“Tinh Vân, em sao thế?” Đoàn Nam Phong đầu đầy thắc mắc.
“Đừng cởi áo của em có được không?” Tinh Vân lí nhí nói.
Đoàn Nam Phong nhíu mày khó hiểu: “Tinh Vân, thật ra em có chuyện gì?”
Tinh Vân ngồi dậy kéo chăn phủ lên người, hai tay giữ chặt tấm chăn.
Đoàn Nam Phong nghĩ một lúc liền ôm nàng vào lòng, lần tay vào áo nàng. Tinh Vân bất ngờ co người lại. Đoàn Nam Phong mỉm cười nhỏ nhẹ nói: “Bé con, em là ngại cái sẹo này sao?”
Tinh Vân không nói gì. Đoàn Nam Phong lại sờ sang bụng cô, chiếc bụng phẳng lì trước đây của nàng giờ có thêm vài vệt nhăn. Anh lại lần tay sang eo nàng, sờ dần lên trên. Xong lại quay sang nhìn nàng ôn nhu nói: “Bé con, eo của em, bụng của em đẹp như vậy mà không cho anh ngắm, có phải là bất công cho anh hay không?”
Tinh Vân biết hắn đang trêu mình, liền giơ tay véo vào hông hắn. Đoàn Nam Phong bị nhột liền co người lại, thừa cơ đè úp lên người nàng.
Hắn hôn vào tai nàng, nhẹ giọng nói: “Mới có một đứa bé ra đời thôi. Sản nghiệp hai nhà chúng ta đồ sộ như vậy, em chỉ định để cho mỗi mình thằng nhóc đó hay sao?”
“Anh đã kết hôn rồi, người thừa kế của anh nên là con do vợ anh sinh. Anh trả Tinh Nhật về cho tôi...” Tinh Vân chưa kịp dứt lời, Đoàn Nam Phong đã cúi người xuống cắn nhẹ vào hai “cánh hoa” bên dưới của nàng.
Cách một lớp vải nhưng nàng vẫn cảm nhận được răng của hắn. Nàng nảy người, kêu ui một cái. Hắn nhổm dậy, nhìn nàng nói: “Lần trước anh đã cảnh cáo em, em không nhớ sao?”
Tinh Vân cứ ngỡ lúc ấy hắn nói đùa cho nên... không ngờ cái tên này... “biến thái” như vậy.
“Không cho em chút trừng phạt, em sẽ không để lời anh nói vào đầu.” Nói xong, hắn lại cúi xuống cắn nhẹ hai “cánh hoa” của nàng, day dưa không dứt. Có khi còn kéo căng ra rồi bất ngờ trả về.
Tinh Vân không chịu nổi kích thích, bắt đầu co chân lại: “Dừng lại đi... khó chịu quá!”
Đoàn Nam Phong liền nói: “Được, tha cho em lần này, dù sao thì anh cũng không chịu nổi nữa.”
Nói rồi, hắn trườn lên người nàng, một tay giữ hai tay nàng trên đầu, một tay cởi nút áo của nàng.
Từng khoảng da thịt mịn màng hiện ra trước mặt hắn khiến yết hầu chuyển động không ngừng.
“Có thể nói cho tôi biết, vì sao anh lại...” Tinh Vân nói chưa dứt lời thì tiếng chuông cửa vang lên phân tán suy nghĩ của nàng.
Như một phản xạ nàng dừng lại nhìn ra cửa. Nhưng Đoàn Nam Phong vẫn không dừng lại động tác, tay phải vẫn vuốt ve người nàng.
“Em nói tiếp đi.”
“Hình như có người tìm anh.” Tinh Vân nhắc nhở tiếng chuông cửa.
“Không có việc gì gấp hơn chuyện này.” Đoàn Nam Phong trả lời tỉnh queo. Sau đó cúi xuống ngậm lấy một quả đào của nàng. Hắn buông tay nàng ra, sau đó nhẹ nhàng cởi áo của nàng xuống.
Tiếng chuông cửa vẫn không dứt, còn kèm thêm tiếng gõ cửa liên hồi như đoạt mạng. Tinh Vân vỗ nhẹ vào vai hắn: “Chắc là có chuyện quan trọng rất gấp.”
Đoàn Nam Phong không để ý lời nàng, bỏ ngoài tai tất cả. Chỉ tập trung thưởng thức hương vị của nàng mềm mại trong lòng hắn.
Tinh Vân không chịu nổi sự âu yếm, nhưng tiếng gõ cửa dồn dập khiến nàng khó chịu: “Hay là Tinh Nhật có chuyện gì?”
“Giờ là giờ ngủ trưa, bảo mẫu sẽ lo cho nó. Có chuyện gì sẽ gọi điện thoại. Nghe chuông anh biết.” Đoàn Nam Phong ngẩng đầu lên, âu yếm nhìn nàng.
