"Đây là Hi nha đầu cùng ta có duyên." Đại trưởng công chúa Thọ Khang lúc nãy còn là vẻ mặt nặng nề, mà bây giờ trong ánh mắt của bà sáng lấp lánh. Linh cảm giữa thân nhân với nhau thật sự khó nói nên lời mà. Lâm Vị Hi không dám nói rõ sự thật cho ngoại tổ mẫu biết, có thể là đại trưởng công chúa Thọ Khang được sự chỉ dẫn trong tâm khảm mà vô cùng thân thiết với Lâm Vị Hi, cho dù hai người mới gặp nhau lần đầu tiên. Đại trưởng công chúa Thọ Khang cố chấp cảm thấy, đây chính là ngoại tôn nữ của bà, Hi nhi yêu quý của bà đã trở về.
Đại trưởng công chúa Thọ Khang nhịn không được rơi lệ, bà dùng ngón tay lau đi nước mắt, rồi cười nhẹ với mọi người xung quanh: "Để cho các ngươi phải chê cười rồi, người già thật dễ dàng xúc động, trông thấy cái gì cũng có thể nhớ đến kỉ niệm ngày xưa."
Mọi người trong phòng khẽ an ủi bà. Cố Huy Ngạn cũng nói: "Cô cô nói gì vậy, Lâm Vị Hi cùng người thân duyên phận khá mỏng manh. Mà người lại yêu thích nàng như vậy thì cùng trò chuyện với nàng cho đỡ buồn. Như vậy thật sự là quá tốt rồi."
Sau khi đại trưởng công chúa Thọ Khang khóc xong thì tâm trạng tốt lên rất nhiều. Bà nhìn Lâm Vị Hi, thật sự càng nhìn càng thấy thuận mắt: "Ngươi sinh vào giờ Mão* ngày mười lăm tháng giêng, thời gian này lại vừa đẹp. Trước đó ta luôn cảm thấy sinh nhật của Cao Hi quá rộn ràng, có muốn không náo nhiệt cũng không được. Hi nhi sinh vào giờ Dậu* ngày mười lăm tháng giêng, chính là thời điểm mọi nhà đều sáng đèn, khi đó kinh thành khắp nơi đều là âm thanh của pháo hoa chúc mừng. Mặc dù ồn ào náo nhiệt thì rất thích, nhưng lại quá náo loạn, sợ rằng sẽ không có phúc. Canh giờ sinh của ngươi lại rất vừa vặn. Giờ Mão trời chuẩn bị sáng, vạn vật đều thức dậy. Giống như tên của ngươi, Hi, đấy là nắng sớm cùng ánh sáng đó."
( Giờ Mão: 5-7h sáng: giờ Dậu: 17-19h tối )
"Tạ ơn đại trưởng công chúa."
"Gọi xa lạ như vậy làm gì. Số mệnh của ngươi cũng không có duyên với người thân của mình. Tuổi còn nhỏ mà đã mất cả cha lẫn mẹ, thậm chí đến cả chú bác cũng không có. Ta dù sinh ra ở hoàng gia, nhưng tình cảm huynh đệ tỷ muội không được sâu đậm, ai cũng có phủ đệ riêng của mình, cho tới bây giờ người còn sống cũng còn lại không nhiều. Ta chỉ có một nữ nhi, cũng đã sớm qua đời, còn duy nhất một ngoại tôn nữ cũng... Ta chính là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh a."
Đại trưởng công chúa Thọ Khang tự khóc thương thân, thần sắc cực kì đau buồn, một lão ma ma đứng bên cạnh thấy vậy thì nói: " Lâm cô nương tuổi nhỏ đã mất đi chỗ dựa, mà công chúa của chúng ta cũng không còn con cháu gì. Lâm cô nương đã có duyên phận với công chúa như vậy, không bằng gọi công chúa một tiếng 'tổ mẫu' đi. Như vậy thì Lâm cô nương cũng có người thân rồi. Mà công chúa của chúng ta cũng hoàn thành được tâm nguyện nhiều năm của mình."
