Yến vương trở về, người phủ anh quốc công đều không dám ngồi xuống, Lâm Vị Hi xuất phát từ lễ nghi đưa mọi người đi ra ngoài, nàng thuận tiện khách khí một câu: "Lão phu nhân đã muốn đi rồi? Ngài đến vương phủ một chuyến không dễ dàng,không tới nhìn thế tử phi sao?"

Nhà mẹ đẻ đến, không có đạo lý không thấy khuê nữ nhà mình, nhưng mà tình hình hôm nay có chút đặc biệt, lão phu nhân anh quốc công chạm mặt với Yến vương, bây giờ chỉ muốn nhanh xuất phủ, nào còn dám tiếp tục ngồi đợi ở đây. Lão phu nhân nói: "không cần, quốc công phủ cùng vương phủ thân thiết, sau này vẫn còn có cơ hội gặp mặt, không cần vội vàng. Ngược lại hôm nay đã quấy rầy vương phi khá lâu, ngài còn phải an bài việc bếp núc, lão thân không làm phiền nữa."

"Lão phu nhân khách khí." Lâm Vị Hi cười cười, bất ngờ hỏi: "Vậy theo lão phu nhân, thế tử phi vẫn chưa chép xong Hiếu kinh nên xử trí như thế nào? Sắp đến tết rồi, nàng ta vẫn ở trong Phật đường cũng không ổn. Nếu không, thì cứ như vậy đi?"

Trong lòng lão phu nhân anh quốc công thật đúng là nghĩ như vậy, loại chuyện này chẳng lẽ không phải mọi người ngầm đồng ý, sau đó cứ như vậy cho qua là xong à. Thế nhưng là bị Lâm Vị Hi làm rõ như này, còn ngay trước mặt mọi người hỏi đến, mặt mũi phủ anh quốc công dù có lớn hơn nữa cũng không dám nói "Quên đi đi", bà ta chỉ có thể kiên trì, nói: "Sao có thể như thế được! Nàng ta phạm sai lầm, há có thể bỏ dở nửa chừng, chờ qua năm mới, lại để cho nàng ta trở về chép tiếp đi."

Lâm Vị Hi "A" một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên người già thành tinh, đáng tiếc a, Lâm Vị Hi đã sớm hiểu rõ suy nghĩ của lão phu nhân, sẽ cùng bà ta chơi những thứ vô dụng này. Lâm Vị Hi cười ngọt ngào lại thẳng thắn hỏi: "Lúc nào mới tính là qua hết năm mới? Cái này cũng quá qua loa rồi. Ta sợ hiểu sai ý, không bằng lão phu nhân chỉ rõ, ý của ngài là ngày nào?"

Miệng Cao nhị thái thái quả thực không thể khép lại được, sửng sốt ngẩng đầu nhìn Lâm Vị Hi một chút, quả thực giống như nhìn thấy quái nhân. Lão phu nhân anh quốc công có chút cắn răng nghiến lợi: "Qua mùng 7 âm lịch, ông Công ông Táo về trời."

"Tốt." Lâm Vị Hi cười híp mắt đáp ứng: "Vậy thì theo chỉ thị của lão phu nhân, từ mùng tám thế tử phi bắt đầu tiếp tục đi chép sách ở Phật đường. Ta cho người đi thông báo với thế tử phi, lão phu nhân cùng thái thái có muốn chờ nàng ta không?"

"không cần." Lão phu nhân anh quốc công cứng đờ giật giật khóe miệng, nói: "Chúng ta phải đi rồi, vương phi xin dừng bước thôi."

Quả nhiên Lâm Vị Hi đứng lại ở cửa sân, cười khách sáo hai câu, để nha hoàn dẫn người đi ra ngoài. Theo lý dù sao Lâm Vị Hi cũng nên tiễn thêm mấy bước, nhưng bây giờ Yến vương đang ở bên trong, cho dù nàng bỏ Yến vương ra ngoài tiễn khách, người phủ anh quốc công cũng không dám nhận.

Lâm Vị Hi đứng ở cửa ra vào, liền xoay người trở về phòng. Lúc nãy đi vào Cố Huy Ngạn sắc mặt không đúng lắm, đây là thế nào?

Lâm Vị Hi vào nhà cũng không nhìn thấy Yến vương, nàng hỏi tỳ nữ đang đứng hầu bên cạnh: "Vương gia đâu?"

Thị nữ cúi thân, nói khẽ: "Hồi vương phi, vương gia đang ở thư phòng."

