Tinh Vân nhìn thấy Lưu Viễn cúi đầu càng lúc càng thấp, nắm tay ông càng nắm càng chặt. Những lời ông ngoại của cô càng nói càng khó nghe. Nếu là hai mươi lăm năm trước ông cũng kịch liệt phản đối cha mẹ cô như vậy thì đúng là họ quá đáng thương rồi. Cha cô hai năm trước chỉ nói vài lời cô đã ghi hận trong lòng. Nếu so ra với những lời của ông ngoại cô nói thì đúng là không thấm gì cả. Nhưng ba cô vì mẹ cô vẫn hết lần này đến lần khác chịu đựng. Chưa kể ông ngoại còn cho người truy sát cha cô. Nghĩ đến đây tim Tinh Vân như thắt lại. Cô liền quỳ xuống bên cạnh Lưu Viễn và mẹ cô: “Ông ngoại, cháu van xin ông, đừng mạt sát ba cháu nữa. Ông ấy cũng không dễ dàng gì. Những năm cháu sống cùng mẹ ở Việt Nam, tiền không có, người thân không có, cuộc sống khó khăn trăm bề. Ai cũng xem thường mẹ con cháu. Cháu lại không có ba cho nên còn bị người khác xem thường dị nghị hơn nữa. Nếu không có ông cho cháu những thứ vinh hoa này, hôm nay ai sẽ thèm nhìn đến cháu. Thân phận và địa vị thật sự quan trọng như vậy sao? Cháu mơ ngày mơ đêm cũng mong gặp ba. Ông ngoại, ông đừng làm khó họ nữa. Cho cháu một gia đình trọn vẹn được không?”
Thấy ông ngoại không nói gì, Tinh Vân liền nói thêm: “Một ngày thôi cũng được...”
Hoàng lão gia thở dài đỡ cháu gái đứng dậy: “Bảo bối, con nói gì thì là cái đó. Mau đứng dậy đi.”
Tinh Vân mở to đôi mắt sáng không tin được nhìn ông ngoại: “Ông ngoại, ông nói thật sao? Ông đồng ý cho ba về sống chung với mẹ con của con sao?”
Hoàng lão gia vừa đỡ Tinh Vân đứng dậy vừa xoa đầu cô: “Ba con có về sống chung với mẹ con hay không còn phải hỏi nó có bỏ được gia đình của nó hay không? Còn con, không biết còn ở với ta mấy ngày nữa thì lại theo cái tên nhóc kia. Ông ngoại lại phải cô đơn rồi.”
Tinh Vân lí nhí nói: “Ông ngoại, ông đồng ý cho cháu và anh Phong bên nhau sao?”
Hoàng lão gia phì cười: “Bảo bối của ông, không vì cháu thích nó thì với phẩm hạnh của nó ta quyết không chọn nó làm cháu rể ta. Nhưng hai đứa hôm nay còn mặc đồ đôi thế này, ông già này hoa mắt cũng biết là chủ ý của cháu. Ta không tác hợp cho cháu thì sau này nhóc con nhà cháu lại quỳ xuống van xin cho cha mẹ y như cháu vừa làm thôi.”
Lưu Viễn nghe xong liền vui mừng nói: “Hoàng lão gia, người thật không ngăn cản con và Minh Minh nữa sao?”
“Dương Thiên Bình, ta ngăn cản hai người cũng cản mấy chục năm rồi. Giết chết cậu tôi cũng đã làm. Nhưng cuối cùng là tôi đã thua cả con gái lẫn cháu gái. Sau này lựa chọn nằm trong tay cậu và Kim Minh. Đừng vội vui mừng. Giữa người vợ sống cùng hơn hai mươi năm và mối tình đầu, không dễ xử đâu.” Hoàng lão gia nói xong đưa tay đỡ Lưu Viễn và con gái đứng dậy.
Sau đó ông quay lại ghế, đưa tay về phía Hoàng Gia Khiêm. Hoàng Gia Khiêm hiểu ý cầm tập hồ sơ đã chuẩn bị sẵn trên bàn đưa cho ông.
Hoàng lão gia mở ra xem, xong lại đưa về phía Lưu Viễn nói: “Đây là dự án căn hộ ngọc lục bảo cạnh hồ Michigan vịnh Xanh. Dự án này so với Đồi Thiên Sứ chỉ có hơn chứ không kém. Nếu dự án này rơi vào tay cậu nó có thể phát huy toàn bộ lợi nhuận. Tôi tặng nó cho cậu. Cậu hãy trả lại dự án Đồi Thiên Sứ cho nhà họ Đoàn đi. Tôi không muốn bên họ nói nhà chúng ta mạt vận.”