Tiếc nuối cả đời duy nhất của đại trưởng công chúa Thọ Khang là con cháu phúc bạc. Lâm Vị Hi nhiều năm qua được trưởng công chúa Thọ Khang dạy dỗ tỉ mỉ, trong lòng nàng thì trưởng công chúa Thọ Khang so với tổ mẫu trên danh nghĩa của nàng là phu nhân Anh quốc công phủ thì gần gũi hơn rất nhiều, bà cũng hoàn toàn làm tròn chức trách của một người tổ mẫu. Nhưng hết lần này đến lần khác lại bị chữ "Ngoại" mà phân biệt thân sơ. Lâm Vị Hi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của đại trưởng công chúa Thọ Khang. Nàng nhẹ nhàng cười một một tiếng giòn tan nói: "Tổ mẫu."
Đại trưởng công chúa Thọ Khang hốc mắt ửng hồng, khẽ thở dài "Aizzz" một tiếng. Sau đó trưởng công chúa Thọ Khang lại khóc, lão ma ma đứng hầu bên cạnh thấy thế thì lập tức lấy khăn lau nước mắt cho bà.
Bầu không khí cảm động hòa thuận giữa đại trưởng công chúa Thọ khang cùng Lâm Vị Hi làm cho người không biết còn tưởng là bà cháu ruột thịt đang nhận nhau. Mấy người đứng phía sau thấy thế thì sắc mặt cứng ngắc, trong lòng cũng hiện lên đủ loại suy nghĩ.
Cảm giác hoảng hốt trong lòng Cố Trình Diệu càng trở nên rõ ràng, ánh mắt hắn ta nhìn Lâm Vị Hi cũng bắt đầu mông lung. Cao Nhiên khẽ liếc nhìn vẻ mặt Cố Trình Diệu, sau khi thấy rõ biến hóa trên mặt Cố Trình Diệu, nàng ta khẽ cắn môi, hận ý với Cao Hi càng nhiều hơn bao giờ hết.
Lúc trước là Cao Hi chiếm lấy vị trí của nàng ta. Cao Hi ỷ vào mình chính là đích nữ, cùng ngoại tổ mẫu của nàng bẻ cong sự thật, lừa gạt Yến vương cùng Cố Trình Diệu để đính hôn. Có trời mới biết khi ở trong hôn lễ Cao Nhiên nhìn thấy Cố Trình Diệu thì kinh ngạc tới cỡ nào. Cố Trình Diệu lúc ấy bị thương không thấy được ân nhân cứu mạng mình là ai. Nhưng Cao Nhiên lại nhớ kĩ dung mạo của Cố Trình Diệu. Cùng với việc bên chỗ của Cao Hi loáng thoáng truyền tới lời đồn về ngọc bội song ngư, Cao Nhiên còn có cái gì không hiểu đây. Cao Hi có khác gì với những công chúa trơ trẽn độc ác trong truyện cổ tích tự nhận mình là ân nhân cứu mạng của hoàng tử, chẳng biết xấu hổ nhận lấy công lao không thuộc về mình, còn cướp đi bạch mã hoàng tử nữa.
Khoảng thời gian đó Cao Nhiên tuyệt vọng và căm hận vô cùng. Tuy nhiên điều mà làm cho nàng ta vui vẻ nhất chính là sau khi cưới, công chúa mạo nhận ân công lấy bạch mã hoàng tử cũng không được hạnh phúc, đây thật là điều làm cho nàng ta hả hê mà.
Về sau cô công chúa mạo nhận kia chết rồi, cuối cùng Cao Nhiên cũng như ý nguyện gả cho bạch mã hoàng tử của chính mình, đồng thời nàng ta vào cửa đã được toàn bộ trên dưới vương phủ kính yêu. Cao Nhiên cho là cuộc đời mình sẽ đẹp giống như trong truyện cổ tích, cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc sẽ kéo dài mãi. Kể cả bên người Cố Trình Diệu có thiếp thân nha hoàn hay thông phòng cũng không cần lo lắng, sớm muộn có một ngày, nàng ta sẽ bắt được trái tim của Cố Trình Diệu. Nhưng bây giờ Cao Nhiên nhìn thấy ánh mắt Cố Trình Diệu tập trung nhìn một nữ nhân khác, mà nữ nhân kia lại có dung mạo tinh xảo không ai sánh bằng. Sự đố kỵ của Cao Nhiên như một mầm cây đâm chồi rồi bám rễ thật sâu trong lòng nàng ta, không cách nào kìm nén được.
