“Dạ, tình hình đã tạm ổn, nhưng nếu cô ấy không chịu nghỉ ngơi e là vết thương sẽ rách ra. Như vậy rất dễ nhiễm trùng.”

Cao Thừa Hiên gật đầu ra hiệu cho vị bác sĩ lui ra. Sau đó nháy mắt cho thuộc hạ mang ra một hộp nhỏ đặt trên bàn. Hắn từ từ mở hộp ra, cầm lên một túi bột màu trắng, nhếch môi hỏi: “Hàng này vừa luyện ra sao?”

Tên thuộc hạ phấn khích mỉm cười: “Dạ, người trong phòng thí nghiệm của chúng ta vừa nghiên cứu ra loại này. Chỉ cần hít một ít sẽ nghiện rất nặng. Cho nên hứa hẹn sẽ tiêu thụ rất lớn.”

Cao Thừa Hiên gật đầu. Sau đó lại hỏi: “Tinh dầu của ta đâu?”

Tên thuộc hạ búng tay cho một tên thuộc hạ cấp thấp hơn mang ra một lọ pha lê nhỏ bên trong chứa chất lỏng trong suốt màu trắng cung kính dâng lên cho Cao Thừa Hiên.

Cao Thừa Hiên mở nắp ra ngửi, sau đó gật đầu: “Tốt lắm. Chiết xuất cô đặc này có thể trấn an tinh thần, gây ảo giác lại không gây nghiện. Đêm nay đốt lên trong phòng cô ấy.”

Tên thuộc hạ cúi đầu đón lấy tinh chất tổng hợp từ hương thơm của bảy loài cây có chất gây nghiện được tổng hợp từ khắp nơi trên thế giới như: cây nho xanh từ Nam Mĩ (Ayahuasca), cây Cát đằng từ châu Âu, hoa xương rồng Peru, hoa khổ ngải (Absinthe), Hoa cúc Calea từ Mexico, Hoa Anh túc từ Iran và cây cần sa từ Indonesia. Tất cả được chiết xuất cẩn thận cân đo đong đếm để người người phải chỉ có ảo giác đê mê chứ không tổn hại sức khỏe hoặc gây nghiện. Cao Thừa Hiên đặc biệt yêu cầu bào chế ra loại thuốc này để dành cho Tinh Vân cho nên hắn đặt tên thuốc là Nebula với mong muốn khống chế nàng tránh cho nàng hung hăng cự tuyệt hắn rồi tổn thương thân thể của mình.

Sau khi tinh dầu được đốt lên quả thật có hiệu quả rất cao. Tinh Vân không quyết liệt đập phá hay la ó nữa mà ngược lại nàng chỉ nằm dài trên ghế tựa mơ màng nghĩ về những chuyện vui vẻ. Tác dụng của hoa cúc Calea kết hợp với hoa khổ ngải đã khiến thị giác và thần kinh bị ảo giác. Nàng đã nhìn nhằm Cao Thừa Hiên là Đoàn Nam Phong. Tinh dầu hoa anh túc và lá nho xanh Nam Mĩ đã khiến nàng mơ màng trở về Nebula, tổ ấm của nàng và Đoàn Nam Phong. Nàng nhớ về những giây phút vui vẻ bên hắn. Lúc hắn yêu thương nàng, cưng chiều nàng, từng cái nắm tay ve vuốt đến từng chiếc hôn ôm ấp. Tất cả khiến nàng lâng lâng hạnh phúc.

Nàng thấy bản thân mình được nhấc bổng lên, nàng đưa tay choàng cổ người bế mình. Nàng vui vẻ cười ngọt ngào như trẻ thơ. Ánh mắt nàng mê luyến nhìn người đàn ông trước mặt đang bế nàng vào phòng ngủ.

Hắn ôm thân hình lả lướt mềm mại như nước của nàng vào lòng, ham muốn hôn hít rồi nhẹ đặt nàng xuống giường. Người trong lòng hắn ngoan ngoãn quy thuận, đê mê quyến rũ không có chút phản kháng hắn. Điều này khiến hắn rất hài lòng. Hắn áp xuống hôn nàng, nàng cũng hôn đáp trả hắn. Hắn cảm thấy vui vẻ, ấm áp và mãn nguyện.

“Tinh Vân, nói yêu tôi. Mau nói yêu tôi... Nói cho tôi nghe, em muốn tôi.” Giọng người đàn ông gấp gáp, hơi thở nồng đậm không nhịn được ham muốn đến yêu thương nàng.

Đêm ngoài cửa sổ tối mịt, chỉ có những ánh sao sáng và mặt trăng tròn đầy chiếu rọi bên ngoài. Bên trong phòng ngủ sang trọng, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ lên chiếc giường lớn đẹp đẽ. Cao Thừa Hiên đang cởi áo sơ mi ra, tay hắn đụng phải hộp “dây chuyền mê hoặc” đang đặt trong túi. Hắn liền lấy sợi dây chuyền ra đưa đến trước mặt nàng. Ánh sáng bảy màu phút chốc từ trong tay hắn thoát ra chiếu rọi khắp nơi đẹp mĩ miều. Mắt nàng bị thứ ánh sáng lung linh huyễn hoặc đó say mê, nàng thích thú nhìn theo vẻ mĩ lệ của sợi dây chuyền. Cảm giác nó vừa là của mình lại vừa như không phải.

“Tinh Vân, anh nhất định mua sợi dây chuyền đó tặng cho em.”

“Nhất định mua sợi dây chuyền đó tặng cho em”

“Anh đã giữ đúng lời hứa mua sợ dây chuyền đó tặng cho em.”

...

Lời của Đoàn Nam Phong vang lên trong đầu nàng. Hình ảnh anh vui vẻ đeo dây chuyền lên cổ nàng cứ lặp đi lặp lại. Cao Thừa Hiên nhìn thấy nàng say mê nhìn ngắm sợi dây chuyền liền lập tức đeo vào cho nàng.

Hắn vòng tay ra sau cổ của nàng, nhẹ cài cái khóa cổ kiểu Hy Lạp lại. Mặt hắn áp sát tai nàng thủ thỉ một câu như lời nguyền: “Nói yêu tôi, Tinh Vân, nói em yêu tôi đi.”

Tinh Vân mơ màng như người bị thôi miên đã bị Cao Thừa Hiên đè dưới thân, hắn lần nữa thì thầm bên tai nàng: “Nói yêu tôi. Nói cho tôi nghe là em yêu tôi. Tinh Vân, mau nói em yêu tôi.”

Tinh Vân ngập ngừng, mơ hồ nói ra ba chữ: “Em... yêu... anh...”

-----------------

Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).

http://santruyen.com/thien-kim-bac-ti.html?preview=1

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Đừng quên bấm đề cử để ủng hộ cho cảm xúc của mình thăng hoa để ra truyện đều đều nhé!

Cám ơn các bạn!

Like page của mình để cập nhật nhanh nhất truyện của mình nhé.

https://www.facebook.com/pg/Paper-Cranes-stories-Những-câu-chuyện-của-Hạc-Giấy-1088494004690757/posts/?ref=page_internal

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play