Sau khi sính lễ kết thúc, trong lòng Diệp Uyển Nguyệt không phục lắm, thở phì phò vừa đi vừa mắng, dựa vào đâu mà Diệp Tương Tư nhận được nhiều sính lễ như vậy? Dựa vào đâu mà Diệp Tương Tư có thể gả cho Vương Gia?
"Tiểu thư, người đừng nóng giận." Đông Cúc an ủi.
"Làm sao mà ta không tức giận cho được, ta chính là không chịu nổi Diệp Tương Tư này nữa, ta không có thứ gì đó thì cô ta đừng mong có được!" Diệp Uyển Nguyệt bĩu môi, cầm cục đá trên đất lên, nàng rất tức giận, rất muốn trả thù.
"Tiểu thư, trước tiên người đừng kích động nữa, Đông Cúc có một kế này." Con ngươi Đông Cúc đảo một vòng, rồi nói cho Diệp Uyển Nguyệt nghe mình có một kế.
"Kế gì?"
"Chờ ngày tam tiểu thư xuất giá, chúng ta trói tam tiểu thư lại rồi đem đến một nơi không ai tìm thấy, sau đó tiểu thư thay tam tiểu thư gả đi, chờ qua đêm động phòng hoa trúc, tiểu thư chính là Bắc Thần Vương Phi danh chính ngôn thuận, lúc đó gạo nấu thành cơm, Hoàng Thượng cũng không thể làm gì được." Nha đầu Đông Cúc này là Diệp Uyển Nguyệt lựa chọn trong lúc tuyển chọn nha hoàn, có người nói cô ta từng làm nha hoàn ở Ngụy phủ mấy năm rồi bị bán sang Diệp phủ, đi theo Diệp Uyển Nguyệt.
"Được lắm, treo đầu dê bán thịt chó (*), kế này là do ngươi nghĩ ra, nếu có sai sót gì thì bản tiểu thư tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi." Diệp Uyển Nguyệt cũng không nắm chắc nhưng nghe Đông Cúc nói rất hoàn hảo, nên không nghĩ đến lỗ hỏng ở trong đó.
(*) Treo đầu dê bán thịt chó: Ví hành động bịp bợm, dùng nhãn hiệu đẹp đẽ để đánh lừa.
"Tiểu thư yên tâm, cứ giao mọi việc cho Đông Cúc." Đông Cúc cười cười nói.
"Nếu như ta thật sự làm Bắc Thần Vương Phi thì tuyệt đối sẽ không thiếu phần tốt của ngươi." Diệp Uyển Nguyệt đắc ý nói.
"Tạ tiểu thư."
"Không được, Nguyệt nhi, đừng có hồ đồ." Diệp Uyển Từ nghe giọng Đông Cúc nên đi đến, nha đầu này đúng là đã lâu không được dạy dỗ tốt, lại dám ra chủ ý này cho Nguyệt nhi.
"Đại tỷ."
"Đại tiểu thư."
"Được lắm, kế ly miêu hoán Thái Tử, tỷ khuyên muội nên nhanh chóng bỏ ý định này đi, Hoàng Thượng đã nhận định rằng Diệp Tương Tư chính là Vương Phi, hôm nay Lý công công nói muội nghe không hiểu sao? Hoàng Thượng hạ chỉ, sau khi Diệp Tương Tư thành thân sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Diệp gia, ý của Hoàng Thượng rất rõ ràng là muốn Diệp Tương Tư là con dâu của ngài, nếu như lúc này muội treo đầu dê bán thịt chó, dù gạo nấu thành cơm thì thế nào? Hoàng Thượng chắc chắn sẽ trách tội xuống, lúc đó trên dưới Diệp phủ đều chạy không thoát. Dĩ nhiên Hoàng Thượng sẽ che chở cho Diệp Tương Tư, Diệp Tương Tư có chỗ dựa này, chúng ta hoàn toàn không làm được gì cô ta." Diệp Uyển Từ rất thông minh, tất cả mọi chuyện nàng đều suy nghĩ rất cận thận.
"Nhưng mà đại tỷ..."
"Không có nhưng nhị gì cả, Đông Cúc, ngươi phụ trách chăm sóc tứ tiểu thư chứ không phải để ngươi hại muội ấy." Diệp Uyển Từ nhíu mày, quở trách Đông Cúc.