Cao Nhiên thật vất vả mới đoạt lại được nhân duyên của mình, nàng ta không cho phép bất kỳ kẻ nào phá hỏng nó. Lâm Vị Hi ra sân thật sự là tiêu chuẩn của một nữ phụ. Sau khi nàng ta thành hôn thì xuất hiện, vừa tới đã thắng được nhân vật phản diện là đại trưởng công chúa Thọ Khang với tư thái thanh cao mà thân thể nhỏ yếu, mỗi một cái đều chứng minh, đây chính là nữ phụ trong cuộc đời của Cao Nhiên mà. Một nữ phụ có mác tiểu bạch hoa.
Cao Nhiên nhìn bóng lưng của Lâm Vị Hi, ánh mắt bắn ra địch ý mãnh liệt. Từ kiếp trước đến sau khi sống lại, nàng ta tranh đấu với nữ nhân khác chưa bao giờ chịu nửa điểm thua thiệt. Thậm chí đến Cao Hi có gia thế cao như vậy cũng không thắng được nàng ta. Một bé gái mồ côi có túi da tốt một chút thì làm sao trở thành đối thủ của nàng ta được, thật là nàng ta đã nghĩ nhiều rồi.
Cao Nhiên chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, cụp mắt xuống suy nghĩ tiếp xem nên làm gì tiếp theo. Cảm xúc của Lâm Vị Hi kích động, cũng không chú ý tới động tĩnh phía sau. Thật vất vả nàng mới nhìn thấy ngoại tổ mẫu, mà một lần nhìn thấy này là đã cách nhau cả một đời người. Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, Lâm Vị Hi không thể nói cho trưởng công chúa Thọ Khang biết chân tướng. Nàng không dám làm việc mạo hiểm như vậy. Nhưng dù không nói cũng không ảnh hưởng tới việc nàng hiếu thuận với ngoại tổ mẫu của mình. Dù sao sau này nàng cũng không có ý định lập gia đình, nàng sẽ dùng toàn bộ thời gian của mình để hiếu kính đại trưởng công chúa Thọ Khang, cho dù giữa hai người đã không còn danh phận bà cháu nữa.
Cố Huy Ngạn nhìn thấy Lâm Vị Hi với trưởng công chúa Thọ Khang vừa mới quen đã thân thiết với nhau. Hắn ngồi ở một bên lẳng lặng lắng nghe, sau đó nói với Lâm Vị Hi: "Ngươi cùng cô cô hợp ý là chuyện tốt. Đây là việc rất tốt, không cần thiết phải khóc. Ngươi ra ngoài rửa mặt đi, nhìn xem mình khóc đến nỗi mặt mũi đều lem nhem cả ra rồi."
Lâm Vị Hi nghe lời này thì giật mình sợ hãi, mặt nàng bị lem nhem? Trời ạ, vậy mà trước mặt Yến vương nàng lại bêu xấu mình như thế.
Gương mặt của Lâm Vị Hi ửng đỏ. Thật sự nàng nghĩ dáng vẻ mình không gọn gàng. Lần này mặc kệ cái gì, nàng tranh thủ thời gian chạy ra ngoài trang điểm lại. Chờ sau khi Lâm Vị Hi đi, Cố Huy Ngạn kiếm cớ đuổi Cố Trình Diệu cùng Cao Nhiên đi ra ngoài. Đại trưởng công chúa Thọ Khang hình như đã hiểu ý của Cố Huy Ngạn lúc nói Lâm Vị Hi khóc đến nỗi hoa lê đái vũ, bà thản nhiên ngồi ở đó, một tay cầm tách trà, cười hỏi: "Yến vương cố ý đem người đuổi xuống dưới, không biết ngài muốn nói gì với bà già này đây?"
"Cô mẫu cũng đã đoán được, con muốn nói chính là việc của Lâm Vị Hi." Cố Huy Ngạn nói: "Phụ thân nàng vì cứu con mà chết. Sau khi Lâm Dũng qua đời, nàng ở quê hương cũng không còn người thân. Là con có lỗi với nàng. Bất kể như thế nào con đều muốn thay thế Lâm Dũng chăm sóc cho nàng, tốt xấu cũng muốn thay nàng tìm một nhà chồng đáng tin cậy."
Thọ Khang đại trưởng công chúa gật đầu: "Yến vương suy nghĩ cực kì chu toàn, nàng là một tiểu cô nương không nơi nương tựa, khó tránh khỏi sẽ bị người khác khi dễ, tìm một nhà chồng tốt cho nàng, để cho nàng còn có cái dựa vào sau này."
"Con cũng là có ý này." Nói đến đây Cố Huy Ngạn bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng không biết tại sao nàng đối với việc lấy chồng cực kì phản cảm. Trước đó con có nhắc qua hai lần, nàng đều không nguyện ý, cuối cùng thậm chí còn giận dỗi với con."