Lâm Vị Hi đi về phía phòng bên cạnh, nàng đứng ở cửa, nhìn thấy Cố Huy Ngạn đangđứng trước kệ sách sắp xếp sách của mình. Bên cạnh đông phòng cũng có một thư phòng, thực tế là để đó không dùng đến. Bây giờ vương gia đem sách thường dùng của mình chuyển về nội trạch, mà vương phi cũng bày thêm đồ trang trí vào đó, lúc đầu phòng bên cạnh cũng có chút không đáng chú ý, đương nhiên phải xây thêm thư phòng. Bây giờ phòng đó đã thông với hành lang phía sau, lại mở cửa sổ, lắp đặt cửa sổ thủy tinh trong vắt, tầm nhìn vừa rộng thoáng lại chỉnh tề.

Rộng thoáng thì có lẽ Lâm Vị Hi có ít công lao, dù sao lúc trước là nàng ra ý kiến mở cửa sổ hướng nào, nhưng gọn gàng thì tất cả đều là do Cố Huy Ngạn. thật ra thì thói quen sinh hoạt của Lâm Vị Hi tuyệt đối không thể nói là lộn xộn, dù sao gia thế cùng giáo dưỡng vẫn còn đó, nàng không phải người để đồ đạc bừa bộn, thế nhưng là Cố Huy Ngạn thì lại tuyệt đối tỉ mỉ gọn gàng. Sách của hắn cùng một kích cỡ, từng quyển đều được xếp thẳng hàng, mà mỗi một thể loại còn được tách rời phân biệt rõ ràng, bất kể từ hướng nào nhìn sang, đều chỉnh tề ngăn nắp.

Lúc Lâm Vị Hi đi tới cửa thì bước chân dừng lại một chút, Yến vương sắp xếp nơi này chỉnh tề gọn gàng như vậy, ngược lại làm cho nàng đi vào có chút không tiện. Quả thực Lâm Vị Hi cảm thấy mình chính là người gây lộn xộn.

Cố Huy Ngạn đã sớm nghe được tiếng bước chân của Lâm Vị Hi, hắn đã chờ một lúc, phát hiện tiếng động lại ngừng lại. Cố Huy Ngạn quay đầu nhìn thấy Lâm Vị Hi dựa vào cạnh cửa, biểu cảm trên mặt rất kỳ quái. Cố Huy Ngạn bị vẻ mặt này chọc cười, cảm xúc nặng nề đã lâu cuối cùng cũng lộ ra chút tức giận: "Làm sao không đi vào? Đứng ở cửa làm gì."

"Vương gia đem nơi này bày biện trật tự rõ ràng, ta đi vào, chẳng phải là làm loạn hay sao?"

"Cùng lắm thì lại xếp một lần thì thôi, cũng không phải chuyện to tát gì." Cố Huy Ngạn nhìn nàng cười cười, vươn tay về phía Lâm Vị Hi: "Tới đây."

Lâm Vị Hi quả thật tới gần, nàng nhận sách từ trong tay Cố Huy Ngạn, ngẩng đầu nhìnhắn, hàng mày cong cong cười: "Mặc dù vương gia nói không có gì đáng ngại, nhưng ta vẫn là sợ trong lòng chàng trách ta. Ta giúp chàng một tay, chắc chắn chàng sẽkhông nói gì được ta nữa a."

Cố Huy Ngạn cười cười, không phản đối, nói: "Vậy làm phiền vương phi."

Lâm Vị Hi sóng vai cùng Cố Huy Ngạn đứng trước kệ sách cao lớn kiên cố, còn thoang thoảng mùi gỗ tử đàn. Cố Huy Ngạn một tay cầm sách, yên tĩnh nhẹ nhàng để chính xác về vị trí vốn có. Nắng chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh hắt vào người Cố Huy Ngạn, làm cho mặt hắn dát lên một tầng kim quang, càng giống như thiên thần hạ phàm, tuấn mỹ thoát tục. Ánh nắng màu vỏ quýt chiếu rọi trên tay Cố Huy Ngạn, làm nổi bật lên ngón tay thon dài cân xứng, trong lòng bàn tay có vết chai mỏng, thể hiệnrõ ràng sức mạnh của chủ nhân. 

Lâm Vị Hi nhìn mà có chút xuất thần, Cố Huy Ngạn thấy nàng không có phản ứng, chỉ có thể lặp lại một lần: "Chuyện kể của Lý vệ công." 

Lâm Vị Hi như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức tìm từ trong ngực quyển sách này, đưa cho Cố Huy Ngạn.

