném một quả bom: "Nhưng mà ông nội em nói, ngày nghỉ em nhất định phải về, hơn nữa lúc ở thành phố B cũng không được ở chung với anh."

"..."

"Kỳ nghỉ này cũng thế, phải ở thành phố S." Cô bổ sung.

Tô Lâm: "..."

-

Cưới vợ, nhất định phải tôn trọng ý kiến của người lớn bên nhà vợ.

Vợ rời nhà, tới thành phố B học ba năm, người so đo như ông nội Lộc đều đồng ý, điều kiện duy nhất chính là ngày nghỉ muốn nhìn thấy cháu gái.

Có tình người biết bao, hợp lý biết bao.

Tô Lâm còn có lý do gì để từ chối?

Chuyện này nhất định phải tiếp nhận.

Trước khi anh kết thúc tất cả chương trình học và bài tập bên nước Mỹ và về nước, vị giáo sư già tóc hoa râm hơi có ý tiếc tài, muốn anh tiếp tục đào tạo chuyên sâu, nói anh là học sinh hoàn thành tất cả project một cách hoàn mỹ nhất mà ông ấy từng dạy.

Tô Lâm nghĩ thầm, ngoài vấn đề về đầu óc, muốn làm nhanh thì còn phải có ý chí và động lực.

Nhưng không cần phải nhanh, chậm quá vợ bay mất thì sao.

Nhưng đương nhiên không thể nói như vậy, anh từ chối khéo bằng lý do sức khoẻ của ba mình không tốt lắm, công ty yêu cầu cấp bách anh trở về làm việc, vị giáo sư già thở dài bất đắc dĩ, coi như thôi.

Cả giữa tháng bảy, tình trạng bận rộn cũng không đỡ hơn bao nhiêu so với lúc làm thực tập sinh, lúc Lộc Viên Viên khai giảng vào tháng chín, công việc đi vào quỹ đạo, anh mới rảnh hơn chút.

Đều đã đính hôn rồi, ở riêng là không có khả năng ở riêng... Tuyệt đối không thể.

Nói đùa.

Anh đã chờ bao lâu, đã bao nhiêu năm rồi, cho dù đây có là yêu cầu của ông nội Lộc, cũng thứ lỗi cho anh không thể nghe theo.

Căn phòng hai người ở tại thành phố B lúc học năm nhất, giống như trùng hợp, trường cấp ba hồi trước anh học ở gần đại học B, mua chỗ này là vì thuận tiện sau này thi đại học đi qua đi lại, toà nhà này ở giữa đoạn đường đi từ trường cấp ba của anh tới đại học B... cũng chính là, căn nhà này cách đại học B rất gần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cho nên, việc sống cùng nhau ở đây là một quyết định đương nhiên rồi.

Lúc Lộc Viên Viên chuyển tới, không mang quá nhiều đồ, một cái vali to hơn cái cô dùng thời đại học một chút, cộng thêm một cái balo đen trắng, là toàn bộ hành lý của cô.

Hôm nay, cô tới trước hai ngày so với lịch khai giảng, là thứ bảy, Tô Lâm cũng không phải đi làm.

Giữa trưa cô mới đến, đợi về tới nhà mở vali ra sắp xếp đồ đạc treo quần áo vào tủ quần áo xong, đã sáu giờ rưỡi tối.

Ngày mùa hè dài, sáu giờ rưỡi bên ngoài vẫn sáng trưng, rất có tính lừa gạt.

"A", Lộc Viên Viên nhìn thấy thời gian xong thì kinh ngạc, "Đã trễ vậy rồi à..." Cô ngồi trên ghế sô pha, cau mũi, nhìn qua hơi ảo não, "Lúc đầu em muốn nấu cơm cho anh đó đàn anh..."

Nấu cơm?

Tô Lâm khóa điện thoại, ôm cô cười: "Em chuẩn bị làm một bữa tiệc trứng gà cho anh à?"

Anh vẫn nhớ rõ hồi trước hỏi cô biết làm món gì, vẻ mặt cô kiêu ngạo nói tên mấy món kia, cực kỳ giỏi, cà chua dưa leo mộc nhĩ từng cái tráng với trứng.

"Không phải đâu", Lộc Viên Viên nháy mắt mấy cái, "Trước đó bận quá, không có thời gian, nhưng thừa dịp mùa hè này em học được rất nhiều món với bà nội đó!"

Lại xuất hiện rồi.

