Tay Thẩm Nhạn hơi run rẩy.

Ban đầu, Tề Tĩnh tưởng hắn đang giận, còn lo lắng vội vã nghĩ vài câu khuyên nhủ, nhưng lại thấy mặt hắn tái nhợt mới biết là không phải.

Trực giác của phóng viên bảo anh rằng chẳng phải là Lão ngũ mà "người khác" được nhắc tới trong câu "Hôm nay chỉ có một mình tôi, không còn ai khác." Mới là nguyên nhân khiến hắn trở nên như vậy.

Chợt, Thẩm Nhạn dừng lại, chậm rãi hít sâu một hơi, kiệt sức dựa lưng vào tường, tiếng thở nặng nề như người vừa chạy trốn khỏi thảm họa.

Tề Tĩnh mấp máy môi, cuối cùng vẫn quyết định không chủ động hỏi hắn, chỉ yên lặng đứng bên cạnh hắn.

"Xin lỗi." Thẩm Nhạn nói trước, nhỏ tiếng nhận lỗi. "Vừa rồi... anh hơi thất lễ."

"Rất ít khi thấy anh như vậy." Tề Tĩnh cười nhẹ, hoàn toàn không có ý trách cứ hắn.

Thẩm Nhạn hơi nghiêng đầu nhìn anh. May mà vẻ mặt hắn đã trở lại bình thường – Tề tĩnh vừa quan sát vừa thầm nghĩ.

"Có phải anh đã biết trước sẽ gặp được Lão ngũ không?" Dựa vào phản ứng của Thẩm Nhạn, có thể đoán được chuyện này. Quả nhiên, hắn gật đầu.

"Khi thấy hai vé máy bay, anh đã đoán được, sau đó xem danh sách nhân viên công ty mới thật sự chắc chắn." Ngón cái của Thẩm Nhạn vô tình quấn lấy ngón út của Tề Tĩnh, nhẹ nhàng mài mài cọ cọ. Đây là động tác đặc biệt thân mật mỗi khi hắn cảm thấy áy náy, đồng thời, giọng hắn sẽ trở nên khàn hơn. "Anh luôn giấu em cho đến giờ... xin lỗi. Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, quay về phòng anh sẽ nói hết cho em biết, được không?"

Ngón út Tề Tĩnh ngứa ngáy, lòng càng ngứa hơn, bỗng nhiên muốn làm chuyện mà trên máy bay không có cơ hội làm.

Dù sao bây giờ xung quanh cũng không có ai.

Anh rũ mắt nhìn xuống, đang định nhẹ nhàng đưa mặt tới gần, đột nhiên phía dưới có tiếng nói thanh thúy, lanh lảnh vang lên: "Chú đang định hôn nhẹ à?"

Á...

Tề Tĩnh và Thẩm Nhạn cùng sửng sốt, vội vã tách nhau ra. Cúi đầu nhìn xuống, khá lắm, xung quanh không người, nhưng dưới chân mọc ra một nhóc loli từ lúc nào không biết.

Bởi vì bé con rất nhỏ, lúc anh nhìn trái nhìn phải chỉ xoay đầu nhìn theo độ cao của mình, nên không phát hiện ra cô bé ở dưới.

Nhóc loli có mái tóc dài đen nhánh, hai bên tóc mai được tết lại buộc cùng với tóc sau đầu. Bé con mặc một chiếc váy màu trắng tinh cộng với một cái quần màu đỏ rượu, hai chân đi bốt màu trắng tuyết, còn lủng lẳng hai quả cầu lông, trông vô cùng đáng yêu. Đôi mắt bé chớp chớp nhìn thẳng vào hai người, dường như không hiểu vì sao họ lại tách nhau ra. Bé nghiêng đầu hỏi: "Chú không hôn nữa à?"

Tề Tĩnh hắng giọng một cái.

"Công chúa nhỏ." Anh quỳ một gối, đối với người đẹp tương lai, anh luôn sử dụng cách nói chuyện và lễ nghi lịch thiệp. "Sao cháu lại chạy lung tung một mình, nguy hiểm lắm biết không? Ba mẹ cháu đâu?"

