Diệp Tương Tư nghe xong thì rất ngạc nhiên, xem ra những người cổ đại này không phải ai cũng đều rất ngu ngốc.

"Ta ở Diệp gia nhiều năm, những chuyện lớn nhỏ ở Diệp gia dĩ nhiên ta đều biết rõ ràng hết, ta tin tam tiểu thư không phải loại người thích bắt nạt người khác." Minh Cấp là con trai nuôi của Diệp Cảnh Minh, vì từ nhỏ đã học võ nên được Hoàng Thượng đề bạt lên chức Đô Úy, phụ tá tướng quân.

"Sao ngươi khẳng định không phải là ta động thủ trước? Mọi người sẽ thay đổi." Diệp Tương Tư vẫn có chút vui mừng, dù sao cũng có người đồng ý tin tưởng cô.

"Bản tính tam tiểu thư lương thiện, dĩ nhiên không phải là người như vậy." Lúc Minh Cấp được nhận nuôi đã 10 tuổi, khi đó Diệp Tương Tư mới 7 tuổi, lúc nhỏ không ai muốn chơi cùng Diệp Tương Tư, ai cũng chán ghét nàng, chỉ có Minh Cấp là không chê bai Diệp Tương Tư.

"Coi như ngươi tinh mắt." Diệp Tương Tư ngồi ở trên đống cỏ, ôm đầu gối, khóe miệng nhếch lên một chút: "Ngươi nói ngươi là con trai nuôi của Diệp gia, như vậy cũng được coi là ca ca của ta rồi?"

"Đúng vậy." Minh Cấp là lớn nhất, Diệp Uyển Từ còn nhỏ tuổi hơn hắn, năm nay Minh Cấp 20 tuổi, Diệp Uyển Từ 19 tuổi, Diệp Sênh Ca 19 tuổi nhưng nhỏ hơn Diệp Uyển Từ vài tháng, Diệp Tương Tư 18 tuổi còn Diệp Uyển Nguyệt mới 16 tuổi.

"Vậy sao huynh chưa thành thân?" Ở cổ đại, cỡ tuổi hắn đã sớm lấy vợ hết rồi, không phải bình thường nam tử cổ đại 16, 17 tuổi là được lấy vợ sinh con sao.

"Minh Cấp công hiến cho triều đình, chưa từng nghĩ đến việc thành thân."

"Nhưng ngày mai ta phải thành thân rồi." Cô chắc là người thành thân đầu tiên ở Diệp phủ!

"Chúc mừng tam tiểu thư." Minh Cấp nói.

"Cảm ơn, tuy rằng ta không nhớ trước đây đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng từ bây giờ trở đi, huynh chính là người bạn mà ta kết giao, cảm ơn sự tin tưởng của huynh!" Diệp Tương Tư cười cười, cô ở cổ đại mà vẫn có thể kết giao bạn bè, vốn định về sớm một chút, nhưng bây giờ xem ra, không thể trở về được.

Khi còn nhỏ, Minh Cấp và Diệp Tương Tư luôn chơi đùa cùng nhau, nhưng bốn năm trước, Minh Cấp bị điều đến triều đình, bắt đầu nhậm chức, một năm trước mới trở về, nhưng khoảng thời gian chia xa này, quan hệ của hắn và Diệp Tương Tư cũng bị thay đổi rồi.

Trước đây, Diệp Tương Tư nhìn Minh Cấp rất là thân thiết, nhưng bây giờ lại nhìn Minh Cấp tràn đầy xa lạ.

Hay là thời gian đã làm tình cảm giữa bọn họ biến mất đi.

"Ta thả muội ra!" Minh Cấp cầm chìa khóa mở cửa phòng củi ra thả Diệp Tương Tư.

"Huynh cứ thả ta đi như vậy, không sợ lão gia tức giận gây phiền phức cho huynh sao?" Diệp Tương Tư nói.

"Bây giờ ta là Đô Úy của triều đình, chỉ đứng sau tướng quân, ông ấy không dám làm gì ta đâu, nếu không phải lúc trước ta có công hộ giá, thì sẽ không được lên làm Đô Úy và Diệp gia cũng không được tiến cống vải vóc cho triều đình." Minh Cấp là một đứa trẻ mồ côi lang thang, lúc nhỏ đã cứu Hoàng Thượng một lần rồi được Hoàng Thượng khen ngợi, đưa vào cung đề bạt chức Đô Úy, sau đó thấy Diệp Cảnh Minh không có con trai nên đã cho Minh Cấp nhận Diệp Cảnh Minh là nghĩa phụ.

Nói đến, Diệp gia có thể trở thành đệ nhất hào phú Kinh Thành, cũng là may mắn nhờ có Minh Cấp.