“Hoàng lão gia, dự án Ngọc lục bảo này nếu so về quy mô quả thật vô cùng lớn. Nhưng dự án Đồi Thiên Sứ con không thể buông tay. NÓ không phải chỉ vì tiền mà còn vì lý do khác.”
“Lý do gì?” Hoàng lão gia không nghĩ ra lý do gì để Lưu Viễn bất chấp cắn chặt không buông dự án này nên nheo mắt hỏi lại.
Lúc này bà Minh liền lên tiếng: “Ba, lý do là vì con.”
“Lại có liên quan gì đến con?” Hoàng lão gia đưa mắt nhìn con gái. Đoàn Nam Phong cũng khó hiểu vì sao nhiều lần bàn chuyện hợp tác mà Lưu Viễn không đồng ý nên chăm chú lắng nghe.
“Đồi Thiên Sứ là ngọn đồi nhỏ nằm phía sau nhà cũ của chúng ta. Lúc con còn nhỏ, ba thường hay vắng nhà. Mỗi lần con nhớ ba, mẹ thường đưa con lên ngọn đồi đó, chỉ tay về phía hồ Michigan và nói ba đang làm việc ở đó để lo cho cuộc sống của gia đình. Ở đó có một tu viện nhỏ, mẹ nói chỉ cần đến đó cầu nguyện thì ba sẽ nhanh chóng trở về. Về sau gia đình ta càng ngày càng phát đạt, chúng ta chuyển đến khu biệt thự mới. Nhưng những lúc nhớ mẹ, những lúc không vui con thường đến đó cầu nguyện. Thiên Bình là người thường xuyên đưa con đến đó. Lúc ấy anh ấy mới tốt nghiệp đại học chưa tìm được việc làm nhưng vì yêu con anh ấy đã nuôi chí lớn hứa rằng sau này sẽ mua lại ngọn đồi này tặng cho con. Lúc đó con nghĩ anh ấy viễn vông, không ngờ...”
Đoàn Nam Phong lúc này mới hiểu vì sao Lưu Viễn lại mua lại khu đất đó nhiều năm mà lại không đầu tư sinh lợi. Thì ra là ông ấy đợi Hoàng Kim Minh trở về.
Đến khi Đoàn Nam Phong ra mặt muốn cưới Lưu Uyển Linh, ông ấy mới đồng ý. Ông ấy vì muốn ngăn cản Lưu Uyển Linh và Lưu Trọng Thiên cho nên mới đồng ý hợp tác với Đoàn Nam Phong với mong muốn Đoàn Nam Phong sẽ cưu mang con ông suốt đời. Nhưng khi Đoàn Nam Phong đòi ly hôn thì ông nhất định lấy lại khu đất đó.
“Việc này hai người các con tự thương lượng với chủ tịch Đoàn thị đi. Dự án “Ngọc lục bảo” này ta giao cho con toàn quyền phụ trách.” Hoàng lão gia vẫn đưa hồ sơ dự án cho Lưu Viễn, đồng thời nhìn qua phía Đoàn Nam Phong.
Sau đó lại nói tiếp: “Ta mệt rồi, các con về nghỉ đi.”
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng của Hoàng lão gia. Chỉ có Hoàng Gia Khiêm ở lại. Sau khi tiễn mọi người rời khỏi, Hoàng Gia Khiêm quay vào phòng pha trà cho ông. Anh nhẹ giọng hỏi: “Ông ngoại, vừa rồi là ông cố ý phải không?”
Hoàng lão gia nhấp ngụm trà: “Nếu không mắng nhiếc Lưu Viễn thảm hại thì làm sao Tinh Vân chịu bỏ qua cho nó.”
“Ông ngoại, không phải người luôn không vừa mắt ba của Tinh Vân sao?” Hoàng Gia Khiêm nhíu mày khó hiểu vì sao Hoàng lão gia lại giúp Lưu Viễn.
