Quả nhiên là vậy. Sau khi Lâm Vị Hi nghe được thì cười cười, ngón tay tinh xảo trắng nõn cầm một quân cờ màu trắng lên, dường như bàn tay của nàng còn trắng hơn cả quân cờ, hỏi: "Đây là trò chơi như thế nào, trước đó ta chưa từng nghe nói qua?"
Ngưng Phù ở một bên hầu hạ Cao Nhiên thấy vậy thì nói: "Trò chơi này là do thế tử phi của nô tỳ nghĩ ra, thú vị và thoải mái, rất nhiều thiếu gia tiểu thư ở quốc công phủ đều thích trò chơi này."
Lâm Vị Hi cười không nói chuyện. Thấy ánh mắt của Lâm Vị Hi nhìn về phía bộ cờ, Cao Nhiên nhẹ nhàng nói thêm: "Đây là đồ cưới của ta, gọi là cờ đen trắng, là dùng noãn ngọc mà làm thành, bất kể lúc nào lấy ra cũng đều ấm áp trơn bóng, dùng lâu còn có tác dụng dưỡng nhan nữa."
Ngưng Phù nghĩ là Lâm Vị Hi không biết được cái gì gọi là noãn ngọc, lập tức nói: "Lâm cô nương có lẽ là không biết loại ngọc này? Đây cũng không phải là loại ngọc thông thường đâu. Dù trong kinh thành, có tiền thì cũng chưa chắc mua được noãn ngọc, nhất là nguyên một khối noãn ngọc thì càng khó có được. Nhưng trong số đồ cưới của thế tử phi nhà nô tỳ thì cũng chỉ có một món đồ hồi môn bình thường mà thôi."
"Ngưng Phù." Cao Nhiên hơi trách cứ, quát khẽ: "Đồ cưới cho thêm đều là tâm ý của trưởng bối. Đấy là tổ mẫu thương yêu ta nên mới cho thêm. Ai cho phép ngươi lấy ra để khoe khoang?" Sau khi nói xong, Cao Nhiên nhìn về phía Lâm Vị Hi, có chút hơi ngượng ngùng: "Để Lâm cô nương chê cười rồi. Lâm cô nương đừng trách, cho dù là vàng bạc ngọc các, nếu không thể sử dụng thì cũng chỉ là vật ngoài thân thôi, chúng ta đánh cờ vui là được rồi."
Lâm Vị Hi nhìn con cờ trong tay, thấy cảnh chủ xướng tớ họa, cười sâu xa nói: "Thế tử phi thật đúng là rộng rãi đấy."
Cũng không phải rộng rãi a. Một năm trước thì đây là đồ cưới của Lâm Vị Hi nàng mà.
Cái này lúc trước vốn là đồ cưới của Lâm Vị Hi. Nha hoàn của Cao Nhiên vội vàng giải thích cho Lâm Vị Hi, tưởng nàng thật sự là tiểu cô nương nông thôn chưa bao giờ thấy được cái gì quý giá. Thật sự là buồn cười. Cười xong còn phải để cho người ta nghiến răng mà uất ức.
Lâm Vị Hi biết sau khi mình chết bệnh, đồ cưới của nàng tất nhiên sẽ bị phủ Anh quốc công một lần nữa phân chia lại. Nàng hiểu, thậm chí nàng cũng chấp nhận khả năng này. Thế nhưng khi có kết quả bày ra trước mặt nàng, Lâm Vị Hi phát hiện chính mình cũng khó mà nguôi ngoai được. Đã thế Cao Nhiên còn nghĩ đương nhiên đó vốn là của mình. Thật sự là vô cùng trơ trẽn mà.
Không chỉ là bộ cờ trước mặt này, Lâm Vị Hi đưa mắt nhìn lại, đồ trang trí vàng bạc bốn phía, đồ sứ thanh hoa, thậm chí là bàn ghế gỗ hoàng lê đồ dùng trong nhà, đều mang đến cảm giác quen thuộc.