"Không ngờ huynh lại có bản lĩnh như vậy, nhưng mà thường thì nội dung vở kịch đều không như vậy!" Diệp Tương Tư vốn tưởng rằng Minh Cấp nương nhờ Diệp Cảnh Minh, sau đó được Diệp Cảnh Minh thu nhận làm con trai nuôi, không phải nội dung vở kịch tiểu thuyết đều như vậy sao.

"Muội nói cái gì?"

"Không có gì, không quan trọng, thì ra Diệp gia có ngày hôm nay, không thể không nói đến công lao của huynh." Diệp Tương Tư hoàn toàn không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, toàn bộ ký ức nơi này của cô chỉ có từ lúc xuyên không tới đây.

"Nhưng nghĩa phụ đối với ta cũng xem như là tốt." Làm người không thể quên cội nguồi, Diệp Cảnh Minh không có con trai, lúc nào cũng mong có một đứa con trai, nhưng không có mệnh sinh, vì thế tình cảm của hắn vs Minh Cấp cũng không tệ lắm.

Nhưng đối với nữ nhi của mình lại....

"Thật ra có lúc ta cũng hi vọng mình là một cô nhi." Cô sẽ cùng một đứa cô nhi khác ở chỗ nào đó, ở hiện đại cha mẹ mất sớm, cổ đại mẫu thân không có, phụ thân không yêu.

"Tương Tư..." Minh Cấp gọi Diệp Tương Tư lại, nhưng lại nuốt lời vào trong lòng.

"Sao vậy?"

"Không có gì." Thật ra hắn muốn nói, nàng không phải là cô nhi, cũng không phải không ai thương, nàng còn có hắn.

"Đa tạ đại ca đã cứu giúp, tiểu muội phải đi trước đây!"

Diệp Tương Tư chắp tay cảm tạ rồi sau đó vui vẻ rời đi.

Không biết lúc nào, cô mới nhớ trán của mình vẫn còn sưng đỏ.

"Cô nương, trán của người bị làm sao vậy?" Thu Trúc luôn ở biệt viện bởi vì cô nương không cho mình đi theo.

"Không có gì, chỉ là bị chó cắn thôi." Diệp Tương Tư sờ sờ chán, mới cảm thấy đau.

"Đây là chó ở đâu, sao có thể cắn trán của cô nương, cô nương đã nằm trên mặt đất sao?" Thu Trúc vội vàng lấy Kim Sang Dược ra, phía sau lưng còn chưa khỏi hẳn, cái trán lại bị thương, cô nương nhà nàng đúng là làm cho người khác lo lắng mà.

".... Không có chuyện gì, chỉ là một con chó điên mà thôi, không cần lo lắng." Diệp Tương Tư cười cười, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, chẳng bao lâu sẽ khép lại.

"Cái gì là chuyện nhỏ, cô nương, ngày mai chính là ngày đại hỉ của người, cái trán bị chày như vậy, Vương Gia không thích thì phải làm sao bây giờ." Thu Trúc xức thuốc cho Diệp Tương Tư, xem ra sau này nàng phải làm nha hoàn thân cận của Diệp Tương Tư tiếp.

"Đúng rồi, nghe nói sính lễ rất nhiều, toàn bộ đều cho ta sao?" Còn có gì mà quan trọng hơn tiền nữa, những đồ vật cổ đại, nếu như ở hiện đại, đều có thể mua mấy cái biệt thự du thuyền đấy.

"Cô nương, sính lễ rất nhiều, nhưng của hồi môn của chúng ta..." Thu Trúc đã sớm nghĩ tới việc này, sính lễ rất là phong phú nhưng của hồi môn lại mộc mạc muốn chết.

"Của hồi môn làm sao?" Tuyệt đối đừng nói với cô là không có của hồi môn nha, như vậy thật sự rất mất mặt.

"Cô nương, hồi môn của chúng ta chỉ có mấy đồ bố thí mà thôi, cùng với sính lễ của Vương Gia không tương xứng." Đừng nói là với Vương Gia, ngay cả đối với Diệp Uyển Nguyệt và Diệp Uyển Từ cũng không xứng.

"........."

"Cô nương, nếu bị người ngoài biết thì sẽ rất mất mặt." Mẫu thân của Diệp Tương Tư không có gì để lại cho nàng, ngay cả mấy đồ bố thì đều là đồ mà Diệp Uyển Nguyệt và Diệp Uyển Từ không cần, hiển nhiên Vương Phủ cũng không thiếu những thứ này.

"Vậy sao? Hay là chúng ta lấy một ít vàng trong đồ sính lễ chuyển qua của hồi môn?"

"Không được, trên kim ngân châu báu của hoàng tộc đều có dấu ấn, Vương Gia sẽ nhìn ra được." Của hồi môn của Diệp Tương Tư cũng là một cái rương vải vóc như vậy, vốn không lấy ra được.

