Hội trường ở tầng hai, đi bằng thang máy chỉ mất khoảng ba giây.
Trong vòng ba giây đó, thế giới quan của Tề Tĩnh dường như bị nhấn F5 ba lần... Người này, thật sự là Bún qua cầu ư?
Trong trận chung kết "Tru thiên lệnh", Bún qua cầu đoạt giải quán quân vai "Lô Vi", mặc dù chỉ là một vai NPC nho nhỏ, nhưng cũng cần phải trải qua vòng loại và vòng chung kết đấu đá kịch liệt, thông qua đó, thực lực phối âm của Bún qua cầu đã phá vỡ tất cả lời chỉ trích cậu mượn hơi CP để nổi tiếng, vả mặt những kẻ ném đá cậu ôm đùi Đồng Tước Đài.
Trong buổi giới thiệu hôm nay, gặp được Bún qua cầu ở hội trường cũng không có gì kì quái.
Điều kì quái là, anh cứ tưởng Bún qua cầu là một thiếu niên trong sáng như nước...
Tề Tĩnh lặng lẽ xóa bỏ hai từ "thiếu niên" trong đầu, nghĩ một lát rồi cũng xóa luôn "trong sáng như nước" đi.
Ngắm đi ngắm lại vẫn thấy người trước mặt hoàn toàn chả liên quan gì tới tưởng tượng của anh... Một người đàn ông tinh anh theo phong cách lạnh lùng, mạnh mẽ?
"Ting."
Tiếng chuông của thang máy làm Tề Tĩnh hồi hồn, vội vã bước ra ngoài cùng mọi người.
Ra khỏi thang máy, điều đầu tiên người kia làm là dùng tư thế nghiệp vụ thương mại vô cùng tiêu chuẩn nhẹ nhàng rút danh thiếp từ trong túi đưa cho Tề Tĩnh.
"Đây là danh thiếp của tôi."
Nếu như không phải biết rõ thân phận của cậu, Tề Tĩnh thật sự tưởng rằng mình đang đi phỏng vấn hiện trường, người ở trước mặt anh là giám đốc của doanh nghiệp nổi tiếng nào đó. Bởi vì trước đây khi thực hiện những cuộc phỏng vấn tương tự, đối tượng phỏng vấn cũng giới thiệu bản thân một cách quy củ như vậy.
Nhưng vừa nhìn nội dung trong danh thiếp, Tề Tĩnh lập tức hiểu ra.
"Luật sư Đàm Tử Hiền."
Thì ra là thế...
"Hóa ra cậu là luật sư." Quả thật rất bất ngờ.
Tề Tĩnh nhớ tới năng lực phán đoán, phân biệt thật giả rạch ròi của cậu trên weibo, cộng với cách ăn mặc nghiêm trang như bây giờ, chỉ cần đính kèm danh hiệu này, tất cả đều trở nên logic.
"Nhưng vì sao cậu tới họp báo giới thiệu mà cũng mặc trang phục chính thức như vậy?"
Đương nhiên Tề Tĩnh biết rõ ở văn phòng luật, các luật sự thường phải mặc như vậy, nhưng hiện tại không phải thời gian làm việc, Bún qua cầu vẫn mặc âu phục, chẳng lẽ buổi họp báo hôm nay vô cùng trang trọng, anh và Thẩm Nhạn đã bỏ sót quy định nào đó của ban tổ chức, lẽ ra Thẩm Nhạn cần phải mặc vest mới đúng?
Bún qua cầu bình tĩnh đáp: "Đâu có, tôi chỉ mặc đồ bình thường thôi mà."
Tề Tĩnh lặng lẽ nhìn lại âu phục giầy da từ đầu đến chân cậu, khóe môi hơi nhếch lên.
"Bình thường ở chỗ nào..."
"Không đeo cà vạt." Đàm Tử Hiền chỉ vào cổ áo của mình, quả thật không đeo cà vạt, để ý kĩ mới thấy cúc áo trên cùng cũng được tháo ra.
Tề Tĩnh bỗng nhiên nhận ra định nghĩa về "đồ bình thường" của họ có khác biệt rất lớn.
"Quả nhiên là tư duy của luật sư." Khác biệt tới mấy thì cũng chỉ khác về tam quan(1), Tề Tĩnh cảm thấy may mà họ vẫn cực kì hợp nhau ở "hóng hớt quan".
"Ừ, sau này có việc thì cứ tìm tôi." Đàm Tử Hiền bỗng nhiên mỉm cười với anh, "Nhất là lúc muốn thưa kiện người ta tội "phỉ bang"."
Tề Tĩnh sửng sốt, nhận ra cậu đang ám chỉ về Bươm Bướm Ngọc và đám anti fan trong giới võng phối, bật cười khanh khách.