Lâm Vị Hi cụp mắt, nếu nhìn tiếp thì nàng sẽ tức mà chết mất. Cao Nhiên nhìn sắc mặt cứng đờ của Lâm Vị Hi, cho là Lâm Vị Hi bị gia thế phú quý của chính mình làm cho choáng váng, trong nội tâm mặc cảm tự ti. Cao Nhiên hiểu rõ cười cười nói: "Cô nàng Ngưng Phù này nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nàng ta cũng không có ác ý gì đâu. Lâm cô nương không cần để ý nàng ta làm gì."
"Không quản được miệng của mình thì phải phạt a, còn không học được cách nói chuyện như vậy thì tìm bà tử mà bán ra ngoài." Lâm Vị Hi vốn cũng đang không thoải mái, nghe xong lời này trực tiếp tỏ thái độ luôn. Nàng không kiên nhẫn nhìn Cao Nhiên giả vờ giả vịt, giọng nói nhẹ nhàng vẫn còn bệnh, hết lần này đến lần khác nói ra mà không tha người: "Nha hoàn của mình quản giáo không tốt, còn bắt người khác phải tha lỗi sao? Tại sao ta phải độ lượng với nha hoàn của ngươi? Chó của nhà ngươi cắn người lung tung ngươi còn không chịu cài chốt đóng cửa hay sao?"
Uyển Tinh "Phốc" một tiếng bật cười, phát hiện ánh mắt của người khác lập tức co vai cúi đầu, dù như thế nhưng vẫn thấy bờ vai của nàng ta run run.
Uyển Tinh là nha hoàn trực tiếp mua về từ bên ngoài, nên bản thân khó tránh khỏi định lực có chút kém. Uyển Nguyệt là nha hoàn ở nhà tri phủ được rèn giũa qua, thấy tình cảnh này trấn định hơn so với Uyển Tinh, mặc dù rất buồn cười nhưng vẫn phải nhịn lại.
Ngưng Phù bị Lâm Vị Hi nói phát ngượng, đằng sau lại bị Uyển Tinh cười một tiếng, vừa thẹn vừa xấu hổ, con mắt lập tức đỏ lên. Ngưng Phù cùng mấy nha hoàn hồi môn khác giận dữ nhìn Lâm Vị Hi, mà Cao Nhiên bị người khác quở trách đại nha hoàn của mình ngay trước mặt, cũng không còn mặt mũi nào, im lặng ngồi tại chỗ.
Mấy người Đào ma ma trợn mắt nhìn xem, Cao Nhiên nhìn thoáng qua sau lưng mình, đôi mắt khẽ động, vẫn rất lương thiện như cũ nói ra: "Ngưng Phù nhanh mồm nhanh miệng, tuy nhiên cũng chỉ là nàng nghĩ sao nói vậy, không hề giống những người khác tâm địa lắt léo. Nàng ta cũng không có ác ý gì, chỉ sợ là Lâm cô nương hiểu lầm."
"Thế tử phi đây là có ý gì?" Lâm Vị Hi lạnh giọng nói: "Cái gọi là nhanh mồm nhanh miệng cho nên là không có ác ý, ta cũng chưa nhanh mồm nhanh miệng đâu, làm sao thế tử phi đã mất hứng rồi. Mà lại, nói một chuyện, thế tử phi nói những người có tâm địa lắt léo bên trong là đang chỉ ai vậy?"
Sau khi Lâm Vị Hi nói xong cũng không chờ Cao Nhiên trả lời, mà lúc này trong sân cũng yên tĩnh lạ thường. Lâm Vị Hi dừng lại một chút, lập tức kịp thời phản ứng.
