Lâm Vị Hi nhìn thấy rất nhiều sách dưới bàn tay của Cố Huy Ngạn lại một lần nữa khôi phục chỉnh tề trật tự, đột nhiên trong lòng nàng hơi động, nói: "Vương gia, lần trước chàng dạy ta Thái Bạch âm phù, mới nói một nửa, vẫn còn chưa xong đâu."

Việc này là lúc vừa mới thành hôn. Cố Huy Ngạn có ba ngày nghỉ kết hôn, đột nhiên hai người ở cùng một chỗ, cuộc sống khó tránh khỏi có lúc gượng ép, Cố Huy Ngạn liền dạy nàng đọc sách, chính là binh thư cổ Thái Bạch âm phù. Chỉ là ngày đó Lâm Vị Hi mới nghe được một nửa, thì phải rời đi tiếp kiến quản sự, nhận lễ quỳ lạy của hạ nhân, hôm sau thì tiến cung, lại hôm sau nữa, ba ngày nghỉ kết hôn của Cố Huy Ngạn kết thúc trước thời hạn. Sách này mới giảng được một nửa, cũng không thể tiếp tục nữa.

Đột nhiên Lâm Vị Hi nhắc đến, Cố Huy Ngạn có chút ngoài ý muốn: "Nàng vẫn còn nhớ kỹ?"

"Ta cũng không phải đầu gỗ, làm sao ngay cả chuyện này cũng không nhớ được?" Lâm Vị Hi bất mãn trừng Cố Huy Ngạn một chút, khóe mắt lúc cụp xuống không khỏi mang theo chút ý tứ sâu xa: " thật sự hiếm khi nào vương gia có thời gian dạy ta cái gì, bây giờ lại dạy đọc sách, làm sao có thể quên đây? Chỉ đáng tiếc ta không nên thân, không thể theo kịp tốc độ của chàng, quyển sách này mới xem được một nửa."

hiện tại có rất ít người dám kẹp thương đeo gậy như này nói chuyện với Cố Huy Ngạn, nhưng Lâm Vị Hi ngang nhiên ép buộc, Cố Huy Ngạn cũng không phải không vui. hắnbuồn cười, nhìn nàng một chút: "Hồ nháo."

Thấy Cố Huy Ngạn không tức giận, lá gan của Lâm Vị Hi càng lớn, thuần thục cái gì gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước, không hề sợ hãi: "Ta hồ nháo cái gì? Là tự chàng nói, chàng xem một tháng qua thời gian chàng ở vương phủ là bao nhiêu, thời gian dành cho ta còn lại bao nhiêu? Tiếng là vợ chồng, nhưng ngay cả một quyển sách mà cả tháng cũng không xem xong."

Mặc dù Cố Huy Ngạn nhìn Lâm Vị Hi cười khẽ, nhưng đáy lòng lại dâng lên một trận áy náy. Lập tức hắn nghiêm túc, nói: "Đây đúng là ta sơ sẩy, rõ ràng nói dạy cho nàng, sau đó lại bỏ dở, là ta không đúng."

Vốn Lâm Vị Hi chỉ thuận tiện trêu đùa đem việc cũ nhắc lại, nhưng thấy Cố Huy Ngạn nghiêm túc tạ lỗi như này, ngược lại Lâm Vị Hi lại thấy ngại ngùng. Nàng lập tức nói: "không có không có, vương gia chàng không cần áy náy, chàng bận rộn nhiều việc, chuyện trong nội trạch vốn không nên để cho chàng phải bận lòng. Chàng thân là trượng phu vẫn còn để ý giúp đỡ ta như vậy, đã rất khá rồi. Ngược lại là ta, vốn nên phân ưu với chàng, thực tế lại luôn cho chàng thêm phiền phức. Chàng chịu hạ mình dạy ta hiểu binh thư, đây là xuất phát từ đạo đức của chàng. Làm sao ta lại không biết đủ, coi là thật mà huênh hoang được đây."

"đã đáp ứng thì phải làm cho tốt, bất kể nguyên do gì đều là mượn cớ." Cách nhìn của Cố Huy Ngạn lại hoàn toàn khác, hắn nói: "Nàng không cần nói hay về ta, ta làm cái gì trong lòng vẫn hiểu rõ, thân là trượng phu, mà thời gian dành cho nàng lại quá ít, đây vẫn là ta thất trách."

