“Dì Thư, khi nào thì có thể cho nước dừa vào?” Giọng Yên Di nhỏ nhẹ hỏi.
“Chờ hạt nếp nở ra đã. Đừng có gấp. Ra đây chuẩn bị khuôn đi con.” Bà Thư nhẹ giọng nói.
Yên Di khẽ gật đầu làm theo lời bà hướng dẫn. Cô tỉ mỉ lau sạch lá chuối cắt nhỏ đắt lên khay. Sau đó lấy dầu dừa bôi khắp khuôn ấn xôi. Nhìn thấy Yên Di cẩn thận tỉ mỉ bà Thư thích lắm: “Con gái bây giờ ít người chịu khó tỉ mỉ làm món này lắm. Vậy mà cháu cứ khăn khăn đòi học làm gì?”
Yên Di cười nói: “Cháu nhớ lúc nhỏ có một lần về quê ở Việt Nam, bà ngoại cháu đã cho cháu ăn món này. Cháu nhớ mãi cái tên và hương vị của nó. Nhưng vì gia đình khó khăn quá, ba mẹ cháu đi làm suốt cũng không đủ sống cho nên mẹ cháu không có thời gian làm món này cho cháu ăn. Bây giờ thấy dì nấu món này cho nên cháu phải tranh thủ học mới được.”
Thấy Yên Di còn trẻ mà khiêm tốn lại chịu khó bà Thư cũng yêu quý và tận tình chỉ bảo cho cô: “Thật ra thì đây là món thiếu gia rất thích ăn. Lâu rồi không thấy thiếu gia đến New York thăm ta cho nên lần này ta phải cất công đích thân làm cho cậu ấy ăn.”
Yên Di nghe xong thì ồ lên một tiếng. Thì ra ông chú mặt lạnh đó cũng thích ăn xôi vị như cô: “Hèn chi mới sáng sớm dì đã lái xe đi Chinatown(phố người Hoa ở Mĩ) mua cả đống nguyên liệu.”
Bà Thư cười nói: “Cậu ấy thích ăn xôi vị ba màu chứ một màu thì lại không thích lắm cho nên dù nếp ở nhà vẫn còn ta cũng phải mua thêm lá dứa, nước dừa. Cũng may có cháu dậy sớm hái lá cẩm cho ta. Thiếu gia nhìn thấy món này chắc sẽ thích lắm.”
Sau khi hấp chín xôi, trộn đường vào đàng hoàng tử tế, bà Thư hướng dẫn Yên Chi cách ém xôi vào khuôn sao cho đẹp và ngon. Từng lớp xôi và đậu xanh được Yên Chi khéo léo đóng vào khuôn khiến bà Thư rất hài lòng.
Khi vừa lấy xôi vị ra khỏi khuôn thì cũng là lúc Hoàng Gia Khiêm vừa phóng xe tới. Anh tức giận đi vào nhà, bỏ ngoài tai lời chào hỏi của người giúp việc và vệ sĩ.
Vừa bước vào nhà Hoàng Gia Khiêm đã khó chịu gọi lớn: “Yên Di, cô ra đây cho tôi.”
Yên Di nghe thấy liền hí hửng cầm dĩa xôi vị ra phòng khách cười nói: “Anh đã đến rồi sao? Mau qua thử xôi vị tôi vừa làm đi. Tôi và dì Thư làm cả buổi sáng mới vừa xong đó. Anh thật có lộc ăn. Nhìn xem có đẹp không?”
Nụ cười Yên Di sáng lên, hai mắt long lanh ngây thơ nhìn Hoàng GIa Khiêm nhưng trong lòng anh chỉ nghĩ đến nỗi hận Cao Thừa Hiên bắt cóc Tinh Vân. Phần vì lo cho Tinh Vân cho nên ruột gan rối bời, lòng dạ nào ăn với uống. Anh đã không tự chủ vung tay hất đổ dĩa xôi vị trên tay Yên Di xuống sàn nhà. Chiếc đĩa thủy tinh rơi xuống vỡ vụn. Yên Di như trẻ con nước mắt ròng ròng mếi máu sợ sệt hai vai rung lên ngồi xuống câm cái xôi vị lên phủi phủi, thổi thổi.