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, chúng ta không thể cái gì cũng không có!" Diệp Tương Tư thở dài một hơi, người ta xuyên qua làm cái gì hoàng hậu, công chúa, quận chúa, còn cô sao lại xuyên qua một con thứ không địa vị.

"Cô nương, e rằng bây giờ chúng ta chỉ còn cách là cái gì cũng không có mà gả đi. Nếu như chúng ta không có của hồi môn gả đi, chỉ có Diệp gia là bị người đời cười nhạo mà thôi vì Diệp gia không chuẩn bị của hồi môn cho con gái, không phải Hoàng Thượng đã từng nói, chờ cô nương và Vương Gia thành thân xong sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia sao? Như vậy cho dù thế nào, cô nương cũng không bị người ta dị nghị." Bây giờ cũng chỉ có như vậy.

"Vậy cũng chỉ có thể như vậy, dù sao sau này cũng sẽ có ngày ta rời đi, mất mặt cũng không tới lượt ta." Có lúc da mặt Diệp Tương Tư rất là dày, cùng lắm là chết, có gì phải sợ.

Đời sau vẫn là một hảo hán.

"Nói đến mẫu thân cô nương mất sớm, cô nương ra đời không lâu thì rời đi, dù một chút địa vị cũng không có, cũng không để lại cho cô nương một thứ gì, cho dù là một thứ để nhớ nhung." Thu Trúc cảm thấy rất kỳ lạ, mẫu thân nàng cũng đi sớm, thế nhưng vẫn để lại một cây trâm để nàng nhớ nhung.

"Nhưng ta cái gì cũng không nhớ cả." Chuyện lúc trước sao cô biết được.

"Của hồi môn của đại tiểu thư và tứ tiểu thư đều là do đại phu nhân để lại cho họ, còn có phần của lão gia, thật là phong phú mà." Thu Trúc nói.

"Sao chưa từng nghe qua ngươi nhắc đến nhị tiểu thư?" Diệp Tương Tư nghe Thu Trúc nói về đại tiểu thư và tứ tiểu thư nhưng chưa bao giờ nghe nàng nói về nhị tiểu thư. 

"Nhị tiểu thư này là nhị phu nhân sinh, từ nhỏ nhị phu nhân đã mang nhị tiểu thư cùng đến sống ở nhà mẹ đẻ, nhị phu nhân không thích tranh đấu, chán ghét cảnh lục đục, năm nhị tiểu thư 15 tuổi mới trở về Diệp phủ, nhưng vào lúc đó, nhị phu nhân đã bệnh nặng, không thể trở về Diệp phủ, vì thế khoảng thời gian này nhị tiểu thư vẫn luôn ở bện cạnh chăm sóc nhị phu nhân." Lúc còn rất nhỏ Thu Trúc đã đến Diệp phủ, nên cũng biết một số chuyện ở Diệp phủ.

Diệp Cảnh Minh này có phải có số khắc thê không, đại phu nhân cũng bị khắc chết, người tình cũng bị khắc chết, giờ đến nhị phu nhân cũng sắp bị khắc chết, không những khắc thê mà còn không con trai nhiều con gái, xem ra trong số mệnh của Diệp Cảnh Minh là hồng nhan nhiều bạc mệnh, số mệnh phạm nữ cướp, chỉ sợ sớm muộn gì hắn cũng chết trong tay con gái mình.

Diệp Tương Tư rất thích tarot (*) đoán mệnh và chòm sao, trải qua mấy ngày nay với tiểu thư Diệp phủ, cô cũng đã suy đoán ra vận mệnh của Diệp Cảnh Minh, xem ra kiếp trước hắn gần nữ sắc, ham muốn quá độ nên kiếp này phạm nữ cướp.

(*) Tarot (phát âm tiếng Pháp: [ta.ʁo] đầu tiên được gọi là trionfi, sau đó là tarocchi, tarock và v.v...) là một bộ bài (thường có 78 lá) được sử dụng từ thế kỷ 15 tại nhiều nơi ở châu Âu để chơi những trò chơi như tarocchini của Ý hay xem tarot kiểu Pháp. Từ cuối thế kỷ 18 đến nay, tarot cũng được sử dụng trong huyền học và bói toán nhằm đoán trước tương lai hoặc tìm hiểu tinh thần và linh hồn.

"Thì ra là như vậy." Chỉ là không biết nhị tiểu thư này có giống như Diệp Uyển Nguyệt và Diệp Uyển Từ không.

"Cô nương, người nên đi nghỉ sớm một chút đi, ngày mai chính là ngày đại hỉ của cô nương rồi." Thu Trúc vẫn rất là vui vẻ thay Diệp Tương Tư, như vậy có thể thoát khỏi mọi đau khổ mà Diệp gia gây ra rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play