Đôi mắt của nhóc loli trong vắt, sáng lấp lảnh, vô cùng hài lòng với cách xưng hô và động tác quý tộc của anh.

Nhưng điều đó không có nghĩa là bé sẽ ngừng thắc mắc: "Chú không hôn nữa à?"

Chú đã định hôn đấy... Nhưng anh ngẫm lại giữa hôn và nghiêm túc nói chuyện với ba mẹ nhóc loli về việc bé con cứ thích xem hai chú hôn nhau, cái nào có độ khó lớn hơn, vì vậy...

"Không hôn nữa." Anh bất đắc dĩ cười, xoa xoa đầu nhóc loli.

Nhóc con này hoàn toàn không sợ người lạ, nhìn thẳng vào mặt anh sau đó giơ một ngón tay lên: "Cháu biết chú, chú là chú Hoàng đế~"

Hoàng...

Chú Hoàng đế?

Tề Tĩnh hoang mang, chẳng lẽ anh gọi bé con là "Công chúa nhỏ" nên bé gọi anh là "Chú Hoàng đế" sao?

Nhóc loli vẫn tiếp tục: "Chú Hoàng đế, chú chính là chú Hoàng đế nói chuyện với ba ba trong máy tính~"

Lúc này, Thẩm Nhạn nhẹ nhàng xen lời: "Anh đoán là cô bé đang nói về phần thi "Xương đế" của em trong "Tru thiên lệnh"."

Tề Tĩnh hiểu ra. Nếu nhóc loli đang nói về "Xương đế", vậy thì người nói chuyện với "Xương đế trong máy tính" chỉ có thể là người đã đối kịch với anh trong trận chung kết...

"Hả?" Anh bất giác cất cao giọng, "Công chúa nhỏ, cháu họ gì?"

"Họ Trương."

Trương (张), Cung (弓) Trường (长) Trương (张), Trường Cung(长弓).

"Á." Tề Tĩnh nhíu mày, cuối cùng cũng đoán được nhóc loli này là ai. "Hóa ra cháu là con gái của thầy Trường Cung."

Thì ra Trường Cung cũng tới rồi.

Nhưng người làm ba ba như anh ta thật sai sót quá, con gái chạy ra khỏi hội trường chơi mà không hề phát hiện ra, vợ anh ta mà biết không tức chết thì cũng lo chết.

Bọn họ mau chóng đưa nhóc loli quay về hội trường tìm ba ba.

Dựa theo bảng chỉ dẫn của ban tổ chức, họ tìm thấy cửa vào, còn chưa kịp mở ra thì đã có người vội vội vàng vàng tông cửa xông tới, suýt nữa va vào họ.

"A, xin lỗi, xin lỗi..." Người kia luôn miệng nói, đôi mắt phóng viên sắc bén của Tề Tĩnh lóe lên, liếc mắt đã nhìn thấy biển tên treo trước ngực anh ta, cũng là người họ Trương.

Còn là khách quý của chương trình.

"Chào thầy Trường Cung." Anh híp mắt cười chào hỏi.

"Hả?"

Trương Trình nghe thấy giọng anh, kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn chưa kịp thốt lên ID mà mình nghĩ ra khỏi miệng, dưới chân đã có một bé con nhào tới ôm chầm lấy, dùng tư thế ôm đùi đại thần tiêu chuẩn, dán chặt như kẹo da trâu.

"Ba ba!" Nhóc loli ngọt ngào gọi.

"Tiểu Miêu!" Sau khi phát hiện con gái đi lạc, Trương Trình sốt ruột ra ngoài tìm, giờ tìm thấy bé con mới dám thở phào một hơi, vội vã cúi xuống ôm hôn bé, vừa nóng ruột vừa đau lòng lải nhải. "Ba đi chào hỏi người quen trong hội trường có một tý, mới nói được hai câu mà con đã chạy đâu mất tiêu. Con làm ba sợ chết đi được."

"Vâng, hai chú này dắt con về." Nhóc loli chỉ tay về phía Thẩm Nhạn và Tề Tĩnh.

Lúc này, Trương Trình mới có cơ hội nói chuyện với họ.

Đầu tiên, anh nhìn về phía Tề Tĩnh.