“Ta không vừa mắt nó là chuyện của ta. Nhưng cháu ngoại ta từ nhỏ đến lớn chịu không ít thiệt thòi. Nó mong muốn có cha đến thế nào ta rất hiểu. Con bé vốn sống tình cảm cho nên khi biết ba nó có gia đình khác còn vì con gái mình mắng nó thì sao nó chịu nổi. Hôm nay nếu nó không nhận được ba thì nó sẽ không vui. Cái gai này ta phải giúp cháu ta nhổ ra.” Hoàng lão gia thở dài nói.
Hoàng Gia Khiêm lúc này mới biết trong lòng ông có bao nhiêu là thương yêu dành cho Tinh Vân: “Nếu mẹ nuôi và Tinh Vân hiểu được điều này sẽ vô cùng cảm kích ông.”
Hoàng lão gia vỗ tay Hoàng Gia Khiêm: “Khiêm Khiêm, ông ngoại đã già rồi. Cần chúng nó cảm kích để làm gì. Lúc còn trẻ hai tay ta nhuộm đầy máu tươi, tranh giành đủ thứ cho nên lo sợ người ta không thật lòng với con gái ta sẽ chiếm hết công sức của ta. Nhưng nay ta đã gần đất xa trời, muốn lo cũng không lo được nhiều như vậy. Bên cạnh ta có cháu là ta đã mãn nguyện rồi. Nhiều năm nay Hoàng Thiên đều do một tay cháu gánh vác. Tinh Vân tính tình yếu đuối không thể kinh doanh nổi sự nghiệp lớn như vậy. Ta chỉ trông cậy vào một mình cháu thôi.”
“Ông ngoại đừng nói vậy, Tinh Vân mới là máu mủ của nhà họ Hoàng, còn cháu chỉ là một đứa trẻ mồ côi thôi.” Hoàng Gia Khiêm buồn bã nói.
“Ta không cho cháu nghĩ vậy. Bao nhiêu năm nay ta chưa từng xem cháu là người ngoài. Cháu có đủ tài, đủ đức, đủ dũng đủ mưu, đủ lạnh lùng mạnh mẽ để gánh vác Hoàng Thiên. Nếu Tinh Vân không bị thằng nhóc Đoàn Nam Phong mê hoặc, ta nhất định tác thành cho nó và cháu. Nhưng mà bây giờ thì không thể làm gì nữa. Cho nên, Khiêm Khiêm à, cháu hãy tìm một cô gái tốt để hẹn hò rồi kết hôn. Như vậy ông có nhắm mắt cũng an tâm.” Hoàng lão gia yêu thương vuốt đầu Hoàng Gia Khiêm nói.
“Ông ngoại, ông đừng nói vậy. Cháu nhất định chăm sóc tốt cho ông để ông sống qua trăm tuổi.” Hoàng Gia Khiêm trong mắt đầy tôn kính với người ông ngoại nuôi này. Trong lòng anh, nhà họ Hoàng chính là gia đình của anh.
Hoàng lão gia cười hiền từ nói: “Khiêm Khiêm, cháu ngoan của ta. Đời này ta có duyên làm ông cháu với cháu kể cũng không uổng kiếp người.”
Uống xong ngụm trà, Hoàng lão gia lại hỏi: “Có điều ta không hiểu, bao nhiêu năm nay con vẫn lén ta chăm lo cho mẹ con của Tinh Vân. Sao đến mức nó phải nhận lời đẻ thuê cho thằng nhóc Đoàn Nam Phong đó?”
“Chuyện này...” Hoàng Gia Khiêm thở dài, mải mới nói ra được: “Mẹ nuôi không chịu tiếp nhận điều trị. Vì nghĩ là ba của Tinh Vân đã chhết cho nên...”
Hoàng lão gia lắc đầu: “Ngu ngốc!”
Ông lại nói tiếp: “Vậy là đứa cháu ngốc của ta phải âm thầm gánh chịu kiếm tiền cứu nó vì tưởng là nó nghèo lắm đấy.”
“Dạ, do Tinh Vân âm thầm xếp đật, mẹ nuôi được đưa sang Mĩ trong tình trạng hôn mê. Cháu cũng đã chậm một bước.”
Hoàng lão gia thở dài: “Số phận, rõ ràng là lão Đoàn ở trên trời tạo phúc cho thằng cháu nội trăng hoa của ông ta.”
Hoàng Gia khiêm cười khổ. Anh chỉ có thể nuốt vào lòng để tác hợp cho Tinh Vân và Nam Phong. Tác hợp và chúc phúc cũng là một loại hạnh phúc.
-----------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).