Lúc này Cao Nhiên cả người đều ỉu xìu, để cho nàng tự mình độc thoại đây mà! Trước kia Lâm Vị Hi là Cao Hi cũng thường diễn ra tình cảnh này, rõ ràng là đối phương chỉ thích bày ra vẻ mặt ôn nhu đối với người khác, đến khiêu khích Lâm Vị Hi. Làm cho tính cách mắng người của nàng trỗi dậy. sau đó thì Cao Nhiên bắt đầu giả câm ủy khuất rưng rưng nước mắt, mà vào lúc này, nhất định trùng hợp là trưởng bối hoặc huynh đệ thấy được!
Lâm Vị Hi kìm nén bực bội quay đầu lại, quả nhiên là Cố Trình Diệu đứng cách đó không xa, càng đáng giận hơn là Cố Huy Ngạn còn đứng trước mặt hắn ta nữa.
Cao Nhiên lúc này đã đứng lên, dịu dàng ngoan ngoãn đứng lên hành lễ với Cố Huy Ngạn và Cố Trình Diệu, trông nàng ta vừa đoan trang lại hào phóng, mà Lâm Vị Hi hung hăng gây sự, người khác nhìn vào là biết ai là người không biết điều.
Lâm Vị Hi lạnh mặt đứng dậy, cứng rắn hành lễ, trong lòng quả thật tức giận vô cùng. Cố Trình Diệu vẫn cau mày, chỉ vì nghĩ Lâm Vị Hi là khách nhân, lúc này mới nhẫn nại không nói thôi.
So với sáng nay bày ra vẻ mặt không thích Cố Trình Diệu, Cố Huy Ngạn sắc mặt liền bình tĩnh nhiều, một chút cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì. Cố Huy Ngạn đi đến gần, hai bên thị nữ nhao nhao hành lễ nhường đường, Lâm Vị Hi cùng Cao Nhiên đều cúi đầu, nhẹ nhàng gọi: "Vương gia."
Cố Huy Ngạn con mắt đảo qua bàn cờ, không rõ vui giận, phảng phất chỉ là thuận miệng hỏi một chút: "Các ngươi đang đánh cờ?"
Cao Nhiên cướp lời: "Vâng. Con dâu trong nhà thường cùng huynh đệ tỷ muội chơi một loại cờ mới này. Con đang giảng cách chơi cho Lâm cô nương, lúc này mới không có chú ý tới vương gia cùng thế tử đại giá. Thỉnh vương gia thứ tội."
Lâm Vị Hi trong lòng hừ lạnh một tiếng, vừa mới nàng còn đang mắng người đấy, không biết bị nhìn bao nhiêu, mà Cao Nhiên chủ động dùng cớ giảng cờ che lấp, cứ như vậy, Lâm Vị Hi cố tình gây sự, không biết tốt xấu rồi.
Cố Huy Ngạn phảng phất mới nghe được Cao Nhiên cùng Lâm Vị Hi đang nói về cách chơi cờ bình thường, mỉm cười hỏi: "A? Ta cũng không biết đánh cờ còn có cách chơi mới mẻ, là dạng gì?"
Cao Nhiên lại nói một lần cách chơi cờ ca rô, Cố Huy Ngạn nghe xong trong mắt dâng lên hứng thú: "Ai đủ năm quân thẳng hàng người đó thắng, cách chơi cờ này ngược lại là mới mẻ."
"Để phụ thân chê cười." Cao Nhiên hé miệng cười khẽ, bên cạnh Đào ma ma kịp thời bổ sung: "Bẩm vương gia, loại này cờ ca rô cách chơi là tiểu thư của chúng ta nghĩ ra được đấy ạ." Cố Huy Ngạn nghe xong hứng thú trong mắt càng tăng lên: "Khó có được như vậy. Nếu hai người các ngươi muốn chơi cờ, ta đây không làm trễ nải các ngươi nữa, các ngươi tiếp tục đi."
Vẻ mặt tươi cười Cao Nhiên hơi khép lại, nghiêng đầu dò hỏi nhìn về phía Lâm Vị Hi. Lâm Vị Hi nhẫn nhịn đã đầy một mình lửa, đôi mắt sáng đến kinh người, đôi môi đỏ mọng hé miệng ngang ngạnh lạnh lùng với Cao Nhiên: "Ta cùng chơi với ngươi a, chả lẽ ta lại sợ ngươi?"