"Giọng nói này... Có phải Chẳng hỏi ngày về không?" Chất giọng của Tề Tĩnh rất đặc biệt, quả nhiên vừa nghe đã bị nhận ra. Nói như vậy thì nhóc loli cũng được di truyền từ ba ba khả năng phân tích âm thanh vô cùng nhạy bén. Nhưng hiển nhiên là Trương Trình rất kinh ngạc khi thấy Tề Tĩnh xuất hiện ở đây. "Không ngờ cậu cũng tới."

Tề Tĩnh giả vờ chán nản vuốt tóc: "Đúng vậy, người không phải quán quân mà cũng vác mặt tới đây..."

Trương Trình sửng sốt, vội vã giải thích: "Đừng hiểu lầm, tôi không có ý này đâu! Thật đấy!"

"Ha ha..."

Không ngờ thầy Trường Cung lại ngây thơ như vậy.

Sau khi cười, Tề Tĩnh mới cong cong mắt, bảo rằng: "Tôi tới cùng anh ấy."

Dứt lời, anh vươn tay kéo tay áo người bên cạnh. Thẩm Nhạn tiến lên một bước, tao nhã lịch sự khom người chào: "Chào thầy Trương."

Trương Trình nghe được, kêu "A" một tiếng. Vốn giọng nói của Thẩm Nhạn không quá bắt tai, nhưng liên hệ hắn với sự xuất hiện của Chẳng hỏi ngày về, đáp án vô cùng rõ ràng: "Song quán quân..."

Người giành được giải quán quân rất nhiều, nhưng song quán quân chỉ có một.

Hiển nhiên Trương Trình đoán đúng rồi.

"Cậu đi cùng cậu ấy..." Lẩm bẩm một câu, Trương Trình đột nhiên nhận ra điều gì đó, ánh mắt lóa lên đủ hiểu nguyên nhân, "Hóa ra là vậy... Tôi hiểu rồi."

"Đúng thế, xin thầy giữ bí mật." Tề Tĩnh cười xán lạn.

"Được." Trương Trình kinh ngạc gật đầu.

Nhóc loli chớp mắt nhìn qua nhìn lại giữa bọn họ, khờ dại tuyên bố: Ba ba hiểu nhưng con chưa hiểu.

Bé chỉ biết chú này muốn hôn chú kia, chỉ biết chú kia cũng muốn được hôn, bởi vì chú kia đã nhắm mắt lại, nhưng sau đó chú này không hôn nữa.

Nhóc loli rất thất vọng.

Trong cuộc thi casting "Tru thiên lệnh" lần này, Trương Trình là thành viên của công ty điện ảnh và truyền hình, vì vậy anh vừa là đại diện của ban giám khảo, vừa là đại diện của công ty tới dự họp báo. Sau khi họp báo kết thúc, anh sẽ dẫn các thí sinh tới công ty của mình bằng xe công để tham quan studio và dùng thử thiết bị, ngày mai mới chính thức ghi âm.

"Hai vị giám khảo còn lại không thích chỗ đông người, đã đợi sẵn ở bên studio chờ chúng ta qua đó." Trương Trình giải thích nguyên nhân Viên Tranh Minh và Bồ Ngọc Chi không xuất hiện.

"Xin hỏi... Tôi có thể tới đó không? Tôi tự đi xe tới cũng được." Tề Tĩnh nghe thấy hai người kia cũng đang ở Bắc Kinh, ánh mắt sáng lên, mở miệng cầu xin.

"Ha ha, đi chung cũng không sao. Chắc chắc thầy cô cũng muốn gặp cậu một lần."

Đối với họ mà nói, sự có mặt của Tề Tĩnh là một bất ngờ vui vẻ.

Trương Trình vừa trò chuyện vừa dẫn hai người vào hội trường, còn một lúc nữa mới bắt đầu chương trình, vì vậy ban tổ chức đang kết thúc đang kết thức quá trình điều chỉnh âm thanh và ánh sáng, bàn đăng kí đã đầy người.

Có hai bàn đăng kí, một cái cho thí sinh, một cái dành cho fan hâm mộ, phải có vé mới được vào. Tề Tĩnh bảo Thẩm Nhạn đi về chỗ của thí sinh, còn anh cầm vé có sẵn chạy về bên kia, tách nhau ra đăng kí mới không khiến người ta liên tưởng lung tung.