"Nếu sau này có sự kiện pháp chế nào cần mượn sức truyền thông đưa ra ánh sáng thì cứ tìm tôi." Bởi vì không phải đi công tác nên Tề Tĩnh không mang danh thiếp, anh đành hé thẻ nhà báo của mình ra, cười nói. Anh rất hứng thú với các loại tin tức thời sự và pháp luận, vì vậy sau khi biết nghề nghiệp của đối phương thì nói chuyện càng ăn ý hơn.
"Hóa ra anh là phóng viên." Đàm Tử Hiền nhìn thẻ nhà báo của anh, cười cười. "Tôi nhớ trên weibo của anh thường bình luận về tin tức thời sự, cách viết rất sắc sảo, lúc đó tôi đã đoán anh làm việc trong ngành truyền thông. Quả nhiên là vậy."
Bấy giờ, ánh mắt cậu mới nhẹ nhàng chuyển sang người đứng bên cạnh Tề Tĩnh, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Nếu Ngày Về đã tới rồi... Vị này chắc hẳn là Ba ba mèo."
Thẩm Nhạn khẽ khom người chào hỏi: "Xin chào."
Từ ngoại hình tới giọng nói đều vô cùng giản dị, lại rất đoan chính. Đàm Tử Hiền lẳng lặng quan sát tới đây, bỗng nhiên hỏi một câu: "Vậy các anh đã gặp "tên kia" chưa?"
Tề Tĩnh sửng sốt, cậu đổi chủ đề trong nháy mắt khiến anh nhất thời không kịp phản ứng: "Ai cơ?"
Đàm Tử Hiền nói: "Tên kia còn có thể là ai chứ?"
Tề Tĩnh bỗng nhiên hiểu ra "tên kia" là người nào, giật mình hỏi: "...Hả? Tên kia cũng tới đây ư?"
Đàm Tử Hiền gật đầu.
Tề Tĩnh không hiểu nổi, lẽ nào Khoái Mã Khinh Cầu cũng tham gia cuộc thi này? Không đúng... Anh ta tuyệt đối không tham gia, nếu anh ta mà có mặt, làm sao mình có thể không biết được? Vậy chứng tỏ anh ta cũng giống mình, tới đây giúp vui với tư cách "fan hâm mộ" chăng?
Bất kể thế nào, tin tức này khiến người ta choáng váng, không kịp chuẩn bị tâm lí.
Anh không kịp, Thẩm Nhạn lại càng không kịp.
Vừa nghĩ tới hình như từng có vài chuyện không hay xảy ra giữa hai người họ, trái tim Tề Tĩnh bỗng thấy căng thẳng, vội vã quay đầu nhắc nhở hắn.
"Thẩm Nhạn, Lão ngũ..." Cũng ở đây.
Lời còn chưa kịp nói xong, đã ngừng lại. Bởi vì anh nhận ra Thẩm Nhạn không hề nghe anh, thậm chí mắt hắn cũng không nhìn anh.
Ánh mắt hắn dán chặt vào một hướng khác, vẻ mặt hoang mang, giữa đôi lông mày chứa đựng tâm trạng nặng trĩu, cứ như mây đen đang ùn ùn kéo tới. Mưa lớn còn chưa bắt đầu rơi, cũng chưa chắc sẽ rơi, chỉ thấy nôn nóng, phiền muộn khi chờ mưa tới.
Tề Tĩnh giật mình, không biết có nên quay đầu nhìn sang hay không.
Cho dù anh không nhìn, anh cũng biết hắn đang nhìn cái gì. Cuối cùng, anh vẫn không kiềm chế được mà nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt hắn.
Ở nơi đó, có một người đang chậm rãi bước về phía bọn họ.
Hắn mặc một bộ âu phục phẳng phiu màu trắng sọc xám tro, kết hợp với áo sơ mi đen và một cái cà vạt màu xám thắt kín đáo, mang hơi hướng phong cách Anh quốc. Có lẽ để phù hợp với trang phục, tóc hắn được vuốt về phía sau, tạo hiệu quả thị giác nam tính đầy sức sống. Vóc dáng hắn rất cao, hơi gầy, giống hệt như người mẫu bước ra từ bìa tạp chí.
Còn gương mặt...
Tễ Tĩnh không biết năm đó Bươm Bướm Ngọc đã từng nhìn thấy vẻ ngoài của người đàn ông năm đó cô ta từng theo đuổi hay chưa, nhưng nếu đã gặp rồi thì chắc chắn khi đó sẽ cắn chặt không buông tay đâu nhỉ?
Gương mặt này quả thật rất tương xứng với giọng nói của hắn.