Nhìn bộ dáng hèn mọn tủi thân của cô Hoàng Gia Khiêm tự nhiên thấy tội tội. Trước lúc đến đây hắn còn nghĩ đến chuyện chặt đi ngón tay hay bàn tay của cô làm quà lễ cho Cao Thừa Hiên. Vậy mà giờ nhìn con thỏ con này, anh lại thấy tội không chịu được. Khó chịu anh liền quát lên: “Khóc cái gì mà khóc. Chẳng phải chỉ là một cái xôi vị thôi sao? Cô ở đây vui vẻ làm xôi vị, có biết Tinh Vân bây giờ thế nào hay không hả? Thằng chồng khốn kiếp của cô buộc em gái tôi đập đầu tự vẫn, sống chết không rõ. Tôi có nên bóp chết cô hay không?”
Nhưng người nào đó dù sợ vẫn không chịu nín. Cô như xem thế giới không có gì khác ngoài cái xôi vị của cô. Cô thút thít nhìn cái xôi vị và nói: “Nó là xôi vị ba màu đó.Hic...hic...”
Hoàng Gia Khiêm thấy cô để lời mình nói ngoài tai thì tức lắm, muốn bay đến đá cô một phát nhưng đúng lúc này dì Thư đi ra. Nhìn thấy Hoàng Gia Khiêm như con sói hung hãn bắt nạt con thỏ nhỏ thì bà thương lắm. Liền nhìn Hoàng Gia Khiêm lắc đầu rồi đến đỡ con thỏ nhỏ đứng dậy: “Ngoan nào, đi lên phòng trước đi để đấy dì cho người dọn dẹp.”
Vừa nói xong thì người nào đấy lại bất cẩn đụng vào mảnh vỡ của cái đĩa đứt tay chảy máu.
Dì Thư thở dài: “Mau lên phòng rửa mặt, trong ngăn tủ ở đầu giường có bông băng, rửa sạch vết thương rồi băng lại sẽ không sao nữa.”
Yên Di nghe lời liền gật đầu làm theo nhưng lúc đứng lên đụng phải ánh mắt tóe lửa của Hoàng Gia Khiêm, cô lại sợ hãi rúc người về. Dì Thư đứng phía sau trấn an: “Không sao đâu, con đi trước đi, dì sẽ thu dọn chuyện ở đây.”
Yên Di cúi đầu khẽ đi lên lầu. Cô vừa đi vừa nghĩ cũng không biết mình đã làm gì khiến ông chú này giận như vậy.
Khi Yên Di đi khỏi, dì Thư mới nhẹ nhàng nói: “Con bé từ sáng đã thức dậy làm món này đến bây giờ. Lúc nhỏ nó ăn thử một lần thấy thích nhưng nhà nghèo quá không có tiền ăn lại lần nữa. Tối qua thấy dì ngâm nếp nó liền lẽo đẽo theo sau hỏi cách làm. Sáng sớm đã dậy sớm hái lá cẩm rồi giã ra vắt lấy nước. Lúc dì đi chợ về thì thấy nó ngồi vo nếp, vo đậu. Lúc nấu thì cẩn thận ghi lại các bước làm. Làm xong muốn ăn lặm nhưng nó nói chờ cháu đến rồi cùng ăn. Con bé mới có tí tuổi đầu không có biết chuyện gì hết. Vì gia đình thiếu nợ nên mới bị gả bán cho cậu ta. Cháu vì chuyện của tiểu thư mà sốt ruột dì rất hiểu nhưng Yên Di vô tội, nó có biết cái gì đâu.”
Hoàng Gia Khiêm chống hai tay bên hông: “Dì Thư, cô ta là con tin. Có phải cô ta đã sống quá tốt hay không? Còn Tinh Vân bây giờ không biết thế nào nữa. Nếu Cao Thừa Hiên điên lên cho người cưỡng hiếp em ấy thì con nhất định cho con bé kia chịu hậu quả gấp nghìn lần.”
------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).