Ở đây rất đông fan nữ túm lại bàn tán, hưng phấn vô cùng, đa phần tới để vây xem CV, các fan nam giống anh hầu hết đều tới vì mê game hoặc mê nguyên tác. Tề Tĩnh rất vui khi thấy người ta đánh đồng mình như vậy, thoải mái xếp hàng giữa đám con gái, nghe lỏm được đoạn đối thoại sau.

"Không biết Ba ba mèo có tới không, mong chờ quá!"

Anh ấy tới rồi đó, đang đăng kí ở bên kia kìa.

"Mình hơi lo, nhỡ đâu anh ấy xấu trai thì làm sao. Tuy rằng mình rất thích nghe anh ấy phối âm, nhưng mình vẫn thích người đẹp trai..."

Ừm, trong mắt tôi, Ba ba mèo đẹp trai nhất, nhưng có lẽ con gái thích người cực kì đẹp trai như Bún qua cầu hoặc Lão ngũ hơn nhỉ?

"Đáng tiếc Chẳng hỏi ngày về rớt rồi." Trong số họ còn có người ủng hộ anh, tốt quá.

"Đúng vậy..."

Ái chà chà, bản tôn đang đứng ngay sau lưng các cưng đây!

Đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy ra nhẹ nhàng, Đàm Tử Hiền cũng tới.

Tề Tĩnh không nhìn thấy trước mà là nghe thấy đám con gái sau lưng mình đột nhiên yên lặng như tờ, sau đó "á" lên một tiếng, hít sâu, tiếng thốt lên nghe xôn xao. Anh đoán chắc chắn mấy cô gái này nhìn thấy ai đó cực kì đẹp trai rồi. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Đàm Tử Hiền, nhưng không thấy Cầu Thiên Dương. Có lẽ hắn sợ Thẩm Nhạn nên lén trốn trong góc nào đó.

Tề Tĩnh nghĩ, nếu Cầu Thiên Dương cũng bước vào... Cảnh tượng đó chắc chắn sẽ rất "đặc sắc"...

"Người vừa vào là ai vậy? Đẹp trai chết mất!"

"Chắc là nhân viên công ty game, anh ấy mặc âu phục mà... Á, khoan đã! Anh ấy đăng kí ở bàn thí sinh, anh ấy là thí sinh!"

Cho dù Cầu Thiên Dương không xuất hiện, cảm xúc của đám con gái cũng đã tăng vọt lên.

"Mình cá mười đồng, đó là "Tần Thác"!"

"Tớ cá hai mươi đồng, là "Phương di Thanh"!"

Tôi cá ba mươi đồng, thật ra cậu ấy là "Lô Vi" có thể biến thành cô vợ nhỏ. Tề Tĩnh giữ mặt lạnh như tiền, chậm rãi tính sổ ở trong lòng, rồi nở nụ cười gian manh.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, các thí sinh sẽ được nhân viên ban tổ chức dẫn lên sân khấu, các fan hâm mộ được sắp xếp chỗ ngồi ở dưới, hai bên cách nhau rất xa.

Sau khi đăng kí xong, Thẩm Nhạn luôn bị nhân viên ban tổ chức giữ chặt, có người tới thổ lộ, có người tới hàn huyên, cũng có người tới xem thử người giật hai giải quán quân rốt cuộc là ai, không tài nào thoát ra được. Khi chương trình bắt đầu, hắn sẽ phải lên sân khấu, không có thời gian tìm Tề Tĩnh, chỉ có thể đứng ở xa quay đầu nhìn anh.

Tề Tĩnh đăng kí xong, vừa ngồi chơi cùng nhóc loli ở trong góc, vừa thường thường nhìn về phía đám đông, tìm kiếm bóng dáng người kia, yên lặng cười khi thấy hắn bị người ta bao vây,

Hắn quay đầu nhìn anh, anh sẽ nhẹ nhàng cười với hắn, vẫy vẫy tay, ý bảo hắn đừng lo cho anh, cứ thể hiện thật tốt.