"Đại tiểu thư, là do nô tỳ nghĩ không chu đáo, kính xin đại tiểu thư trách phạt." Đông Cúc vội vàng nhận sai, trong cái nhà này, đại tiểu thư là người rất có địa vị, đại phu nhân đã mất, hiện giờ toàn bộ Diệp gia đều là Diệp Uyển Từ quản lí.
"Đại tỷ, Nguyệt nhi cảm thấy kế của Đông Cúc rất tốt, đến lúc muội thành công động phòng cùng Vương Gia, mang thai con của người thì Hoàng Thượng sẽ không phạt muội nữa." Diệp Uyển Nguyệt nói.
"Nguyệt nhi, đại tỷ biết muội thật sự rất thích Vương Gia, nhưng dù thế nào, chúng ta cũng phải thắng quang minh chính đại, chuyện treo đầu dê bán thịt chó như vậy, tuyệt đối đừng làm." Nếu như nhốt Diệp Tương Tư lại, để Diệp Uyển Nguyệt gả thay, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ giáng tội xuống, lúc đó chuyện sẽ rất phiền phức.
Tuy rằng Diệp Uyển Từ thông minh, thế nhưng vẫn không đủ, Diệp phu nhân mất sớm, Diệp Uyển Từ là đại tỷ nên phải chăm lo việc nhà.
"Biết rồi." Diệp Uyển Nguyệt chu mỏ nhỏ, rất không cam lòng nói.
"Nguyệt nhi, muội yên tâm, đại tỷ đã nói sẽ giúp muội, chắc chắn sẽ đưa muội lên làm Vương Phi." Diệp Uyển Từ vỗ vỗ vai Diệp Uyển Nguyệt nói.
"Biết rồi đại tỷ."
Nói xong, Diệp Uyển Từ rời đi làm những việc khác.
"Tiểu thư, chúng ta..." Đông Cúc đang chuẩn bị nói cái gì đó thì bị Diệp Uyển Nguyệt cắt ngang.
"Nghe theo đại tỷ đi." Diệp Uyển Nguyệt vẫn có chút không cam lòng, nhưng nàng không dám làm trái Diệp Uyển Từ, trong lòng vẫn còn bức bối, nên nhặt cục đá dưới đất rồi ném ra xa.
Thế nhưng nàng lại không ngờ tới, cục đá đó vừa vặn đập trúng trán của Diệp Tương Tư.
"A!" Diệp Tương Tư sờ sờ trán, phát hiện trán đang bị chảy máu, không biết ai lại thất đức như vậy, tự nhiên ném đá vào người khác.
"Ôi, ta còn tưởng ai, thì ra là tam tỷ! A! Trán của tỷ bị gì thế?" Diệp Uyển Nguyệt vốn đang tức giận, thế nhưng nàng lại không ngờ đến là ném trúng đầu Diệp Tương Tư.
"Ngươi đừng qua đây, rõ ràng ngươi đang giả bộ, cục đá này có phải ngươi ném không?" Diệp Tương Tư nắm chặt cục đá, đầu đau đến nghiến răng.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Tương Tư sợ nhất là bị đau.
"Tam tỷ, tỷ đừng có vu khống muội nha, nói không chừng là tỷ tự lấy cục đá đập lên đầu." Diệp Uyển Nguyệt vênh vang đắc ý nói, nàng thích dùng lỗ mũi nhìn người, từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều quen rồi.
"Cái gì? Ta có bệnh sao? Tự lấy cục đá đập mình... Thôi bỏ đi, dù sao ngươi cũng không thừa nhận." May là chỉ bị đập chảy máu, không bị ngất đi, nhưng cũng có khả năng bị đập đến tổn thương não.
"Qua bên kia xem."
"Ai da! Tam tỷ, tỷ đang làm gì vậy?" Diệp Uyển Nguyệt vẫn hơi chột dạ, nghe thấy có tiếng người qua đây thì nhanh chóng cầm lấy tay đang cầm cục đá của Diệp Tương Tư đập đầu mình một cái, đầu nàng cũng bị chảy máu.
"......." Diệp Tương Tư còn chưa phản ứng gì, Diệp Uyển Nguyệt đã ngồi xuống mặt đất khóc lên.
"Tứ tiểu thư, người không sao chứ!" Minh Cấp nhìn thấy Diệp Uyển Nguyệt đang ngồi khóc dưới đất thì nhanh chóng đỡ nàng dậy.
"Minh Cấp ca ca, muội không sao." Diệp Uyển Nguyệt khóc như mưa, điềm đạm đáng yêu.
"Tứ tiểu thư, đầu của người...." Minh Cấp chú ý đầu của Diệp Uyển Nguyệt đang bị chảy máu.