Cố Trình Diệu nghe lời này chân mày nhíu càng chặt. Cao Nhiên xin lỗi hướng Cố Huy Ngạn cùng Cố Trình Diệu hai người gật đầu cười một tiếng, sau đó liền đưa tay, mời Lâm Vị Hi ngồi xuống.
Lâm Vị Hi mặt lạnh lấy trực tiếp ngồi xuống không nói gì thêm, Cố Huy Ngạn nhìn thấy thế, trong mắt khẽ ánh lên ý cười.
Cao Nhiên thản nhiên ngồi ở phía đối diện, ngón tay kẹp lấy quân cờ trơn bóng màu đen, nói: "Lâm cô nương lần đầu tiên chơi, là ta chiếm tiện nghi, không bằng ta nhường Lâm cô nương ba nước cờ."
"Ngươi có thấy phiền hay không a, nếu ngươi thật muốn nhường ta mà nói, dứt khoát để cho ta đi trước bốn nước đi?"
Lâm Vị Hi ánh mắt mang theo địch ý, ngữ khí quả thực giống ăn phải quả ớt. Nàng nhìn thấy sắc mặt Cao Nhiên sững sờ, nhẹ nhàng nhướn mày nói: "Làm sao, không nguyện ý? Vậy thì đi trước đi, thật vờ vịt, ngươi không mệt nhưng ta còn thấy phiền đấy."
"Lâm cô nương!" Cố Trình Diệu nhìn không được nữa, trầm giọng nhắc nhở. Tiếng gọi này trực tiếp thọc vào một bụng lửa giận của nàng, Lâm Vị Hi lập tức quay đầu, trong mắt như muốn phun ra lửa: "Ngươi gọi ta làm gì? Ta cũng không có nói chuyện cùng ngươi!"
Lâm Vị Hi nói lời thì ánh mắt óng ánh, cả người được nắng chiếu vào như phủ một lớp ánh sáng, hư hư ảo ảo như không ở cõi trần. Khuôn mặt tinh xảo như hoa sen mới nở ửng hồng. Đôi môi đỏ mọng lúc này hơi bĩu ra. Chỉ có thể nói mỹ nhân làm gì thì vẫn là mỹ nhân, cho dù là đang ngang ngược hống hách, người đối diện cũng không có cách nào thật sự tức giận. Huống chi Lâm Vị Hi thân thể mảnh mai, vòng eo không đầy một cái nắm tay.
Một mỹ nhân mảnh mai như liễu hết lần này tới lần khác muốn trừng mắt làm bộ dáng ngang ngược không nói lý, dáng vẻ ấy ở trong mắt người khác quả thật với bộ dáng nũng nịu hờn giận không khác gì nhau.
Cố Trình Diệu bị sặc một cái, nói không nên lời. Ý cười trong mắt Cố Huy Ngạn vẫn không ngừng lại, nghiêng đầu nở nụ cười khẽ, sau đó mới nói: "Chơi cờ chính là đạo quân tử, chú ý đức hạnh."
Lâm Vị Hi lúc này mới miễn cưỡng nhịn xuống, ngồi ở bàn cờ đối diện Cao Nhiên. Cao Nhiên bỗng sinh ra một loại cảm giác mình bị bỏ quên, nàng ta run lên, đây cũng không phải là hiệu quả nàng ta muốn đạt được. Cao Nhiên lập tức nói, đem lực chú ý của mọi người về lại trên người mình: "Lâm cô nương, ta đi trước nhé, cảm ơn đã nhường."
Cao Nhiên lòng tin tràn đầy, cờ vây là nhược điểm của nàng ta, thế nhưng là về cờ ca rô, cờ cá ngựa, những người cổ đại sao có thể cùng nàng so? Cao Nhiên có ý ở trước mặt trượng phu cùng Yến vương trước mặt bộc lộ tài năng của mình, cũng để cho mọi người nhìn xem, ai mới là người có nội hàm, có tu dưỡng. Mà ai ngoài dung mạo còn đầu óc trống rỗng.