Vẻ mặt giương cằm nhỏ, trong mắt ánh sáng lấp lánh, biểu cảm kiêu ngạo đó.

Tô Lâm nhìn một lát, không nhịn được đưa ngón trỏ ra, gãi gãi cằm của cô giống như đang vuốt lông cho mèo, tới gần hôn một cái: "Ừm, bé yêu của anh giỏi nhất."

"Hôm nay không cần", may mắn anh đã chuẩn bị từ sớm, "Anh đặt dịch vụ ở một nhà hàng, đầu bếp tới nhà làm bữa tiệc lớn."

"Đầu bếp nhà chúng ta đợi hôm khác lại thể hiện tài năng", anh nhấc cả người cô lên đặt trên đùi ôm, "Hửm?"

"Vâng vâng", Lộc Viên Viên ngoan ngoãn gật đầu, bởi vì tư thế không thoải mái lắm, hơi vặn vẹo uốn éo điều chỉnh, ôm lại anh, "Được ạ."

"..." Động tác Tô Lâm hơi chững lại một cách không rõ ràng.

Lâu như vậy không thấy, vừa thấy mặt lập tức ôm ôm hôn hôn, trở về lại bắt đầu thu dọn nhà.

Đây là động tác thân mật nhất từ lúc hai người gặp mặt đến nay.

Tô Lâm dựa sát vào rồi vùi đầu vào cổ cô, xung quanh bao quanh mùi thơm mùi sữa bò trên người thiếu nữ.

Anh nghiến răng, ở nơi cô nhìn không thấy đôi mắt anh nhuộm dần cảm xúc khác lạ.

-

"Đàn anh... Uống ngon không?"

"Đương nhiên uống ngon."

Lộc Viên Viên nhìn ngón tay mảnh khảnh của anh cầm chiếc cốc đế cao trong suốt lắc qua lắc lại, chất lỏng màu đỏ sậm và da thịt trắng nõn nhìn hết sức mê người.

Cô thả nhẹ giọng, lí nhí xin anh, hơi nũng nịu: "Vậy em cũng muốn uống..."

Không nghĩ tới.

Hôm nay anh dễ nói chuyện một cách ngoài dự đoán, vừa nghe đã gật đầu ngay lập tức: "Được, em đưa ly cho anh."

Bữa tiệc lớn này danh xứng với thực, bàn ăn trong nhà anh cũng đủ dài, khăn trải bàn sạch sẽ không có hoa văn gì, bộ đồ ăn tinh xảo đầy đủ, hai bên đầu bàn còn thắp nến.

Đầu bếp làm đồ ăn xong lập tức rời đi, rượu là do chính Tô Lâm lấy ra, hai người đều có ly chân dài, nhưng Lộc Viên Viên cho rằng ly của mình chỉ là để bài trí... Dù sao dường như anh rất không thích cô uống rượu.

Nhưng mà... cô thích lắm ấy.

Hơn nữa cô còn chưa từng uống rượu đỏ bao giờ!

Lần trước đến thành phố B, lúc ấy bạn gái của ba Thẩm đang uống rượu vang đỏ, nhìn qua là biết không phải cùng cấp bậc với thứ bia màu vàng trong cốc của cô.

Mặc dù không biết vì sao hôm nay anh đồng ý nhanh như vậy, nhưng Lộc Viên Viên lập tức phấn chấn tinh thần, cầm lấy ly chân dài đưa cho anh: "Nè!"

Anh chỉ rót cho cô một ít vào đáy ly.

Lộc Viên Viên hài lòng nhận lấy, ban đầu nhấp từng ngụm nhỏ, cảm thấy hơi sặc, không nghĩ tới uống vài ngụm lại càng lúc càng thấy ngọt, dứt khoát uống một ngụm cạn hết.

Cô từ từ nhắm hai mắt dư vị một lúc, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Tô Lâm vang lên: "Sâu rượu nhỏ."

Lộc Viên Viên không phản bác.

... Dù sao cô chính là sâu rượu ^o^!

Bữa cơm này ăn có hơi kỳ quái.

Cô muốn rượu, anh rót cho cô, nhưng chỉ rót một ít, hơn nữa còn tính toán thời gian, sẽ không cách thời gian quá ngắn.

Mỗi lần cô uống xong, anh sẽ lập tức đặt câu hỏi: "Say rồi à?" "Anh là ai?" "Em là ai?" "Một cộng một bằng mấy?" "Anh là ai?" "Em là ai?" "Say rồi à?"...