"Không có chuyện gì, không thể trách tam tỷ, Nguyệt nhi biết tam tỷ vẫn luôn ghét Nguyệt nhi, không lẽ trong lúc lơ đảng nào đó Nguyệt nhi đã làm tam tỷ ghét, nhưng mà tam tỷ, tỷ cũng không thể ỷ vào mình là Vương Phi mà đi bắt nạt muội muội ruột của mình được!" Diệp Uyển Nguyệt điềm đạm đáng yêu khóc.
"What??? Ta..." Diệp Tương Tư như bị sét đánh ngang giữa trời, đây là đang diễn vở kịch mới ra nào vậy?
"Tam tỷ, Nguyệt nhi xin lỗi tỷ, mong sau này tam tỷ đừng hại Nguyệt nhi có được không, tuy rằng tỷ cầm đá đập Nguyệt nhi nhưng tỷ cũng bị thương rồi!" Vở kịch mà Diệp Uyển Nguyệt sắp xếp thật sự rất cao minh, tự biến mình trở nên đáng thương, còn Diệp Tương Tư thành kẻ xấu.
"Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta không có..." Diệp Tương Tư không biết nên giải thích như thế nào, nói chung là cô không có làm là không có làm.
"Minh Cấp ca ca, huynh đừng trách tam tỷ có được hay không, chuyện ngày hôm nay đừng nói với ai, tam tỷ chỉ là bị kích động một lúc mà thôi." Diệp Uyển Nguyệt chớp chớp mắt to khóc đến đỏ bừng nhìn Minh Cấp nói.
"Được." Minh Cấp liếc nhìn Diệp Tương Tư nói.
Hắn nhìn thấy trên trán nàng cũng bị thương, hơn nữa có vẻ như đã sắp đọng lại, còn máu trên trán Diệp Uyển Nguyệt vẫn đang chảy.
"Diệp Uyển Nguyệt, ngươi đừng ngậm máu phun người, lúc nào mà ta đã làm những chuyện ngươi nói?" Diệp Tương Tư rất tức giận.
"Ầm ĩ cái gì thế?" Diệp Cảnh Minh nghe thấy tiếng người nên đi tới.
"Cha, người tuyệt đối đừng trách phạt tam tỷ, tam tỷ không phải cố ý đâu." Diệp Uyển Nguyệt thấy Diệp Cảnh Minh đi tới thì nhanh chóng giúp Diệp Tương Tư cầu xin.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vết thương trên người con là sao?" Diệp Cảnh Minh hỏi.
"Lão gia, vết thương trên đầu tiểu thư là do tam tiểu thư cầm đá đập vào, tam tiểu thư đập tiểu thư xong thì tự đập mình, còn nói sẽ không bỏ qua cho tiểu thư..." Đông Cúc ở một bên hùa theo nói.
"Tam tỷ, Nguyệt nhi biết tam tỷ sắp gả cho Vương Gia, Nguyệt nhi không có thỉnh cầu gì cả, chỉ mong sau này tam tỷ đừng trả thù Nguyệt nhi có được hay không?" Diệp Uyển Nguyệt chảy nước mắt, bây giờ Diệp Cảnh Minh cũng tới, nàng khóc càng to hơn.
"Diệp Tương Tư, cái đồ nghịch nữ này! Người đâu, đem tam tiểu thư nhốt vào phòng củi, trước khi thành thân không được thả ra ngoài."
"Tùy các ngươi, ta không làm chính là không làm, ta cũng không còn gì để nói." Diệp Tương Tư bị gia đinh đưa đến phòng củi rồi đóng lại.
Không biết tại sao Diệp Tương Tư lại đột nhiên chảy nước mắt, cô cảm thấy mình thật oan ức, sao trên đời lại có người như vậy, rõ ràng cô là người bị hại mà.
"Ta biết người không làm." Minh Cấp đứng ở ngoài phòng củi nói.
"Nam nhân các ngươi không phải là thích bạch liên hoa kỹ nữ sao? Ta không cần ngươi tin ta." Nam nhân đều giống nhau, nhìn thấy nữ tử yếu ớt thì sẽ sinh lòng muốn bảo vệ, không phân trắng đen.
"Máu trên trán người đã bị đọng lại, dĩ nhiên là người bị thương trước, còn máu trên trán tứ tiểu thư vẫn đang chảy, điều này cho thấy là cô ấy làm người bị thương." Minh Cấp cười cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT