Thời gian như mũi tên lao nhanh, chớp mắt đã gần năm mươi năm. Nhìn lại lời yêu thương vẫn chỉ như mới ngày hôm qua. Chờ mãi, chờ mãi cũng đến ngày Hoàng Thời ông thực hiện lời hứa đón bà về nhà. Dù là muộn màng thì ông cũng đã làm.
Sáng hôm sau, cả nhà họ Cao trên dưới đều ăn mặc sặc sỡ, tưng bừng háo hức đón mừng lễ đăng ký kết hôn của bà Cao Nhã Miên và ông Hoàng Thời.
Cháu nội dâu Yên Di cùng cháu ngoại Tinh Vân một trái một phải đứng hầu hai bên chiếc xe lăn của bà. Bà xinh đẹp quý phái trong bộ áo dài cưới mà con cháu chuẩn bị. Một chiếc kẹp đính đá đắt giá cài lên mái tóc bà. Sợi “dây chuyền mê hoặc” trở về với chủ cũ. Năm đó hay tin bà có thai, ông đã cho người đi khắp nơi tìm kiếm báu vật tặng cho bà. Duyên phận giúp ông tìm được sợi dây chuyền vô giá trong thần thoại Hy Lạp. Ông quyết định giữ lại nó để tặng cho bà bởi vì với ông bà chính là người đàn bà đẹp nhất thế gian.
Trước sự chứng kiến của bà con họ hàng thân thích và đại diện chính quyền thành phố Los Angeles, bà Cao Nhã Miên cùng ông Hoàng Thời đã đặt bút ký giấy đăng ký kết hôn. Họ chờ ngày này cũng đã chờ đến lúc đầu bạc. Nhưng thời gian dường như không hề là rào cản trong tình cảm của họ. Họ vẫn nhớ mồn một từng chi tiết của chuyện năm xưa, vẫn vẹn nguyên tình cảm dành cho nhau. Đó là điều đáng quý trong kiếp sống hữa hạn của cuộc đời.
Hai người làm nghi thức trao nhẫn trước sự xúc động của rất nhiều người. Sau đó rất nhiều bóng bay và pháo giấy được bắn ra trong tiếng vỗ tay hạnh phúc,
“Hãy chăm sóc tốt cho em ấy.” Cao lão phu nhân cầm chặt tay hai người căn dặn.
Hoàng Thời mỉm cười, gật đầu: “Chắn chắn!”
Sau đó ông đẩy bà ra chiếc xe hoa đẹp đẽ sơn màu kem mô phỏng giống như chiếc xe của năm đó. Ông cẩn thận bế bà vào xe sau đó tự mình lái xe về biệt thự Nhã Miên. Một đám con cháu và bạn bè thân thiết của hai người cũng đi theo tháp tùng xe của hai người đi.
Biệt thự Nhã Miên hôm nay được trang trí vô cùng đẹp đẽ. Hoa hồng đỏ được đặt ở khắp nơi từ cổng vào, lối đi cho đến từng bàn tiệc. Ông đẩy bà vào bên trong nhà, sau đó đi qua am từ đường phía sau để lạy Phật.
Lúc vừa bước vào, bà ngạc nhiên khi thấy rất nhiều nhà sư ngồi đọc Kinh trước bàn thờ Phật. Sau khi đọc xong bài Kinh cầu an, nhà sư vừa đọc Kinh xong quay lại nhìn bà. Thì ra Hoàng Thời đã cho mời các sư huynh, sư muội và đẹ tử của bà đến tham dự hôn lễ của hai người.
Vị sư huynh bà nể trọng đứng lên tiến về phía bà, chấp tay cúi đầu: “Nam mô A Di Đà Phật, đã lâu không gặp Mật Niệm. Cô vẫn mạnh?”
Bà cúi đầu chấp tay nói: “Nam mô A Di Đà Phật, sư huynh đường xá xa xôi đến thăm, trong lòng này cảm kích vô cùng.”
Nhà sư liền nói: “Mật Niệm tuy đã hoàn tục nhưng chúng tăng cùng với người từng có thời gian dài tu hành cùng nhau. Về tình về nghĩa chúng tăng chùa Liên Hoa đều phải có mặt đông đủ chúng mừng và cầu phúc cho hai người.”
Bà Nhã Miên hai mắt đỏ hoe xúc động chấp tay trước ngực thưa: “Sư huynh không trách ta từ bỏ con đường tu hành, còn đến chúc phúc cho ta. Mật Niệm thật lòng không biết lấy gì cảm tạ.”