Tuần hoàn vô hạn.

Tô Lâm giống như không hề động tới dao nĩa, cũng không ăn gì, mỗi lần cô giương mắt, là có thể nhìn thấy anh vẫn luôn... quan sát cô?

Lộc Viên Viên cũng không nói rõ được, chỉ cảm thấy anh hẳn là sợ cô uống say.

Lúc cô uống tới mức cảm thấy hơi chuếnh choáng, nói chuyện lần đầu thắt lưỡi...

Anh lập tức không cho rượu nữa, xin kiểu gì cũng không cho.

Lộc Viên Viên bất đắc dĩ, nhìn thời gian, sau khi đầu bếp tới nấu ăn hết một tiếng, hai người bọn họ cũng lề mà lề mề ăn hai tiếng, đã hơn chín giờ.

Thu dọn bàn sơ qua một lát, lúc cô muốn đi rửa bát lại bị ngăn lại,"Bây giờ em đã hơi say rồi, làm vỡ chén đĩa bị thương thì sao", anh nói, "Ngày mai sẽ có dì giúp việc đến thu dọn, để đó đi."

Lộc Viên Viên cảm thấy anh nói rất đúng.

Đã trễ thế này, cô ngẫm nghĩ cũng không có việc gì để làm, lại quay đầu qua nhìn anh, "Vậy em... em đi tắm nhé?"

Ánh mắt Tô Lâm lóe lên vẻ... Khen ngợi?

Giọng anh rất vui vẻ, "Đi thôi." Dừng một lát, lại cười cười nói, "Anh cũng đi."

Cô không để ý tới câu này của anh chút nào, xoay người đi thẳng về phòng, đi vào phòng tắm.

-

Đây là lần đầu tiên Lộc Viên Viên uống đến tình trạng này.

Không say, hoàn toàn rõ ràng mình đang làm gì, cũng hoàn toàn thanh tỉnh, chỉ là có hơi phấn chấn quá độ, cộng với đi đường hơi loạng choạng.

Cô tắm rửa xong sấy tóc, cảm thấy cánh tay quá mỏi, kiên trì không tới lúc sấy khô, chỉ sấy tới không nhỏ nước đã ra khỏi phòng tắm.

Tô Lâm đang ngồi ngay mép giường, nghe thấy tiếng động nhìn sang, trong mắt như lóe lên thứ gì đó, tiếp theo lại trở về bóng tối yên tĩnh.

Tóc anh hẳn là còn chưa sấy khô, chỉ quấn khăn lông lên, nửa ướt nửa khô buông thõng, vài sợi tóc dài quá mắt, đường cong khuôn mặt thon gầy sắc sảo, môi nhấp thành đường thẳng, xinh đẹp giống nhân vật trong truyện thanh.

Cổ áo áo ngủ to rộng, lộ ra xương quai xanh vô cùng đối xứng, đường cong đẹp đẽ...

Đầu óc vốn đang hưng phấn của Lộc Viên Viên, giống như càng phấn chấn.

Không biết vì sao, có thể là đã quá lâu không gặp, có thể là anh lại trở nên đẹp trai, lực sát thương tăng lên, thế mà cô... sinh ra suy nghĩ muốn bổ nhào lên người anh.

Cô bị suy nghĩ của mình khiến cho xấu hổ, đưa tay sờ lên khuôn mặt vừa hạ nhiệt độ do lúc nãy tắm nước nóng lại lần nữa tăng lên.

Thật nóng.

Cứ đứng im như vậy chắc khoảng mười giây.

Hai người cách không nhìn nhau một cách ngốc nghếch.

Tô Lâm không nhịn nổi nữa.

Chỉ là nhìn làn da trắng ngần của cô, đôi mắt to tròn như nai con xoay tròn và vẻ mặt mê mang trong chóp mắt củ cô.

Anh đứng dậy, bước tới ôm cô, đè nén tâm tình của mình, dựa gần vào tai cô nói một câu, thân hình cô bỗng nhiên cứng ngắc.

Nụ hôn của anh rơi xuống đỉnh đầu cô, một tay sờ lên đuôi tóc cô: "... Có thể chứ?"

Giọng của anh rất khàn, ôm cũng rất chặt.

Đầu óc Lộc Viên Viên rất thanh tỉnh, gần như là hiểu trong nháy mắt.

Chuyện này...

Thật ra cô đã sớm biết, đã... có chuẩn bị.