Lâm Vị Hi không ngờ vậy mà Cố Huy Ngạn lại nghiêm túc như này. thật sự hắn là mộtngười có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc với chính mình. Tinh thần trách nhiệm cực cao,yêu cầu đối với mình đến cực hạn, nhưng đối với người khác thì luôn là mức độ thấp nhất. Với Lâm Vị Hi chính là như vậy, Cố Huy Ngạn luôn luôn khắt khe với chính mình để trở thành một trượng phu hợp cách, nhưng đối với Lâm Vị Hi thì sẽ không yêu cầu tiêu chuẩn tương tự, có thể nói là rất chính trực kiềm chế bản thân, rộng rãi đối đãi với người khác. Lâm Vị Hi trong lòng cảm thán, Cố Huy Ngạn thông suốt phân rõ phải trái lại có trách nhiệm, ngược lại chính là nàng, quả thực luôn cố tình gây sự.

Sau khi Cố Huy Ngạn nói xong, phát hiện vẻ mặt Lâm Vị Hi lại càng ủ rũ. hắn kinh ngạc, vừa vặn lúc này xếp xong quyển sách cuối cùng, Cố Huy Ngạn ngồi vào một bên ghế bành, hai người đứng gần, Cố Huy Ngạn thuận thế kéo nàng về hướng mình: "Thế nào?"

Lâm Vị Hi không phản kháng, thuận lực ngồi trên đùi Cố Huy Ngạn. Bởi vì ghế bành hơi chật hẹp, Lâm Vị Hi trọng tâm bất ổn, nàng liền duỗi cánh tay ôm chặt bả vai Cố Huy Ngạn, trán dựa vào vai hắn, giọng nói buồn buồn: "Vương gia, có phải ta lại tự đại tùy hứng, đặt ra tiêu chuẩn vượt quá khả năng của chàng hay không?"

Cố Huy Ngạn cảm thấy rất buồn cười, một tay vòng ra sau lưng Lâm Vị Hi, vững vàng đỡ nàng, một cái tay khác vuốt vuốt tua rua vòng quanh búi tóc của Lâm Vị Hi, cũngkhông nói gì.

Lâm Vị Hi nhẹ nhàng hừ một tiếng, giọng điệu không vui: "Vương gia, chàng không nóilời nào, chính là thật sự nghĩ như vậy rồi?"

Cố Huy Ngạn cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay hắn sờ vào tua cờ sau tai Lâm Vị Hi,nói ra: "Nàng nhìn xem, chính mình luôn thích suy nghĩ nhiều, làm cho tâm tình khôngvui. Thế nhưng đến lúc người khác nói tới, lại không cho phép phản đối. Nàng độc đoán như vậy cũng không khỏi quá khó tính rồi, còn muốn người khác nói chuyện thuận theo ý mình nữa."

"Ai nói ta là độc đoán?" Lâm Vị Hi ngẩng đầu, Cố Huy Ngạn đang nhìn nàng chăm chú, vừa vặn bị nàng bắt gặp. Ánh mắt Cố Huy Ngạn toát ra ý cười: "Nàng xem, còn nóikhông phải?"

"Ta..." Lâm Vị Hi nghẹn lời, nàng nhịn không được giải thích: "Vương gia không thể bởi vì ta mấy lần ở trước mặt chàng bỏ qua thể thống, liền cảm giác ta làm việc gì cũng vội vàng hấp tấp. Lúc làm chính sự ta rất công bằng đúng quy củ."

"Ta biết." Cố Huy Ngạn bật cười, hắn mới nói một câu, mà đã vội vàng muốn giải thích. Cố Huy Ngạn cười đủ rồi, mới nói: "Ta đương nhiên biết nàng có bản lãnh lớn,sự thay đổi của vương phủ trong khoảng thời gian này rõ như ban ngày, ta vô cùng cảm tạ vương phi không quản vất vả, vì vương phủ giải quyết cục diện hỗn loạn này."

