Sau khi Hoàng Kim Minh quay lại trường thì bất ngờ Dương Thiên Bình lại được nhận vào làm ở một công ty bất động sản khá lớn ở Chicago. Sau này anh mới biết sếp tổng đứng phía sau đỡ đầu cho anh là Đoàn Nhất Phương thanh mai trúc mã của Hoàng Kim Minh. Khi biết được chuyện này anh đã muốn thôi việc nhưng Đoàn Nhất Phương nhất quyết không cho mà còn thăng cấp cho anh lên làm giám đốc điều hành công ty đó. Chỉ vì tài năng của anh quá xuất chúng lại siêng năng chân thật. Lúc anh gặp Đoàn Nhất Phương. Anh đã hỏi thẳng có phải Kim Minh can thiệp chuyện này không.
Đoàn Nhất Phương phì cười nói: “Chuyện tôi nhận anh vào làm đúng là có liên quan đến Hoàng tiểu thư nhưng mà nhờ cô ấy tôi mới phát hiện được một nhân tài kinh doanh như anh.”
“Ý anh là sao?”
“Ý tôi là nhờ lần trước đi ăn tối cùng Kim Minh tôi mới biết anh và cô ấy quen nhau. Tôi vốn tặng anh một món quà vì anh đã giúp tôi rước cô ấy đi. Cho nên mới nhận anh vào làm ở công ty chi nhánh ở Chiacago. Không ngờ anh xuất sắc hơn tôi tưởng.”
“Xin lỗi Đoàn Tổng, tôi không hiểu.”
Đoàn Nhất Phương nhếch môi cười: “Từ nhỏ mẹ của tôi và mẹ của Kim Minh đã hứa hôn cho tôi và Kim Minh. Hai bà già không có trò gì chơi bày trò lên số phận của hai đứa tôi. Trong mắt tôi, Kim Minh thật sự là mĩ nhân khó tìm. Ở gần cô ấy lâu như vậy nên tôi biết được tôi không chịu nổi tính cách của cô ấy. Bác Hoàng rất cưng chiều cô ấy cho nên cô ấy thật sự rất...xấu tính và ích kỷ. Trong mắt cô ấy không có ai tồn tại hết, luôn lấy người khác ra làm trò cười, trêu ghẹo giải khuây. Anh nói xem, Đoàn Nhất Phương tôi cao ngạo như vậy làm sao có thể lấy một tiểu thư mắt để trên đầu coi tôi là trò tiêu khiển đây?”
“Lấy độc trị độc cũng là cách hay.” Dương Thiên Bình từ tốn đáp.
Đoàn Nhất Phương liền cười lớn: “Thiên Bình à Thiên Bình, cậu đúng là cao nhân. Chẳng trách thu phục được yêu quái như Kim Minh.”
“Tôi yêu cô ấy.” Dương Thiên Bình đáp gọn nhưng dứt khoát và kiên định.
Đoàn Nhất Phương liền cười nói: “Tôi biết. Tôi biết. Cho nên có anh thu nhận cô ấy, nan đề của tôi coi như được giải quyết. Từ giờ tha hồ ôm mĩ nữ không cần lo đến chuyện cưới xin nữa. Ơn này của anh tôi ghi nhớ trong lòng. Sau này đám cưới của hai người tôi nhất định đến dù trăm công nghìn việc cũng bỏ. Toàn lực ủng hộ anh ôm người đẹp về nhà.”
Dương Thiên Bình mỉm cười nhưng trong lòng anh lúc này lại nghĩ Đoàn Nhất Phương tuy là bạn “thanh mai trúc mã” của Minh Minh nhưng hắn hoàn toàn không hiểu gì về con người Minh Minh cả. Minh Minh của anh lương thiện, hiền lành và hiểu chuyện. Tuy là có đôi lúc ngang bướng nhưng cô không phải là cô gái ích kỷ coi thường người khác. Có lẽ Kim Minh vốn không thích Đoàn Nhất Phương cho nên cô mới trêu chọc hắn.
...
Giáng sinh năm đó, Minh Minh xin phép về nhà chơi nửa tháng. Hoàng lão gia đồng ý cho cô sau năm mới cô sẽ quay lại trường. Lúc này đón cô không phải là Dương Thiên Bình nữa mà là một tài xế khác của gia đình cô. Kim Minh không vui hỏi thì biết anh đã thôi việc ở Hoàng Thiên. Cô về nhà chào ba, quăng hành lý lên phòng là tức tốc đến nhà Dương Thiên Bình.
Cô ngồi ở quán cà phê đối diện khu nhà anh đang trọ để chờ anh. Nhưng suốt ba tiếng ngồi chờ vẫn không thấy anh quay về cho đến khi quán cà phê sấp đóng cửa cô mới khó nhọc bước ra ngoài.
Những hạt tuyệt lạnh thổi vào mặt cô. Dương Thiên Bình cứ như vậy mà bốc hơi khiến cô buồn bã tự hỏi cả tháng nay từ lần gặp trước anh không hề liên lạc gì cho cô là vì sao? Cô đã làm sai điều gì? Tại sao anh lại không nói tiếng nào đã đá cô?
Một cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm tâm hồn cô. Cô lang thang qua các con phố lấp lánh ánh đèn lễ hội nhưng lòng chẳng có gì là vui vẻ. Cho đến khi đến một ngã tư thì cô chợt nhìn thấy Dương Thiên Bình cùng một người phụ nữ tóc vàng dáng cao gầy bước ra từ một quán ăn snag trọng. Nhìn qua thấy hai người họ rất xứng đôi.