Trước khi anh hỏi ra, cô đã có dự cảm mãnh liệt... Thật sự là vậy.

Mặc dù kỳ nghỉ hè sau khi thi tốt nghiệp cấp ba cô đã xem rất nhiều phim, nhưng lúc đầu cô cũng không nghĩ tới được bản thân sẽ yêu đương trong lúc học đại học, nhưng người này là anh.

Lúc đầu cô cũng cho là mình sẽ không kết hôn, nhưng đây là anh.

Dưới sự phổ cập khoa học của bạn cùng phòng, cô đã hiểu những chuyện này, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh quan hệ như vậy với ai.

Nhưng mà... là anh.

Lộc Viên Viên hít sâu một hơi, đưa tay chậm rãi ôm lấy vòng eo gầy gò nhưng răn chắc của anh, ngón tay nắm chặt áo anh, giọng nói nhỏ đến mức gần như đến mình cũng không nghe thấy.

... "Được ạ."

Anh nghe thấy rồi.

Cả người anh rõ ràng cứng lại trong chớp mắt, sau đó anh bắt đầu hôn cô.

Từ đỉnh đầu, đến đuôi mắt, mũi, Tô Lâm vừa ôm cô vừa di chuyển tới bên giường, mỗi nụ hôn đều cẩn thận từng li từng tí, mang theo thương tiếc, nhưng lại có thể cảm giác được rất rõ dòng cảm xúc nồng nàn kia, mãi cho đến cánh môi...

Đầu gối Lộc Viên Viên đụng phải cạnh giường, không đứng vững được, lúc mất trọng lực sắp ngã ngồi xuống lại được anh kéo lên, sau đó bị ôm lên giường một cách rất rất chậm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô nằm ngửa, gần như chỉ mất một giây, cả người anh đã cúi xuống, cánh tay chống hai bên đầu cô, rất khác với vừa rồi, tới tấp hôn lên môi cô.

Sức lực trước đó đã không còn nữa, đây đây gần như là nụ hôn cuồng nhiệt nhất giữa bọn họ, anh mút mạnh đôi môi cô, lưỡi cuốn lấy lưỡi cô.

Kỹ năng lấy hơi Lộc Viên Viên học được trong nhiều năm như vậy cũng không cần dùng tới, bờ môi rất tê, thật sự cảm nhận được cảm giác choáng váng do hít thở không thông mang tới.

Lúc buông cô ra, thả cho cô lấy hơi thở dốc, đôi môi anh hôn một mạch xuống dưới, hôn tới cằm của cô.

Lộc Viên Viên cảm giác đầu đỡ choáng váng hơn, bị động tới chỗ nào đó, bỗng chốc nghiêng đầu kêu rên ra tiếng.

Giọng của cô vốn rất nhẹ nhàng, âm cuối kéo dài hơn so với bình thường, vẻ quyến rũ toàn bộc lộ ra, cùng với tiếng thở dốc kịch liệt, ở ngay bên tai anh.

Anh nhận ra biến hoá, nhịn tới mức trán bắt đầu thấm ra mồ hôi, nhưng cũng không tăng tốc hành động, chậm rãi.

Làn da của cô trắng muốt, trước đó chỉ từng thấy cô mặc đồ hơi bó sát người, vóc người cô gái nhỏ gầy, chỗ nên có thịt lại không gầy chút nào, thậm chí cũng không thể hoàn toàn nắm lấy hết.

Không biết vì sao, vào giờ phút như thế này, thế mà Tô Lâm còn sinh ra một loại cảm giác kiêu ngạo mơ hồ.

Thật ra yêu nhau mấy năm nay, ngoại trừ hai năm cuối cùng chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, trong hai năm đầu, trên cơ bản anh vừa có ngày nghỉ sẽ lập tức dẫn cô đi ra ngoài chơi rồi ở khách sạn, lúc ôm nhau ngủ, anh đều không làm tới bước đó.

Không phải là không thể.

Thậm chí cô từng chủ động nhắc tới một lần, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói, đàn anh anh không cần vẫn luôn nhịn, em có thể.

Lúc ấy Tô Lâm vừa mừng vừa sợ, máu cũng sôi trào, nhưng anh vẫn kìm nén.

Lúc đó nói gì nhỉ.

À, giống như là, anh nguyện ý chờ.

Nguyện ý chờ một ngày cô thật sự hoàn toàn xác nhận muốn giao bản thân mình cho anh, sau đó lại làm xong tất cả những chuyện thân mật với cô.