"Chú không tới đó à?" Nhóc loli thấy anh không tập trung chơi, mắt thỉnh thoảng cứ nhìn sang chú bên kia, nhìn một cái rồi lại không kiềm chế được nhìn thêm cái nữa, khiến bé con tò mò. Mỗi lần bé nhớ ba mẹ, chẳng cần phải lén lút như vậy, chạy thẳng tới nhào vô là được.

Tề Tĩnh mỉm cười lắc đầu.

"Anh ấy đang nói chuyện với người khác, chú không thể làm phiền."

"Chú không muốn nói chuyện với chú kia à?" Nhóc loli dường như có lòng hiếu kì sâu không đáy, một vạn câu hỏi vì sao.

"Muốn chứ." Tề Tĩnh dùng ngón trỏ nhẹ nhàng quẹt chóp mũi nhóc loli, cười cười nhìn bộ dạng ngây thơ xoa mũi của bé. "Nhưng mà chú và anh ấy có rất nhiều cơ hội để nói chuyện với nhau... Không nhất định phải nói ngay bây giờ. Hơn nữa, chú mong anh ấy có thể nói chuyện với người ngoài nhiều hơn, tâm sự nhiều hơn."

"Vì sao?" Trong thế giới của nhóc loli, không tồn tại hai từ "nhẫn nại", cũng không có khái niệm muốn thúc đẩy đối phương tiến lên phía trước.

"Chờ tới khi cháu gặp được hoàng tử nhỏ của mình, cháu sẽ hiểu." Tề Tĩnh cười nói.

"Hoàng tử nhỏ~" Ánh mắt nhóc loli sáng lên, ngón tay chỉ về phía Đàm Tử Hiền ở xa xa, "Tiểu Miêu thích chú kia~"

... Mắt nhóc loli thật tốt, chọn luôn người đẹp trai nhất hội trường. Tề Tĩnh phục sát đất.

Chương trình sắp bắt đầu.

Tề Tĩnh tạm biệt nhóc loli, định lén tìm một chỗ ngồi xuống, chậm rãi chờ. Nào ngờ anh phát hiện nhân viên trong hội trường có gì đó không đúng. Dường như ban tổ chức gặp vấn đề gì đó, nhân viên sốt ruột đi ra đi vào như đang tìm người. Hơn nữa, người phụ trách dẫn đường cho thí sinh lên sân khấu cứ đứng im, lung lay lảo đảo hơn mười phút, vẻ mặt buồn bã.

... Kỳ quái.

Tề Tĩnh thầm nghĩ. Anh mượn cớ tiễn nhóc loli về với ba ba, hỏi thử Trương Trình: "Thầy Trường Cung, xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào thiết bị có vấn đề gì à?"

"À, không phải." Trương Trình bất đắc dĩ thở dài. "Chuyện là vầy. Còn thiếu một thí sinh quan trọng nhất chưa tới, thời gian mở màn đã quá mười phút mà vẫn chưa thấy cậu ấy đâu. Cậu ấy không xuất hiện, phần giới thiệu thí sinh không thể tiến hành, dù sao đó cũng là vai nam chính số 1."

Tề Tĩnh sửng sốt.

Vai nam chính số 1 "Tần Thác" – đó chẳng phải là Lão nhị ư?

"Quán quân vai "Tần Thác" vẫn chưa tới á?" Đã quá thời gian, thí sinh quan trọng nhất như hắn vẫn chưa tới? Hắn không giống loại người thích cao su, không tuân thủ thời gian...

"Điện thoại cũng không nghe."

Có lẽ các nhân viên thật sự hết cách, Cầu Thiên Dương phải đứng ra giải quyết.

Lúc nãy hắn trốn trong một căn phòng ở phía sau đài thiết bị để "tị nạn", Tề Tĩnh thấy hắn lén lút chạy ra từ cánh cửa nhỏ có treo biển "Staff only" của công ty game "Tru thiên lệnh", nhưng không dám tới gần nhóm thí sinh. Khi Trương Trình và Tề Tĩnh tới gần, hắn đang núp trong góc nhíu mày gọi điện thoại nhiều lần.

Nhưng Lão nhị nhất quyết không nghe máy.