Hai người một người đưa một người sắp xếp, vô cùng hài hòa. Mặc dù Lâm Vị Hi cảm thấy mình không có tác dụng gì, còn hư hư thực thực làm chậm quá trình của Cố Huy Ngạn. Thôi, coi như nàng cho mặt mình dày thêm một tầng, cùng Cố Huy Ngạn sắp xếp lại tàng thư. Bầu không khí trong thư phòng hòa hợp, Lâm Vị Hi đang tìm sách, thừa dịp nhàn rỗi hỏi: "Vương gia, có phải lúc nãy là chàng tức giận không?"

Bàn tay Cố Huy Ngạn ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục sắp xếp gáy sách: "Cũngkhông phải. Sao nàng lại hỏi vậy?"

"không có gì, chẳng qua là cảm thấy tâm trạng của chàng không đúng lắm."

Cố Huy Ngạn cúi đầu lườm nàng một chút, giọng điệu nhàn nhạt: "Nàng mới bao nhiêu tuổi mà cũng học xong cách nhìn mặt mà nói chuyện rồi?"

"Ít tuổi thỉ có làm sao, chẳng lẽ không có những người trời sinh thông minh kỳ tài ngút trời hay sao?" Lâm Vị Hi bất mãn Cố Huy Ngạn luôn luôn nói nàng còn nhỏ tuổi, nhịnkhông được lầm bầm: "Còn không phải bởi vì thường xuyên gặp chàng, ta mới khôngthể không hỏi, nếu không thì ai muốn để ý chàng làm gì."

Cố Huy Ngạn lại lườm Lâm Vị Hi một chút, một lát sau, vẫn là nhịn không được mà phì cười.

thật ra thì cảm xúc của Cố Huy Ngạn rất ít khi lộ ra ngoài, nhất là những lúc tức giận hay không vui. Lúc đầu những lời này hắn cũng không định nói ra, nhưng mà ai nghĩ lại bị vị tiểu kiều thê người thì mềm mại mà tính tình lại lớn ở trong nhà nhìn thấu như này. Cố Huy Ngạn cũng không cảm thấy là đức hạnh hàm dưỡng nhiều năm của chính mình bị thụt lùi. Có lẽ thật như Lâm Vị Hi nói, hai người bọn họ sớm chiều ở chung, cho nên ngay cả kẻ thù chính trị cũng không phát hiện được biến hóa nho nhỏ, nhưng lại không giấu giếm được người bên gối mình.

Lâm Vị Hi thấy Cố Huy Ngạn cười, áp lực quanh người khá hơn rất nhiều, nàng được cổ vũ, thử thăm dò hỏi: "Là bởi vì Cao Thầm sao?"

không biết từ đâu mà Cao Thầm học được "thói quen tốt", ở nhà người khác làm khách cũng có thể làm ra loại chuyện như nghe lén này, mà thiếu chút còn thành công. Nếu không phải đột nhiên Cố Huy Ngạn trở về, sự cảnh giác lớn hơn rất nhiều so với người bình thường, chỉ sợ Lâm Vị Hi thật đúng là không biết lời mình nói bị nghe đến một chữ cũng không sót, quay đầu là có thể truyền đến tai Hàn thị thậm chí là cả Cao Nhiên.

Lâm Vị Hi nghĩ là Cố Huy Ngạn ngay trong phủ đệ của mình bắt được nghe lén, nên mới không vui. Mà Cố Huy Ngạn nghe thì lại bật cười, lắc đầu nói: "Dĩ nhiên khôngphải. Làm sao lại do một tiểu hài tử được?"

Cho dù loại chuyện như nghe lén này không hay ho gì, nhưng đối với Cố Huy Ngạn thìCao Thầm tiểu hài tử này không đáng để nhắc tới. Làm sao có thể để ý đến loại hạng người vô danh như này? Khắp thiên hạ, có thể khiến Cố Huy Ngạn quan tâm chú ý tính ra chỉ vài người, mà bây giờ, lại thêm một vị.

Cố Huy Ngạn cúi đầu nhìn Lâm Vị Hi một chút, nàng còn vô tri vô giác trêu Cố Huy Ngạn. Lâm Vị Hi nhắc đến Cao Thầm, không khỏi lại nghĩ tới quyển sách kia, nghĩ đến sau này Cao Thầm kế thừa tước vị quốc công phủ. Lâm Vị Hi trong lòng khẽ động,không khỏi hỏi: "Vương gia, chàng nhìn Cao Thầm thấy thế nào?"

"Nó?" Cố Huy Ngạn không nghĩ tới Lâm Vị Hi đột nhiên hỏi tới đứa bé này, cũng chỉ làmột thứ tôn phủ quốc công thôi, cũng mới bảy tám tuổi, Cố Huy Ngạn cũng khôngđem đứa bé này để ở trong mắt. Nghe được Lâm Vị Hi hỏi như vậy, Cố Huy Ngạn mới nghĩ nghĩ, nói: "A dua xu nịnh, khó thành việc lớn."