Nguyện ý chờ đến lúc đó, là bởi vì nguyện ý vì cô vĩnh viễn sẽ không hối hận.

Bạn bè quen biết của Tô Lâm đều cảm thấy anh ngạo mạn, nhưng anh có vốn để ngạo mạn, anh trời sinh đầu óc tốt, diện mạo đẹp, gia thế tốt, dù sao là đứa con kiêu ngạo của trời, tự khen bản thân cũng không có ai phản bác được.

Nhưng anh cũng không phải người có thể nắm chắc tất cả mọi chuyện giống như bề ngoài.

Cũng sẽ sợ có lúc nào đó không có anh bên cạnh, cô gặp được người nào khiến cô càng thích.

Cho nên, anh muốn cho cô tất cả bảo đảm, tất cả đường lui.

Giống như một câu nói, đời người dài như thế, nào có ai biết đời này mình sẽ chỉ thích một người chứ.

Nhưng mà cô gái nhỏ của anh, quả nhiên từ trước tới nay chưa bao giờ làm anh thất vọng.

Cô cố gắng hai năm, để đến được thành phố của anh.

Hoàn cảnh gia đình cô như thế, từng bị đối xử lạnh lùng như vậy, nhìn thấy tình yêu méo mó như thế, lại vẫn bằng lòng tin tưởng anh, đi về phía anh, ngây ngốc không giữ lại chút nào trao hết tất cả cho anh.

Rõ ràng là một người nhỏ bé như vậy, giống như bé búp bê, cô gái nhỏ anh ước gì có thể vĩnh viễn nâng trong lòng bàn tay không cho cô rời đi, nhưng lại có tính cách vô cùng kiên trì.

Cô vừa khóc vừa kể về nỗi bất an của mình, sợ anh đi, nhưng vẫn ôm nỗi lòng cô độc dũng cảm dắt lấy tay anh.

May mắn anh cũng giống như cô.

May mắn, tình cảm của anh đối với cô, dường như, so tình cảm của cô đối với anh còn nhiều hơn một chút.

Những thứ lúc trước không hiểu, sau khi gặp được cô tất cả đều không thầy dạy cũng hiểu.

Dĩ nhiên là anh khát khao tình cảm của cô, nhưng nếu người trả giá càng nhiều nhất định sẽ phải chịu càng nhiều buồn tủi, vậy anh tình nguyện làm người này.

Cho nên, thật may mắn.

...

...

Về sau, Lộc Viên Viên không biết mình làm sao vậy, cô muốn khóc, muốn hô ngừng, nhưng lại thoải mái tới mức muốn vĩnh viễn sa vào.

Đâu đó trong cơ thể vẫn đang gào thét, cảm giác trống vắng chẳng biết truyền đến từ nơi nào, nhưng đã được lấp đầy bởi tiếng người vẫn luôn gọi tên cô liên tục bên tai.

"Đàn anh... anh chờ một lát, em..."

Đến đây bỗng im bặt.

Tô Lâm gần như không cho cô có cơ hội nói chuyện, lần này cũng giống vậy, tất cả lời muốn nói đều bị nuốt hết.

Không biết đã qua bao lâu, Lộc Viên Viên cảm thấy đầu mình trống rỗng, đắm chìm trong sóng ngầm xa lạ.

Anh lấy một thứ đã chuẩn bị từ sớm từ trong tủ đầu giường ra, sau khi đeo xong lại phủ xuống lần nữa.

"Bé yêu..." Anh sờ lên mái tóc ẩm ướt mang theo hơi lạnh của cô, đổi tư thế, hôn lên môi cô: "Sẽ không đau đâu, không có việc gì."

Lộc Viên Viên vừa bị sóng tình xa lạ cuốn đi, cô cảm thấy đỡ hơn một chút, cảm giác được nhiệt độ của anh, mặt đã sớm nóng vô cùng, cô ôm lấy gáy anh kéo xuống.

Một lời mời thầm lặng.

Tô Lâm nhắm mắt lại, đôi mắt đen trở nên sâu thẳm.

...

Giống như một con thuyền trên biển, sóng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cao, đợt sóng cao nhất kia lại giống như dừng ở đó, treo không muốn đổ xuống.

Cô khó chịu tới mức không biết đã khóc lần thứ mấy, nghe được tiếng thở hổn hển của anh, gợi cảm khàn khàn: "Anh là ai?"

"..."

Giọng Lộc Viên Viên khóc nức nở đáp: "Đàn anh..."