“Bé con, em ngon quá!”
“Đoàn Nam Phong, nói vào chuyện chính đi, anh ra xem ai. Có khi là công việc. Anh vắng mặt hai ngày lỡ có chuyện gì thì sao?” Tinh Vân ngồi dậy, tránh khỏi người hắn.
Hắn lại đưa tay kéo nàng vào lòng, kiên nhẫn nói: “Hôm nay là chủ nhật. Em quên rồi à. Nhân viên cấp cao của Hoàng Thiên có thể nghỉ mười ngày đi du lịch thì chủ tịch Đoàn thị không thể nghỉ cuối tuần sao?”
“Nhưng anh không thắc mắc xem có chuyện gì sao?” Tinh Vân nằm trong lòng hắn, lấy tay vỗ vào đôi môi đang áp xuống hôn nàng.
“Hôm nay anh chỉ có một lô vũ khí cần giao dịch, nhưng đã giao cho Trần Khải Nam đi lo rồi.”
Tinh Vân nhíu mày: “Lỡ có gì trục trặc thì sao? Anh ra mở cửa đi. Nghe tiếng chuông em rất nhức đầu.”
Đoàn Nam Phong xị mặt, làm nũng với nàng: “Tinh Vân, anh đang muốn em.”
Tinh Vân vòng tay qua cổ hắn, cười động viên: “Để lúc khác.”
Tinh Vân khó lắm mới thoát môi ra được. Cố gắng nói:“Em thấy người gõ cửa rất kiên trì. Chắc là chuyện lớn. Anh ra xem thử đi.”
Đoàn Nam Phong thở dài buông nàng ra, uể oải đứng dậy, nghĩ thầm: “Không phải chuyện “trời long đất lở” ta nhất định bóp chết cái tên phá đám này. Khó khăn lắm mới khơi gợi được chút cảm giác của nàng. Lại bị phá hỏng. Là kẻ nào bất lịch sự đứng bấm chuông cửa, còn gõ cửa ầm ầm như vậy?”
Sau khi mặc lại quần áo, Đoàn Nam Phong quay sang ôm eo Tinh Vân, hôn vào cạnh cổ của cô: “Chờ anh một chút, anh xem kẻ nào phá chuyện tốt của chúng ta?”
Tinh Vân đã mặc lại đầm váy chỉnh tề, đứng trước gương chỉnh sửa lại đầu tóc, bị Đoàn Nam Phong từ phía sau ôm chặt liền quay lại mỉm cười kéo tay anh ra: “Hơn hai mươi phút mà vẫn đứng gõ cửa, cũng biết chuyện lớn đến thế nào. Chắc họ không gọi được cho anh. Anh kiểm tra lại điện thoại xem.”
Đoàn Nam Phong hôn vào trán nàng, rồi nói: “Được, nghe lời em vậy. Nhưng tối nay phải bù cho anh.”
Tinh Vân đỏ mặt nói: “Không biết xấu hổ.”
Đoàn Nam Phong tay cầm điện thoại, vừa kiểm tra vừa bước ra ngoài.
Tinh Vân gọi theo: “Nam Phong.”
Hắn quay lại mỉm cười tình cảm nhìn nàng. Nhiều năm như vậy rồi, hắn chưa từng nghe nàng gọi tên hắn ngọt ngào đến vậy. Lòng hắn ấm lên còn có chút ngọt ngào.
Tinh Vân bước nhanh về phía hắn, đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi của hắn, sau đó quay ra phía sau, vuốt lại áo sơ-mi cho hắn.
“Được rồi, không còn nhăn nữa. Lúc nãy em bất cẩn nắm chặt quá cho nên áo anh bị nhúm lại. Em...”
Chưa đợi nàng nói hết câu, hắn đã ôm chầm lấy nàng: “Tinh Vân, mỗi ngày đều đối với anh như vậy có được không?”
“Ý anh là sao?” Tinh Vân không hiểu hắn muốn nói đến điều gì liền hỏi lại.
“Anh yêu em. Thực sự đã yêu em mất rồi.” Đoàn Nam Phong ôm chặt lấy nàng, hít thật sâu một hơi, nói ra tiếng “yêu” đầu tiên với nàng, cũng là đầu tiên trong đời nói với phụ nữ. (Đương nhiên là với phụ nữ không tính bà, mẹ, em gái nhé!)
Tinh Vân lùi ra một bước, mỉm cười đến ngọt, hướng mắt ra cửa ra hiệu để anh đi ra ngoài.
-------
Các bạn có biết ai đang đứng ngoài cửa phòng không? Click link dưới và like page của Hạc Giấy để đọc tiếp nhé!