Cao Nhiên còn đang suy nghĩ hạ cờ tư thế nào mới là hoàn mỹ, phải động lòng người ra sao, ngưng mi bộ dáng mỹ nhân nghiêm túc suy nghĩ. Ngay lúc nàng đang điều khiển góc độ hạ cờ, đột nhiên nhìn thấy ngón tay cầm cờ của Lâm Vị Hi đang thả lại hộp cờ. Cao Nhiên sững sờ, Lâm Vị Hi đây là lại làm cái gì? Nàng ta có chút không vui: "Thế nào?"
Cố Trình Diệu cau mày không nói chuyện, ngược lại là Cố Huy Ngạn đưa mắt nhìn về phía bàn cờ, trên mặt toát lên ý cười nhẹ: "Nàng thắng."
Lâm Vị Hi thắng? Cao Nhiên sợ hãi cả kinh, không có khả năng! Nàng chơi chính là cờ ca rô, một người cổ đại làm sao lại có thể thắng nàng ta được?
Cao Nhiên nhanh nhìn thế cuộc, phát hiện quả thật như Yến vương nói, Lâm Vị Hi đã được năm quân thẳng hàng đầu tiên. Cao Nhiên vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ tư thế của chính mình thế nào là hoàn mỹ, vậy mà không có phát giác.
Uyển Tinh Uyển Nguyệt đi theo đằng sau nhìn, hai người bọn họ kỳ thật xem cũng không hiểu, nhưng là Yến vương nói cô nương thắng vậy tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, Uyển Tinh lập tức vui vẻ vỗ tay: "Cô nương mới lần thứ nhất chơi, vậy mà liền thắng thế tử phi là người nghĩ ra trò chơi này? Cô nương thật lợi hại."
Cao Nhiên mặt lập tức đỏ lên, từ năm nàng tám tuổi đã chuyên chơi cờ ca rô, ỷ vào quy tắc hiện đại nên chưa từng thua, lần này nàng ta thật sự là quá chủ quan, vậy mà ném đi hết mặt mũi rồi. Cao Nhiên rút ra kinh nghiệm xương máu, thu hồi những suy nghĩ không cần thiết, toàn tâm toàn ý cùng Lâm Vị Hi chơi tiếp ván thứ hai.
Song lần này Cao Nhiên bất quá chống đỡ được một lát, liền bị Lâm Vị Hi nhẹ nhàng thắng được. Cao Nhiên cực kì ngạc nhiên, nàng đối ánh mắt của mọi người cười xấu hổ, khẽ vuốt hai bên tóc mai tung ra, nói: "Lâm cô nương quả nhiên thông minh, chỉ giải thích qua liền thông. Vừa nãy ta mới xuất thần, để các vị chê cười rồi."
Cao Nhiên đây là vờ vịt ra hiệu chính mình đang cố ý nhường Lâm Vị Hi, Lâm Vị Hi khinh thường hừ nhẹ một tiếng. Nàng ta nghĩ là không có ai chú ý tới, trên thực tế bị Cố Huy Ngạn nhìn thấy đấy.
Cố Huy Ngạn nghiêng đầu ho nhẹ, che giấu đi ý cười bên môi. Cố Trình Diệu kỳ thật cũng thấy thái độ của Lâm Vị Hi, trong lòng của hắn có chút xấu hổ, sau đó liền thấy Yến vương thế mà cười. Cố Trình Diệu trong lòng quả thực chấn kinh đến một lời khó nói rõ.