"A?" Trưởng công chúa Thọ Khang rất ngạc nhiên, Lâm Vị Hi là một tiểu cô nương mà cũng dám cáu kỉnh với Cố Huy Ngạn? Từ bao giờ tính tình Cố Huy Ngạn lại tốt như vậy rồi?
Còn nhiều chuyện hơn nhưng Cố Huy Ngạn cũng không muốn nhiều lời. Hắn nói có chừng mực, rồi lại nói tiếp với trưởng công chúa: "Đại tiểu thư phủ Anh quốc công là con tự mình viết thư hướng ngài cầu hôn, đáng tiếc khuyển tử ngang bướng, cô phụ Cao Hi không nói, còn cô phụ sự mong đợi của ngài. Con biết con không còn mặt mũi cùng ngài nói về chuyện này, nhưng Lâm Vị Hi dù sao cũng chưa lấy chồng, cho dù phụ thân của nàng là ân nhân cứu mạng của con, nhưng nếu nàng ở lâu dài tại phủ Yến vương vẫn là danh bất chính, ngôn bất thuận. Nếu cứ thế mãi sợ sẽ tổn hại tới danh tiết của nàng. Cho nên con chỉ có thể mặt dày đưa ra đề xuất quá đáng này với ngài."
Đại trưởng công chúa Thọ Khang nghe đã hiểu: "Ngươi muốn ta thay nàng tìm một mối hôn sự tốt sao."
"Vâng." Cố Huy Ngạn cũng không nghĩ tới có một ngày hắn lại quan tâm tới loại chuyện này. Nhưng Lâm Vị Hi vẫn còn nhỏ mà tính tình lại mạnh mẽ, thật sự Cố Huy Ngạn không có cách nào, chỉ có thể phó thác người khác, "Con nói chuyện này với nàng thì nàng lại chống đối. Con thấy nàng cùng cô mẫu ngài thân cận, nếu ngài khuyên nàng thì không còn gì tốt hơn nữa."
"Khi nào thì nàng sẽ hết kỳ tang cha?"
"Vào tháng năm năm nay."
Không lâu nữa, chỉ còn hai tháng. Trưởng công chúa Thọ Khang như suy nghĩ điều gì gật đầu đáp ứng. Người già luôn luôn quan tâm để ý tới hôn sự của vãn bối nhà mình. Từ trên người Lâm Vị Hi bà thoáng như thấy được ngoại tôn nữ của mình. Chọn cho ngoại tôn nữ của mình một chàng rể tốt, loại việc như này có gì mà từ chối. Cố Huy Ngạn nhìn thấy tâm tình của trưởng công chúa Thọ Khang cũng âm thầm yên tâm. Từ sau khi Cao Hi qua đời, sức khỏe của trưởng công chúa Thọ Khang càng ngày càng kém. Bây giờ trên đời này không còn ai có thể để bà phải lo lắng nữa rồi, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thân thể tự nhiên ngày càng sa sút. Bây giờ có thể cho trưởng công chúa Thọ Khang tìm một số chuyện để làm, lại còn có thể giải quyết việc hôn nhân đại sự của Lâm Vị Hi, nhất cử lưỡng tiện, cớ sao mà không làm?
Hôm nay Cố Huy Ngạn vừa giải quyết xong hai việc, bên ngoài còn rất nhiều chuyện đang chờ hắn. Thời gian của hắn không có nhiều, liền đứng dậy cáo từ. Lâm Vị Hi vừa mới trang điểm trở về, đến ghế cũng chưa kịp ngồi thì bị Yến vương cưỡng ép mang đi. Lâm Vị Hi lưu luyến vô cùng cáo từ trưởng công chúa Thọ Khang, leo lên xe ngựa về phủ Yến vương.
Lần đến thăm này có ý nghĩa trọng đại. Yến vương trực tiếp dùng hành động của mình đánh tan lời đồn trong kinh thành về mối quan hệ giữa phủ Yến vương với phủ đại trưởng công chúa Thọ Khang, xác định lập trường của mình. Thế tử phi trước là Cao Hi vẫn là con dâu được Yến vương thừa nhận, đủ loại lời đồn đại trong kinh thành lập tức biến mất.