Mặc dù Lâm Vị Hi đang nghiêm mặt, nhưng khóe miệng rõ ràng khẽ cong lên rồi. Có thể khinh rẻ nàng, nhưng tuyệt không thể coi thường năng lực quản sự của nàng được. Lâm Vị Hi được Yến vương tán thưởng thì khá đắc ý vênh váo, nhưng đang ở trước mặt, nàng tốt xấu vẫn che giấu một hai, ra vẻ vô tình nói: "Cũng chỉ là tốn thêm chút thời gian thôi, nếu như ta làm không tốt thì Yến vương chàng bị chê cười."

Rốt cục Cố Huy Ngạn không nhịn được cười lên, hắn xoa tóc Lâm Vị Hi, búi tóc chỉnh tề của nàng lập tức bù xù. Cố Huy Ngạn hơi dùng sức đặt nàng xuống đất, chính mình cũng thuận thế đứng lên: "Nàng làm đã rất khá rồi, không nên nghĩ nhiều, đừng để người khác quấy rối ảnh hưởng đến tâm trạng của mình."

Lực tay của Cố Huy Ngạn rất ổn, dù cho ôm một người, cũng vẫn vững vàng đặt nàng xuống. Lâm Vị Hi đứng ở trên mặt đất, lúc này mới kịp phản ứng, những lời này của Cố Huy Ngạn là đang trả lời vấn đề lúc trước của nàng.

Nàng không mù quáng tự đại, cũng không đặt ra tiêu chuẩn vượt quá khả năng của mình. Tâm trạng Lâm Vị Hi rất tốt, nàng bước nhanh đuổi kịp bóng lưng của Cố Huy Ngạn, giọng nói cũng trở nên hoạt: "Vương gia, vậy lần trước sách còn chưa kể xong..."

"Bây giờ dùng cơm tối đã, chờ sau đó, nếu nàng không có việc phải làm, ta sẽ tiếp tục kể cho nàng."

"Tốt. Vậy liền quyết định như thế nhé?"

Cố Huy Ngạn cười dừng lại, dứt khoát đưa tay kéo nàng lên cạnh mình, đỡ cho nàng đuổi theo ở phía sau: "Đương nhiên, nàng nói cái gì chính là cái đó. Yên tâm, mấy ngày nay khó có được thời gian rảnh rỗi lâu như vậy, ta sẽ từ chối những xã giaokhông cần thiết bên ngoài, đương nhiên là có thể bồi nàng đọc xong tất cả những quyển sách mà nàng muốn."

thật sự là ngại ngùng, Lâm Vị Hi vẫn rất được lợi, hăm hở đáp ứng: "Đa tạ vương gia."

Lâm Vị Hi với Cố Huy Ngạn từ thư phòng đi ra, lúc này Uyển Nguyệt mới dám đi tới sau lưng Lâm Vị Hi, thấp giọng nói: "Vương phi, phòng bếp truyền lời, đồ ăn đều đãchuẩn bị xong, phòng ăn cũng bày biện sẵn sàng, chỉ còn chờ vương gia cùng vương phi."

Lâm Vị Hi nói: "Vậy thì để bọn họ bày cơm đi, ta cùng vương gia đến bây giờ. Đúng rồi, thế tử với thế tử phi đâu?"

Uyển Nguyệt khẽ cụp mắt, không dám nhìn Yến vương cùng vương phi hình như đangnắm tay nhau: " Giờ Dậu thế tử phi giờ mới từ Phật đường đi ra, sau đó trở về Thanh Tùng viên, bây giờ đã cùng thế tử chờ ở sảnh đường rồi."

( Giờ Dậu: 17h - 19h)

Lâm Vị Hi gật đầu, không nói nữa. Uyển Tinh đã chuẩn bị xong áo choàng cùng lò sưởi tay, thấy Lâm Vị Hi đi ra, lập tức đi tới hầu hạ Lâm Vị Hi mặc quần áo. Cố Huy Ngạn đira ngoài thì đơn giản hơn so với Lâm Vị Hi, rất nhanh đã mặc xong áo choàng bên ngoài, mà Lâm Vị Hi vẫn còn đang sửa sang lại, Cố Huy Ngạn không giống những người khác ra bên ngoài chờ, mà là đứng tại cửa, lẳng lặng nhìn Lâm Vị Hi mặc áo choàng rộng rãi. Lớp lông trên cổ áo đang bao quanh mặt nàng. Lâm Vị Hi hững hờ đứng đấy, tùy ý để thị nữ cài từng khuy áo, cuối cùng, nàng mới cầm lò sưởi tay, đi về phía Cố Huy Ngạn: "Vương gia."