Cái kết luận này hoàn toàn tương phản so với kết quả Lâm Vị Hi nhìn thấy trong sách, nhưng Yến vương nhìn người không sai bao giờ, vậy tại sao sẽ có sai lầm lớn như thế? Lâm Vị Hi hiếu kì, liền hỏi tiếp: "Vì sao chàng đưa ra kết luận này? Là bởi vì hắn ta nghe lén sao?"

"không phải. Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, dối trên gạt dưới, nghe lén người khác nói chuyện không tính là gì. Là quân tử cũng tốt, mà gian hùng cũng được.không người nào thành đại sự mà tâm trí không cường đại, có mục tiêu rõ ràng. Nhưng hắn ta lại quá nông cạn, tất cả suy nghĩ đều vì xu nịnh hùa theo để được người khác yêu thích. Ta cũng không biết tình hình của đứa bé này như thế nào, nhưng cũng đoán là lớn lên ở nội trạch nơi phụ nữ làm chủ, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy nhà mình. Sau này tranh quyền đoạt lợi thì giỏi, chứ bảo làm việc lớn thì không có khả năng."

Những lời nói này làm Lâm Vị Hi bừng tỉnh đại ngộ, trách không được, sau này thật sựlà Cao Thầm sẽ dựa vào tỷ tỷ cùng tỷ phu giúp đỡ mà từ con thứ trở thành quốc công. Nhưng khi đó anh quốc công phủ cũng bình thường không có gì nổi bật cả, toàn bộ là nhờ dính ánh sáng quan hệ thông gia mà thôi. Cao Thầm trở thành quốc công so vớisự vô năng của bản thân cũng không mâu thuẫn gì cả. Kẻ thắng cuộc trong tranh đấu bên trong gia tộc, cũng không đại biểu cho việc hắn ta có thể dẫn dắt gia tộc ngày mộthưng thịnh hơn. Đánh giá này của Cố Huy Ngạn không phải tự nhiên mà có, hắn mới chỉ là vừa đối mặt, đã có nhận xét như vậy liền giải quyết hoang mang bấy lâu nay của Lâm Vị Hi rồi.

Lâm Vị Hi đối với việc Cao Thầm sẽ thừa kế phủ quốc công vô cùng không thoải mái, bây giờ nghe Cố Huy Ngạn nói vậy, nàng càng cảm thấy không muốn để cho mọi việc phát triển theo như quyển sách kia nữa.

Nếu như Cao Thầm thật sự là người có tài, bởi vì ân oán cá nhân mà Lâm Vị Hi phản cảm với Cao Thầm, thật sự là rất cực đoan. Nhưng nếu như Cao Thầm cũng không thể dẫn dắt phủ anh quốc công đi lên, còn có thể sẽ làm cho gia tộc xuống dốc, giậm chân tại chỗ, thì thật sự Lâm Vị Hi không có lý do gì mà ngồi nhìn một người không tài vô năng, còn có thù với mình trở thành tộc trưởng công phủ.

Lâm Vị Hi khẽ cụp mắt, không khỏi nghĩ đến các huynh đệ phẩm chất tốt có chí hướng trong tộc. Đối với Lâm Vị Hi mà nói, đều là người không cùng huyết thống, nhận làm con thừa tự so với thứ đệ kế thừa tước vị thế tử của phụ thân cũng không có gì khác nhau. Lâm Vị Hi sau khi sống lại sớm đã quyết ý phân rõ giới hạn với quá khứ kiếp trước của mình, thân phận địa vị, vinh quang quá khứ thậm chí đồ cưới toàn bộ theo Cao Hi chết mà chôn cùng. Người ở phủ anh quốc công không còn là nhà mẹ đẻ của nàng nữa. Cho dù Lâm Vị Hi xuất phát từ lòng riêng mà tiếp cận đại trưởng công chúa Thọ Khang, cũng là lấy một thân phận khác, nàng cũng không định lộ ra bí mật mình là Cao Hi này.

Cho nên, Lâm Vị Hi cùng kiếp trước thật sự không có quan hệ gì, phủ anh quốc công tốt xấu sống chết cũng không có quan hệ gì với nàng, nhưng dù sao phủ anh quốc công cũng đã nuôi nàng lớn lên. Hậu đãi trong sinh hoạt lẫn giáo dưỡng mà từ nhỏLâm Vị Hi được nhận, chi phí đều là gia tộc mang tới cho nàng. Nếu như hưởng thụ sựche chở của gia tộc, chờ lúc cần thông gia lại mắng to gia tộc hút máu ăn người, cái này rất thấp kém vô ơn rồi. Mặc dù bây giờ Lâm Vị Hi chết lại trùng sinh không đếm xỉa đến, nhưng trong thâm tâm vẫn muốn vì gia tộc đã từng sinh nàng nuôi nàng gópmột phần sức lực, chí ít có thể nhìn phủ anh quốc công đi lên.