Mà bầu không khí trong phủ Yến vương cũng lặng lẽ thay đổi. Yến vương trịnh trọng đến bái phỏng phủ trưởng công chúa Thọ Khang là cho Cao Hi chính danh, đồng thời đánh vào mặt Cao Nhiên. Cho dù tình cảm vợ chồng giữa Cao Hi với Cố Trình Diệu có nhiều điều ầm ĩ, nhưng Cao Hi vẫn là con dâu của Yến vương, là thế tử phi nguyên phối của phủ Yến vương. Nghĩ thôi cũng biết trong lòng Cao Nhiên hậm hực như nào.
Cao Nhiên vô cùng tức giận. Nhưng ngay sau đó nàng ta tự an ủi mình. Sống lâu mới thấy rõ lòng người. Ngày sau, Yến vương nhất định có thể thấy được nàng ta có khả năng như thế nào, nàng ta tốt đẹp ra sao, rồi sau đó sẽ thừa nhận thân phận và địa vị của nàng ta. Tuy nhiên đó là việc sau này, còn bây giờ Cao Nhiên phải giải quyết cái uy hiếp trước mặt này đã.
Thời tiết càng ngày càng ấm, quần áo mùa đông dần dần được cất đi. Các cô nương xinh đẹp trong kinh thành đều đổi sang mặc trang phục mùa xuân mỏng manh. Lâm Vị Hi ở lại phủ Yến vương đã gần một tháng. Thời gian đầu, đám hạ nhân chỉ coi nàng là một người khách, dỗ dành cung phụng nàng là được. Nhưng theo thời gian trôi qua, Lâm Vị Hi ở trong vương phủ như cá gặp nước, mà người trong phủ Yến vương đối với sự có mặt của Lâm Vị Hi cũng càng ngày càng quen thuộc. Thậm chí bởi vì Lâm Vị Hi có địa vị đặc biệt, không ít nha hoàn còn coi Lâm Vị Hi là chỗ dựa để nịnh bợ nàng. Kẻ thích vỗ mông ngựa thì đi đâu cũng thấy mà.
Thời gian này Cao Nhiên trôi qua không dễ chịu lắm, rõ ràng ở vương phủ chỉ có một nữ chủ nhân là nàng ta. Thế nhưng không hiểu mọc đâu ra thêm một người là Lâm Vị Hi. Làm cho Cao Nhiên khó chịu không nói, Cao Nhiên còn phải đem vị tổ tông này như một cô em chồng mà chăm sóc nịnh nọt đây. Lâm Vị Hi ở trong vương phủ càng được tôn sùng bao nhiêu thì Cao Nhiên bị dày vò bấy nhiêu.
Một buổi chiều, Cao Nhiên mời Lâm Vị Hi đến hoa viên ngắm hoa nói chuyện. Như nàng ta nói thì bây giờ vương phủ chỉ có hai người bọn họ là nữ quyến. Mà hai người các nàng cũng không giống chị em ruột thịt gì. Lâm Vị Hi bị lời nói này làm toàn thân nổi da gà, nàng buồn bực ngán ngẩm nắm chặt cánh hoa giết thời gian. Bỗng nhiên trông thấy Cao Nhiên để cho người bưng tới rất nhiều mâm đựng trái cây, còn vừa đặt cả bàn cờ, giỏ kim chỉ... các loại giải trí khác nhau. Lâm Vị Hi yên lặng nhíu mày, Cao Nhiên dịu dàng cười, nói với Lâm Vị Hi: "Hôm nay trời xuân thật đẹp. Thích nhất là đi du xuân. Đáng tiếc là chúng ta không thể xuất phủ, vậy ở trong hoa viên đi dạo một chút nhé."
Nói xong Cao Nhiên giống như vô ý cầm lên một quân cờ, nói: "Lâm cô nương, ngươi chơi cờ nhé? Hôm nay ánh nắng đẹp như vậy, chúng ta cũng phong nhã một lần, thưởng hoa đánh cờ?"
Lâm Vị Hi nhìn quân cờ màu đen trong tay Cao Nhiên, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Tốt thôi."
Lâm Vị Hi tự nhiên hào phóng ngồi đối diện với Cao Nhiên. Cao Nhiên sai người bày quân cờ lấy ra, cổ tay nàng ta chậm rãi đong đưa, bên môi mang theo ý cười, lơ đãng nói: "Lâm cô nương, đánh cờ không nhàm chán quá, không bằng chúng ta thay cách chơi khác mới hơn đi."
"Ồ! Cách chơi mới gì đây?"
"Cờ ca rô."