Cố Huy Ngạn đưa tay vuốt lớp lông trắng bên cổ Lâm Vị Hi, khuôn mặt Lâm Vị Hi chỉ bằng bàn tay bị lông tơ bao trùm, không nói ra được sự tinh xảo thanh diễm.

"đi thôi."

Hai người cùng nhau đi vào sảnh đường dùng bữa. Lúc Lâm Vị Hi vào cửa vốn định lui lại nửa bước, đi đằng sau Cố Huy Ngạn, nhưng Cố Huy Ngạn lại cố ý chậm lại, cùng Lâm Vị Hi đi vào trong tầm mắt mọi người.

Người trong nhà nhìn thấy Cố Huy Ngạn cùng Lâm Vị Hi đi tới, vội vàng cúi thấp người vấn an, Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên cũng một trước một sau hành lễ với hai người hành lễ: "Phụ thân. Mẫu thân."

Cố Huy Ngạn đạm mạc lại hiền hoà gật đầu, nói: "Miễn, đều ngồi đi."

Cao Nhiên đứng lên, đi theo sau lưng Lâm Vị Hi, hơi cúi đầu. Từ khóe mắt Lâm Vị Hi liếc thấy, trong lòng cười khẽ một tiếng. Lúc ăn cơm Cao Nhiên theo thường lệ tiếp nhận đũa chia thức ăn cho Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi nói: " Mấy ngày nay thế tử phi vẫn liên tục chép sách, vốn đã vất vả rồi, vẫn nên nghỉ tay một chút đi."

"Làm sao con dâu dám." Cao Nhiên còn muốn chối từ, Lâm Vị Hi lại cười, nói: "Ngươikhông cần phải nói, tết đến, cả nhà chúng ta khó có dịp ăn một bữa cơm đoàn viên, ngươi cứ ngồi đi. Ngày mai tạm thời dừng việc chép sách lại, thế tử phi bố trí Thanh Tùng viên ăn tết đi. Hiếu tâm bày tỏ lúc nào cũng không muộn, nhưng lúc thế tử ăn tết mà qua quýt thì không được đâu."

Cao Nhiên nghĩ đến nha hoàn chuyển lời cho mình, trong lòng uất ức, nhưng ngoài mặt vẫn còn phải mang ơn tạ ơn Lâm Vị Hi. Nội trạch là trách nhiệm của Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi dạy dỗ con dâu, ngay cả Cố Huy Ngạn cũng không tuỳ tiện ngắt lời. Chỉ có chờ Lâm Vị Hi nói xong, Cao Nhiên theo lời ngồi xuống, người bên cạnh mới dám mang bát đũa, nhẹ giọng hầu hạ nàng ta dùng bữa.

Bên tai truyền đến tiếng bát đũa va chạm rất nhỏ, mang theo tiếng vang thanh thúy đặc trưng của đồ sứ, Cố Trình Diệu ngồi trước chờ Cao Nhiên, hắn ta hơi có chút nhàm chán nhìn chằm chằm đồ ăn bên trên tiệc tối, đột nhiên ý thức được một chuyện: "Hình như đã vài ngày rồi cũng không thấy trên bữa tối có tôm cá tươi? Sao lại thế?"

Nha hoàn phục vụ bên bàn cơm đều dừng một chút, lập tức động tác càng nhẹ nhàng hơn. Cao Nhiên liếc cực nhanh về Lâm Vị Hi một chút, đôi mắt chớp chớp xem kịch.

Trong vương phủ mọi người đều biết, Yến vương thích tôm cá tươi. Thế nhưng Lâm Vị Hi lại vì cùng nguyên phi Thẩm thị tranh hơn thua, tự tiện bỏ đi tôm cá tươi trong các bữa tiệc hàng năm, ngay cả tiệc thường ngày cũng sửa lại. hiện tại, có người hỏi tới, mà người này là Cố Trình Diệu, không thể nghi ngờ hiệu quả càng tốt hơn.