Lâm Vị Hi nhanh chóng tra qua huynh đệ trong tộc một lần, nghĩ chọn một hài tử mọi mặt đều thích hợp. Nhưng loại chuyện này không thể vội vàng được. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Huy Ngạn đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt thật sâu: "Nàng đang nghĩ gì?"

Lâm Vị Hi trừng mắt nhìn, ôm cánh tay Cố Huy Ngạn, cười chơi xấu, không chịu nói. Cố Huy Ngạn không bắt ép được nàng, cũng đành cho qua như thế.

Nếu như Cố Huy Ngạn thật sự muốn biết, căn bản cũng không cần hỏi Lâm Vị Hi, hắntùy ý Lâm Vị Hi chơi xấu nũng nịu, cũng không muốn hỏi đến cùng thôi.

Lúc đầu Lâm Vị Hi còn đưa sách, sau đó không muốn trả lời, dứt khoát cả người đều dán vào Cố Huy Ngạn. Quấy rối đến mức này, cũng không thể tiếp tục sắp xếp lại giá sách được nữa, nhưng mà cũng may thư tịch đã sửa sang được bảy tám phần, chỗ còn lại làm một tay cũng đủ. Cố Huy Ngạn không nhanh không chậm sắp xếp chỗ sách chép tay, một tay khác vòng qua eo Lâm Vị Hi, vô ý hỏi một câu: "Bên ngoài náo nhiệt, nàng lại muốn ở cùng ta xếp sách trong phòng, có phải rất nhàm chán hay không?"

"không biết a." Lâm Vị Hi bị hỏi mà không hiểu thấu: "Làm sao ta lại cảm thấy buồn chán được? Khó có khi nào Vương gia có thời gian rảnh rỗi như vậy, có thể cùng nhau làm một việc gì đó... Mặc dù phần lớn đều là chàng làm, dù sao ta cũng cảm thấy rất tốt."

Cố Huy Ngạn cúi đầu, vừa hay nhìn thấy Lâm Vị Hi ngoẹo đầu tựa ở trên vai hắn, chiếc cằm thon gọn khẽ giơ lên, kiêu căng lại thẳng thắn. Cố Huy Ngạn mỉm cười, trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại. Kỳ thật cũng không phải Cố Huy Ngạn muốn nghe đáp án, Lâm Vị Hi cũng không hiểu ý của hắn. Có đôi khi, nàng không ý thức được hắn đangthử thăm dò nàng. Thế nhưng cái này có quan hệ gì đâu, nàng đã là thê tử của hắn, nếu như nói đến vấn đề dưỡng lão này, thì vẫn còn một quãng thời gian rất dài trải qua cùng hắn, cho nên lý do mà Lâm Vị Hi lựa chọn thành hôn cùng hắn, cũng khôngcần thiết tìm hiểu nữa.

Cố Huy Ngạn có thể hiểu suy nghĩ ban đầu của Lâm Vị Hi, bởi vì Cao Nhiên làm chủ hứa gả Lâm Vị Hi cho người khác, còn nói một vài lời kích thích nàng. Lâm Vị Hi khôngchịu bị người trấn áp, giống như tiểu cô nương nơi khuê các không chịu bị tỷ muội mang ra để so bì nhan sắc, Cao Nhiên khoe khoang chính mình là thế tử phi, Lâm Vị Hi liền hờn dỗi đi gả cao hơn người. Ngay từ lúc bắt đầu Cố Huy Ngạn đã biết Lâm Vị Hiđang giận, mà hắn cũng chỉ là công cụ, là con đường tắt để nàng hờn dỗi thôi. Nhưng cũng không sao cả, hắn có thể trở thành người đứng đầu trên con đường vượt qua giai cấp, bởi vì hắn chính là giai cấp, vinh quang quyền quý của Yến vương, cũng chính làmột phần của bản thân hắn.

Quá khứ đã qua, người cũng cưới, cưới cũng xong, mà bây giờ tiểu cô nương này thậtsự thích thú với địa vị Yến vương phi. Cố Huy Ngạn sẽ để nàng kiêu ngạo vui vẻ vô lothật dài rất lâu, cũng chưa hẳn là không thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play