"Không đúng," Trong giọng nói của anh có kìm nén, lại rất kiên nhẫn, "Bé yêu, suy nghĩ lại một lát, là ai."

"Tô Lâm..." Giọng cô gái nhỏ nghe giống như sắp không chịu được nữa, vùi trong hõm vai anh trực tiếp khóc ra tiếng: "Huhuhu anh là Tô Lâm..."

Anh giống như bật cười một tiếng: "Ngoan lắm."

Thủy triều chập trùng, hai con thuyền cùng nhau lên đến điểm cao nhất.

...

...

Tô Lâm còn nhớ rõ mấy năm trước, ở trước toà nhà dạy học, lần đầu tiên anh chọc cô gọi tên anh.

Đêm đó anh nằm mơ, trong mơ vẫn luôn là cảnh cô đang gọi anh, cũng là lần đầu tiên, đi tắm nước lạnh vào rạng sáng.

Rốt cục đợi đến hôm nay.

Anh có được mọi thứ của cô.

-

Trong phòng ngủ sáng ngời, Lộc Viên Viên trùm chăn kín mít, sự xấu hổ tới trễ khiến cô hối hận muốn đập đầu vào tường.

Aaaaaaaaaaaaa! Rốt cuộc là vì sao cô lại không cho anh tắt đèn!!!

"Tới đây." Phần nệm bên người chùng xuống, giọng anh truyền tới.

Lông tơ toàn thân Lộc Viên Viên lập tức dựng hết lên: "Anh... anh làm gì?"

"Không làm gì," Anh đã mặc đồ xong, lấy hộp giấy rút từ phòng khách vào đặt lên tủ đầu giường, rút một tờ, "Lau nước mũi cho em."

... Lý do này không cách nào từ chối.

Lộc Viên Viên ngửa mặt lên để anh lau nước mũi, đầu óc hỗn độn đột nhiên nhớ tới một vấn đề: "Cho nên vì sao anh nhất định phải cho em uống rượu chứ..."

Động tác của anh dừng lại, vẻ mặt như thường, "Anh đọc thấy trên mạng nói uống một ít sẽ không đau lắm." Lại bổ sung, "Nhưng mà anh không muốn để em... trong lúc say." Anh không nói hết.

Không muốn để cho cô uống say?

... Thế nhưng mà không uống say sao có thể uống rượu không đau???

Lộc Viên Viên lại muốn khóc.

Cô muốn giơ chân đá anh cũng không có sức lực, chỉ có thể trừng mắt lên án: "Anh là đồ lừa đảo còn không bằng anh để em uống say cho rồi!"

Giọng mũi quá nặng, toàn thân không có sức, âm cuối ngọt mềm, dùng sức hét lên cũng giống như đang làm nũng.

"Được được được, anh là tên lừa đảo." Tô Lâm nhận tội rất nhanh, lúc nói lời này thậm chí anh còn đang cười.

Lộc Viên Viên càng giận càng xấu hổ càng cáu hơn.

Cô trợn tròn mắt nhìn Tô Lâm cong môi đứng dậy, sau đó cầm lấy khăn ướt lau mặt cho cô, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào cô, nhìn rất lâu không chớp mắt.

Lúc thấy Lộc Viên Viên vẫn hơi sợ hãi, người này đột nhiên giống như động kinh lại hỏi một câu: "Bé yêu, anh là ai?"

"..."

Câu nói này!!!

Thế mà anh còn có mặt mũi hỏi!!!

Lộc Viên Viên nắm chặt chăn, cắn răng, phun ra ba chữ rõ rõ ràng ràng: "Tên khốn kiếp!"

Tô Lâm đột nhiên cười ra tiếng.

Anh ném tờ giấy trong tay qua một bên, cười đến run cả người, khuôn mặt dưới ánh đèn vô cùng loá mắt.

... Sau chuyện vừa rồi, tựa hồ cả người anh đều tản ra niềm vui khó lòng bỏ qua.

"Ừ." Anh gật gật đầu đồng ý với cách xưng hô này, ý cười không giảm, tiếp theo cúi người cách chăn ôm lấy cô, ghé vào tai cô nỉ non: "Tên khốn kiếp yêu em!"

- ----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Lâm: Không phải tôi nói quá, tiên nữ cmn ăn quá ngon.

Anh Lâm: Len lén nói cho mọi người biết, tiên nữ chỗ nào cũng ngọt.

? ω?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play