Ngay từ lúc bắt đầu, ván thứ ba đã tràn ngập mùi thuốc súng. Cao Nhiên nóng lòng cầu thắng, mà Lâm Vị Hi cũng thay đổi cách chơi lần trước. Từng nước cờ đều mang tính công kích cực mạnh, chỉ công không cần thủ. Ngay từ đầu Cao Nhiên còn muốn thừa dịp Lâm Vị Hi vẫn nóng lòng công kích, nước đi còn loạn mà thừa cơ thủ thắng. Nhưng rất nhanh nàng ta đã phát hiện ra "Tiến công là phòng thủ tốt nhất". Câu nói này không sai bao giờ. Nàng ta mệt mỏi trong vòng vây của Lâm Vị Hi, bố cục quân đen của chính mình thì rối tinh rối mù. Ngay lúc nàng ta bị vây công từ ba bốn phía thì Lâm Vị Hi lại âm thầm chiến thắng.
Ngón tay Lâm Vị Hi thon dài với móng tay ánh lên màu hồng nhạt, nhẹ nhàng thả quân cờ trắng vào bàn cờ, cong môi cười với Cao Nhiên, một bộ dáng tiểu nhân đắc ý không tha người: "Năm ván ba thắng, không khách khí."
Cao Nhiên ngơ ngác một chút, mới phản ứng được câu nói "không khách khí" của Lâm Vị Hi là có ý gì. Là đáp trả khi nàng ta nói "đã nhường" từ lúc bắt đầu chơi.
Từ trước đến nay đã bao giờ Cao Nhiên phải chịu mất mặt và uất ức như thế này. Nàng ta chưa bao giờ có thể nghĩ đến, nàng ta là một nữ nhân hiện đại xuyên qua đây, cùng với người cổ đại chơi trò chơi ở hiện đại vậy mà lại thua. Thậm chí còn thua trọn vẹn cả ba ván cờ. Trước đó Cao Nhiên tràn đầy lòng tin, hăm hở cho là mình sẽ thắng dễ dàng, chủ quan không chú tâm đánh cờ. Bây giờ... Cả hai đời Cao Nhiên sống nhiều năm như vậy, lần đầu cảm nhận được câu nói hận không thể có kẽ nứt để chui vào bên trong cũng không phải là quá khoa trương.
Nhất là Cố Huy Ngạn cùng Cố Trình Diệu còn ở bên cạnh nhìn xem, Cao Nhiên lúng túng ngồi nguyên tại chỗ, đứng lên cũng không nổi. Nha hoàn của nàng ta thấy vậy thì nhanh nhảu nói: "Trời xuân vẫn hơi se lạnh, hôm nay gió lớn, có phải thế tử phi bị gió thổi làm choáng váng không ạ?"
Cao Nhiên nghe nói như thế phối hợp dùng tay nâng trán: "Có lẽ vậy, hôm nay từ lúc thức dậy tinh thần cũng có chút hoảng hốt không yên, luôn luôn không tập trung được việc gì."
Cố Trình Diệu thấy vậy, đành phải tới đỡ tay ở Cao Nhiên, quan tâm nói: "Thân thể nàng đã không thoải mái thì nhanh đi về đi, trong hoa viên gió lớn, cẩn thận nhiễm lạnh đấy."
Cao Nhiên cảm kích nhìn hắn ta, ánh mắt nhu tình như nước. Lâm Vị Hi chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nhìn bộ dáng Cao Nhiên giả vờ người bị bệnh nặng như thế nào. Nàng ta mảnh mai được người đỡ đi. Cố Huy Ngạn còn đứng tại chỗ, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Lâm Vị Hi, buồn cười hỏi: "Ngươi lại làm sao rồi?"
"Không có gì." Lâm Vị Hi gằn từng chữ nói: "Gió lớn, tiểu nữ đau đầu."
Cố Trình Diệu còn chưa đi xa, nghe được câu này thì bước chân dừng lại một chút, hắn ta nghe được sau lưng truyền đến tiếng cười réo rắt của phụ thân mình, dù cho tiếng cười rất nhẹ, nhưng vui vẻ trong đó lại là thật: "Đã đau đầu, vậy thì nhanh trở về nghỉ ngơi đi."