Vị sư mặc áo cà sa đẹp đẽ lông trọng, tay cầm tràng hạt cúi đầu nói: “Mọi thứ trên đời đều phải nói đến một chữ duyên. Duyên khởi duyên diệt vốn là lẽ thường. Nước chảy hoa rơi ắt có đạo lý. Sao phải vì như vậy mà chuốc lấy trách hờn trong lòng. Nay Mật Niệm tuy rời xa chùa Liên Hoa nhưng ta tin trong lòng người có Phật. Phật pháp thâm sâu sẽ giúp cô an lạc giữa bể đời khổ ải.”
Lúc tiệc trưa tổ chức linh đình trong hoa viên dưới nhà thì bà Nhã Miên cùng Tinh Vân và Yên Di ngồi cùng nhau trong phòng tân hôn của ông bà. Gian phòng ngủ chính đẹp đẽ năm xưa của hai người tuy có sơn mới lại nhưng vẫn được bày trí như xưa. Phía trên tường và tủ đầu giường là những bức ảnh ngày xưa của hai người. Thời đó chỉ có người giàu có như Hoàng Thời ông mới có tiền mời thợ chụp ảnh về nhà chụp hình màu cho hai người. Vì muốn giữ lại nhan sắc động lòng người của bà mà ông không tiếc tiền mua máy ảnh tốt và làm luôn một phòng rửa hình trong biệt thự để sau khi chụp hình cho bà thì có thể rửa ra ngay. Cho nên tuy là năm mươi năm trước nhưng hình ảnh của bà vẫn không hề ít hơn ngôi sao Hollywood thời bấy giờ.
“Bà nội à, lúc trẻ bà thật sự quá đẹp!”. Yên Di trố mắt nhìn ngắm những tấm hình của bà rồi kêu lên.
Sau đó cô nhìn sang tấm hình ông và bà chụp cùng nhau được đặt trên tủ thấp bên cạnh giường: “Bà nội à, sợi dây chuyền trong bức ảnh này đẹp quá!”. Cô đưa mắt nhìn sang bà Nhã Miên nói: “Nó có phải là sợi dây chuyền mà bà đang đeo không?”
Bà Nhã Miên mỉm cười gật đầu nói: “Bức ảnh đó là khi ta mang thai ba chồng của cháu được năm tháng. Ta rất thích bức ảnh này vì có đầy đủ cả chúng ta và con trai cho nên ta và ông của cháu đều rửa nhỏ ra cho vào ví để lúc nào cũng mang theo bên người. Còn sợi dây chuyền đó là do ông nội cháu đã tặng nó cho ta. Nghe đâu được tìm thấy dưới đống đổ nát của thành Trojan xưa.”
Yên Di tròn mắt nói: “Thành Tơ-roa trong truyền thuyết sao? Như vậy thì đây đúng là bảo vật vô giá rồi.”
Bà Nhã Miên gật đầu nói: “Có vẻ như là vậy.”
Yên Di liền nói: “Như vậy thì ông thật sự rất yêu bà.”
Tinh Vân liền nói: “Tối hôm qua, em chạy đi đâu mất mà không nghe bà kể chuyện tình yêu lãng mạn của bà với ông ngoại. Cho nên bây giờ nghe đến thì tròn mắt ra như vậy.”
Yên Di trố mắt nói: “Ơ, thật sao?”. Yên Di quay sang nhìn bà Nhã Miên như dò hỏi. Bà Nhã Miên liền mỉm cười gật đầu.
Yên Di tiếc nuối nói: “Tối qua em bận ở dưới bếp học làm chè trôi nước với dì Thư chứ bộ. Chị Tinh Vân, khi nào kể lại cho em nghe đi.”
Tinh Vân liền nói: “Đợi khi nào chị rảnh đã. Hay em nói Thừa Hiên kể cho em nghe đi. Chị nghe Nam Phong nói tối qua ông ngoại cũng kể chuyện tình yêu của ông bà cho bọn họ nghe đó.”
Yên Di liền bĩu môi tỏ vẻ nuối tiếc không vui. Kêu Cao Thừa Hiên kể cho nàng nghe chuyện tình yêu khác nào kêu hắn mặc váy múa cho nàng xem. Chuyện không thể xảy ra. Nhưng lúc này trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh của Hoàng Gia Khiêm. Ông chú ấy nhìn mặt khó đăm đăm nhưng có vẻ dễ dụ. Chí ít hắn cũng chịu nói chuyện với nàng. Cũng không tranh ăn với nàng.
-----------------
Hi các bạn, bạn nào muốn hiểu về nội dung bộ này thì các bạn phải đọc phần I Thiên Kim bạc tỉ (link dưới đây).