Lâm Vị Hi nghe được lời nói đột nhiên cũng có chút hiếu kì, nàng để đũa xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Trình Diệu: "Mùa đông tôm cá vốn có ít, có khi khó tránh khỏi không còn tươi, có bỏ đi cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Vì sao thế tử cố ý hỏi tới?"

Ánh mắt Cố Trình Diệu với Lâm Vị Hi đụng vào nhau. Từ khi Lâm Vị Hi gả vào vương phủ đến nay, nàng ít khi nào dùng ánh mắt nghiêm túc như này nhìn hắn ta. Hàng ngày nếu nàng không là dáng vẻ mẹ kế tránh ánh mắt của hắn ta, hoặc là dùng cái giọng mỉa mai trào phúng, loại ánh mắt nghiêm túc đường đường chính chính này chân thực hiếm thấy. Cố Trình Diệu nhìn thấy mình trong đôi mắt đen bóng sáng rõcủa Lâm Vị Hi thì thất thần một lát, rất nhanh hắn ta thu hồi tinh thần, nghiêm mặtnói: "Mùa đông tôm cá tuy hiếm thấy, nhưng là phụ thân lại thích, tất nhiên là khôngthể thiếu. Ngay từ khi mẫu thân còn sống, trong phủ luôn có tôm cá cua."

Chuyện cho tới bây giờ, Cố Trình Diệu vẫn kiên định cho rằng Cố Huy Ngạn thích tôm cá tươi, Lâm Vị Hi cũng không biết nên nói cái gì. Nếu như nàng nhớ không lầm, kiếp trước lúc ngẫu nhiên Cố Trình Diệu nhắc đến sở thích của Yến vương, cố ý có nói đây là Thẩm vương phi nói cho hắn ta biết. Nếu như là ấn tượng từ hồi nhỏ có được do mẹ đẻ nói ra, thật không dễ dàng thay đổi. Nhưng chuyện như ăn cơm này, chỉ cần Cố Trình Diệu hơi dụng tâm chút, không tới ba bữa cơm là có thể nhìn ra ngay, tin đồn Yến vương thích ăn tôm cá cua, kỳ thật căn bản không động đũa vào những món này.

Mà khôi hài chính là, từ đầu đến cuối Cố Trình Diệu vẫn không phát hiện không đúng, mà những người khác nhận chỉ thị từ chủ tử, cũng vẫn kiên định như cũ truyền bá điều sai lầm này. Thậm chí bây giờ ngay trước mặt Yến vương, bị Cố Trình Diệu nói ra như thế.

Vẻ mặt Cố Huy Ngạn bình tĩnh, cũng không tỏ thái độ gì, ngay cả khi nghe được con trai ở trước mặt cưỡng ép vì hắn an bày "sở thích", dáng vẻ của Cố Huy Ngạn cũngkhông có bất kỳ thay đổi gì. hắn cũng không phải là người thích tuyên dương bản thân, mà hiểu lầm này đã thực hiện được tầm mười năm rồi. Bây giờ lại nói ra, mặt mũi của Cố Trình Diệu cũng không xuống được, mà toàn bộ vương phủ cũng phải chịu giày vò theo. Việc này thực sự không phải chuyện quan trọng gì, cũng không cần thiết phải huy động nhân lực.

trên bàn cơm yên lặng một lát, sau đó Lâm Vị Hi để đũa xuống, rất ung dung nhận khăn từ trong tay Uyển Tinh, nhẹ nhàng chấm chấm khóe môi, giọng nói cũng nhẹnhàng: "Thân thể ta không tốt, thái y nói không thể ăn quá nhiều hải sản, miễn cho dẫn phát bệnh cũ, cho nên ta liền làm chủ rút lui."

Lập tức Cố Trình Diệu nghẹn lại, hắn ta ngừng một lát, cuối cùng nghiêm nghị nói: "Nhi thần thất lễ."

Lâm Vị Hi không để ý, chỉ có Cố Huy Ngạn nhẹ nhàng lườm Lâm Vị Hi một chút. Tiểucô nương này có đôi khi chuyên môn làm cho người khác tức giận, mà có lúc, lại thông thấu không thể tưởng tượng nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play