Hoàng Kim Minh đứng chết lặng ở một góc đường, sau đó cô thấy tim đau nhói khó chịu rồi từ từ ngã khụy xuống.
“Cô à, có sao không?” Một người đàn ông lớn tiếng kêu lên khiến người đi đường bắt đầu xúm lại. Dương Thiên Bình liền bị đám đông làm cho đi chậm lại. Anh vô tình nhìn thấy Minh Minh của anh đang nằm ngất xỉu trên đường tuyết lạnh. Anh vội lao vào đỡ lấy cô, vỗ nhẹ mặt cô gọi tên cô nhưng cô vẫn không tỉnh.
Anh liền nhớ ra và lục giỏ của cô lấy ra lọ thuốc. Sau khi nhỏ ba giọt thuốc thì tim của cô từ từ giãn ra không còn bị co rút khó chịu nữa. Thấy cô từ từ mở mắt ra đám đông cũng giải tán bớt, tim của Dương Thiên Bình liền được thả lỏng. Anh thở phào nhẹ nhõm. Sau chừng hai mươi phút, cô liền ngồi dậy khỏi người anh, vùng tay ra khỏi tay anh, một mạch đi về phía trước. Dương Thiên Bình thấy vậy liền đuổi theo nhưng cô vẫn không chịu nói nửa lời với anh. Dương Thiên Bình vẫn kiên nhẫn đi theo sau cô, anh sợ anh kích động cô quá thì cô sẽ ngất xỉu cho nên chỉ âm thầm giữ khoảng cách an toàn đi theo sau cô.
Một lúc sau không thấy anh đi theo nữa thì cô liền quay lại. Đôi mắt đỏ hoe mọng nước của cô chạm vào đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh của anh. Hai giây nhìn vào mắt anh, bao nhiêu uất ức chất chứa liền trào ra: “Dương Thiên Bình, anh muốn chia tay tôi tại sao không nói? Tại sao lại bắt cá hai tay? Trên đời này tôi hận nhất là đàn ông đa tình. Ba tôi vì yêu người khác mà bỏ rơi mẹ con tôi khiến mẹ tôi vì uất ức mà chết bỏ tôi lại một mình. Tại sao đàn ông các người không ai là người tốt? Không ai là chung thủy vậy? Tôi ghét anh, tôi hận anh. Cả kiếp này cũng không muốn gặp anh...”
Bao nhiêu uất ức cứ như vậy theo miệng nàng trào ra. Dương Thiên Bình không thể bình tĩnh chờ nàng nói hết liền chạy đến ôm nàng. Đến lúc này nàng mới để ý áo khoác anh mặt, khăn choàng và găng tay đều là quà mà nàng tặng. Trên người anh cũng không có mùi nước hoa phụ nữ. Anh gấp gáp nói: “Minh Minh, cả đời của Dương Thiên Bình anh chỉ yêu một mình em mà thôi. Không bao giờ nghĩ đến người nào khác. Anh chưa từng nghĩ không có em anh sẽ sống như thế nào thì làm sao dám nghĩ đến chuyện chia tay em?”
Nàng liền ấp úng nói: “Vậy người lúc nãy đi cùng anh?”
Dương Thiên Bình liền hỏi: “Em nói Elsa sao? Cô ấy là khách hàng của công ty anh. Cô ấy muốn mua một căn nhà. Vì giờ làm việc bận rộn cho nên cô ấy hẹn anh bàn chuyện sau giờ làm.”
“Công ty anh?”
Dương Thiên Bình mỉm cười nói: “Vừa đi anh vừa kể cho em nghe.”
Sau đó, anh đẩy nhẹ lưng cô đi về phía trước. Hoàng Kim Minh liền hỏi: “Anh muốn đi đâu? Nhà anh ở hướng này mà.” Nàng vừa nói vừa quay lại chỉ tay hướng ngược lại.
Dương Thiên Bình mỉm cười nói: “ Anh mới đổi nhà. Dự định tuần sau sẽ gọi nói cho em biết không ngờ em về sớm như vậy.”
“Tuần sau đã là Giáng Sinh rồi. Tuần này các bạn em đều về nhà hết. Em không muốn ở đó một mình cho nên về chơi với anh.” Hoàng Kim Minh vui vẻ nói.
“Năm trước thì thế nào?” Dương Thiên Bình quan tâm cô.
Nhưng Hoàng Kim Minh liền xụ mặt nói: “Ba em là cổ máy làm việc không ngừng nghỉ. Lễ tết ông cũng đi bàn chuyện làm ăn ở nước ngoài. Không mấy khi ở nhà. Em về nhà cũng chỉ một mình. Chi bằng ở lại trong ký túc xá một mình có vui có buồn cũng không ai biết.”
Dương Thiên Bình nghe xong liền dừng bước, anh xoay người lại, khẽ vuốt ve gương mặt cô, âu yếm nói: “Đừng buồn, chí ít em còn có ba. Ông ấy bận rộn cũng là để tạo dựng tương lai cho em.”
Hoàng Kim Minh vòng tay ôm eo anh nói: “Thiên Bình, từ giờ mỗi mùa Giáng sinh chúng ta đã không còn cô đơn nữa rồi.”
------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).