May thay chương trình giới thiệu bị hoãn mà người hâm mộ không ý kiến gì, vẫn thoải mái ngồi chờ nói chuyện phiếm. Nhưng hoãn càng lâu, đã có người bắt đầu oán trách.

"Mọi người bắt đầu đi, nếu thật sự không kịp thì cứ bỏ qua "Tần Thác" mà giới thiệu người khác trước." Ngay cả bản thân Cầu Thiên Dương cũng không gọi được cho Lão nhị, ban tổ chức chẳng còn cách nào khác.

Nhân viên đành phải chuẩn bị bắt đầu.

"Lão nhị..." Vì sao đột nhiên lại biến mất. Bệnh nghề nghiệp của phóng viên tái phát, Tề Tĩnh cảm thấy nếu không biết rõ nguyên nhân thì anh không ngồi yên được.

"Không biết." Cầu Thiên Dương gọi điện, nhắn tin, nhắn wechat, gửi email, thử hết mọi cách mà vẫn không nhận được hồi âm. Hắn đi đi lại lại, trông rất lo lắng, "Ngày về, cậu cứ tìm một chỗ mà ngồi đi. Tôi là người của ban tổ chức, cứ để tôi giải quyết là được."

Tề Tĩnh còn định nói thêm, nhưng Cầu Thiên Dương lại hắng giọng, cố gắng nói nhỏ hết sức: "... Quan trọng nhất là, cậu mà đứng gần tôi, tôi sẽ bị lườm..."

Đúng vậy...

Tề Tĩnh nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn lên các thí sinh đang đứng trên sân khấu. Quả nhiên Thẩm Nhạn đang nhíu mày, nhìn chằm chằm Cầu Thiên Dương không nhúc nhích, hơn nữa ánh mắt hắn rất lạnh lùng.

Ngoài ra, Đàm Tử Hiền cũng liếc liếc về phía này mấy lần.

Áp lực của Cầu Thiên Dương đạt max rồi...

Tề Tĩnh muốn cười, nhưng lại cảm thấy đứng ở đây cười thì không nên, vì vậy đành phải nghe lời Cầu Thiên Dương, tìm chỗ ngồi.

Có thể anh đã quen với việc chạy theo quay phim tham gia họp báo lấy tin tức, vì vậy anh tìm một chỗ ở hàng cuối không có ai theo thói quen, coi mình như camera, định dùng đôi mắt này "ghi hình" thật kỹ toàn bộ quá trình. Những người ngồi hàng trước đa phần đều là fan hâm mộ, tranh nhau nhìn mặt các thí sinh, anh không cần phải tranh giành với họ.

Ban đầu, công ty game nhất định phải phái một người có chức vụ cao ra mặt mở màn.

Tề Tĩnh tưởng là Cầu Thiên Dương, không ngờ lại là một người đàn ông trung niên trông có vẻ gian gian, nhưng vô cùng thành thạo xã giao, rất thích hợp làm đại diện của ban tổ chức.

"Đó là quản lí kế hoạch của bộ phận điều hành, người quản lí trực tiếp của cuộc thi casting lần này."

Đang nghe, chẳng biết Cầu Thiên Dương đã lặng lẽ tới gần anh từ lúc nào. Hắn định ngồi xuống ghế bên cạnh, nhưng do dự một chút rồi ngượng ngùng ngồi cách một ghế, để lại khoảng trống giữa anh và hắn. Đây đương nhiên là vì không muốn "bị lườm".

Tề Tĩnh nén cười: "Có giám đốc ở đây, nhân viên cấp dưới như ông ấy làm sao dám tới tranh công đầu."

Cầu Thiên Dương yên lặng nhìn anh.

"... Cậu nghĩ nếu giọng nói bắt tai như của chúng ta lên sân khấu thì sẽ ra sao?"

"... Sẽ chết người."

"Cậu hiểu là tốt."

Tề Tĩnh thấy hắn vẫn nắm điện thoại trong tay nhưng không gọi nữa, có lẽ tình hình vẫn chưa phát triển theo hướng lạc quan, giọng anh bất giác trầm xuống: "Vẫn không gọi được cho Lão nhị à?"

"Ừ." Cầu Thiên Dương mệt mỏi ngửa đầu ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi, lấy tay day day điểm giữa hai lông mày. "Tôi bỏ cuộc rồi. Giờ nghĩ lại mới thấy từ đầu cậu ấy không tình nguyện tham gia, do tôi cố tình kéo cậu ấy đi đăng kí. Thằng nhóc đó từng bị một studi lừa gạt, rất ghét phối âm thương mại, tôi phải tốn rất nhiều nước bọt mới kéo cậu ta dự thi được. Cứ tưởng thầy Viên có thể khích cậu ấy một lần... Nhưng hóa ra cậu ấy nuốt lời rồi."

Tề Tĩnh nghe tới đây, nhẹ nhàng lắc đầu: "Tuy rằng tôi quen biết anh ta không lâu, nhưng tôi cho rằng Lão nhị không phải người như thế, đã hứa nhất định sẽ làm được."

Cầu Thiên Dương ngẩn người.

Lát sau, hắn mỉm cười: "Cậu nói đúng. Chúng ta cứ chờ cậu ấy là được..."

Bây giờ, diễn văn mở màn của quản lí đã kết thúc, trước khi xuống khỏi sân khấu, ông giới thiệu tiếp theo sẽ do MC của chương trình, đồng thời cũng là MC của cuộc thi "Tru thiên lệnh" – Khúc nhạc Dương Xuân lên sân khấu.

Cô tạo ấn tượng cho người khác bằng chất giọng dịu dàng, ngoài đời là một cô gái Đông Bắc rất cao, gương mặt tròn trịa, vóc dáng đẫy đà kết hợp với chiều cao lí tưởng vô cùng cân xứng, rất tiêu chuẩn.

"Tiếp theo chính là phần mà các vị mong chờ nhất. Sau đây, tôi xin giới thiệu các thí sinh đã đoạt giải quán quân cuộc thi phối âm "Tru thiên lệnh" lần thứ ba." Cô vừa tuyên bố như thế, dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ, bầu không khí náo nhiệt hẳn lên. Nhưng Khúc nhạc dương xuân vẫn phải thông báo trước một tin rất xấu khiến cô cười khổ: "Vốn chương trình hôm nay sẽ dựa theo danh sách nhân vật chính, nhân vật phụ và NPC. Nhưng vì một số nguyên nhân khách quan, quán quân vai "Tần Thác" vắng mặt, vì vậy..."

Lời chưa nói dứt, tất cả khán giả đang hào hứng đồng loạt kêu lên, như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi. Tề Tĩnh còn nhìn thấy Thẩm Nhạn đứng phía sau cũng ngẩn người, nhíu mày.

"Không ngờ..."

"Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi từ xa tới đây chỉ vì muốn nhìn thấy "Tần Thác"!"

"Quán quân vắng mặt thì làm sao kí hợp đồng được? Lẽ nào thay đổi người lồng tiếng... Đừng mà, cầu xin ban tổ chức đừng đổi người..."

Khi tuyên bố tin xấu này, Khúc nhạc dương xuân đã đoán trước phản ứng của mọi người, vì vậy cô bình tĩnh nói rõ từng câu: "Xin các khán giả hãy yên lặng, trước khi nhận được nguyên nhân anh ấy vắng mặt, ban tổ chức sẽ không đưa ra quyết định gì. Mọi người cứ yên tâm."

Lời của cô có tác dụng trấn an nhất định, các fan dần dần an tĩnh lại.

"Vậy, chúng ta sẽ bắt đầu từ thí sinh giành giải quán quân nhân vật nữ chính "Tô Diệu Ngữ"..."

Cô đang định làm theo kế hoạch, đột nhiên cửa lớn "rầm" một tiếng, bật mở ra khiến cô sợ tới chấn động, im bặt luôn.

Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, ở đó xuất hiện một người.

"Á!"

Fan hâm mộ bắt đầu hét lên, càng ngày càng nhiều người thét ầm ĩ.

Bởi vì có máu... Người bước tới dính lấm tấm máu, trên tay trái như bị cái gì chém vào, vết thương khá nặng, tay áo khoác rách toang, hắn dùng tay kia để đỡ lấy.

Đối mặt với hiện trường đang náo loại, người kia vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng hỏi: "Có phải tôi đến muộn rồi không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play