Hôm nay, lần thứ hai Tề Tĩnh nảy ra cảm giác mình chỉ là một "người bình thường có vẻ ngoài bình thường". Đều do hai người kia quá nổi bật.
Trong lúc anh nghĩ như vậy, người kia đã tới trước mặt họ.
Tề Tĩnh liếc mắt nhìn thẻ tên treo trước ngực hắn, nội dung trên thẻ khiến anh sửng sốt, hô hấp suýt ngừng.
Quả thật là thẻ tên của nhân viên công ty sáng lập "Tru thiên lệnh", phía dưới tên công ty và logo có một dòng chữ màu xám đậm.
"Giám đốc điều hành Cầu Thiên Dương"
Á...
Một số điều nghi ngờ trước đây đột nhiên kết nối với nhau, tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh, giải đáp câu đố mà Tề Tĩnh băn khoăn bao lâu nay.
Hiểu rỗi.
Trước đây anh đã nghĩ Khoái Mã Khinh Cầu có quan hệ với ban tổ chức, lúc đó anh chỉ đoán hắn cũng có cách để đi "cửa sau" như Bươm Bướm Ngọc, không ngờ sự thật là hắn chẳng cần phải đi "cửa sau", hắn chính là "cửa sau".
Bộ phận điều hành một công ty game thương mại chủ yếu phụ trách mảng marketing, mở rộng và phát triển sản phẩm, phục vụ khách hàng và lên kế hoạch sản xuất. Đa phần các công ty sáng tạo game đều thuê dịch vụ lồng tiếng bên ngoài, trong nội bộ công ty không thành lập bộ phận lồng tiếng riêng, mà do các studio ngoài nhận thầu hoặc hợp tác với các công ty lồng tiếng chuyên nghiệp. Việc liên hệ với bên thứ ba và đàm phán kế hoạch đều do bộ phận điều hành giải quyết.
Trong đó đương nhiên bao gồm cả cuộc thi casting "Tru thiên lệnh".
Nhưng trên thực tế, việc triển khai hoạt động đều do nhóm quản lí làm việc, ví dụ như cuộc thi đấu lần này, chắc chắn là do quản lí điều hình phụ trách.
"Giám đốc" là anh cả của nhóm quản lí của bộ phận điều hành, cái cần quản là "người", trong tay nắm quyền quyết định cuối cùng.
Hóa ra là hắn, hóa ra là hắn.
Trong lòng Tề Tĩnh chấn động.
Anh còn nhớ lần đầu tiên Viên Tranh Minh dùng thân phận tổng đạo diễn ra mặt thay thế Tây Bắc Lộ đã từng nói "Tôi nhận được sự nhờ vả của giám đốc điều hành cuộc thi", cũng tức là do một tay người này đứng phía sau thúc đẩy.
Dẫu ở ngoài đời hắn có quyền cao chức trọng là thế, mọi chuyện trên mạng cũng thuận buồm xuôi gió, nhưng hiện tại đứng ở đây, hắn mang vẻ mặt áy náy, băn khoăn, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Thẩm Nhạn, hoàn toàn không có phong độ tự tin của một giám đốc bộ phận.
Hắn dừng lại cách họ khoảng một thức. Ngay cả khoảng cách này cũng để lộ sự dè dặt, thận trọng, e ngại tâm tính của đối phương.
"Đã lâu không gặp."
Cầu Thiên Dương nhẹ nhàng chào hỏi một tiếng, giọng nói hơi khàn khàn.
Thẩm Nhạn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Tề Tĩnh chưa từng biết Thẩm Nhạn cũng có vẻ mặt như vậy. Cảm giác mà Thẩm Nhạn cho anh luôn là dịu dàng, ấm áp, giống như mặt biển bình yên, nhẹ nhàng vuốt ve bờ cát trắng ở đáy lòng anh. Bây giờ, anh cảm thấy như mình đang đứng trước cơn sóng dữ. Tuy rằng sóng không đánh về phía anh, nhưng vẫn khiến anh bất giác toát mồ hôi lạnh.
Nếu như xấu hổ có thể dùng điểm từ 0 đến 100 để đánh giá, thì hiện tại chắc hẳn đã đạt 120 điểm.
Ánh mắt Thẩm Nhạn vẫn lặng thinh, ánh mắt Cầu Thiên Dương thì trốn tránh, chậm chạp không dám nhìn thẳng.
Tề Tĩnh nín thở nhìn họ hồi lâu, rồi vội vã nhìn thoáng qua Đàm Tử Hiền vẫn không hề phản ứng từ nãy giờ. Cậu nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo anh không cần phải xen vào.
Lúc này, Cầu Thiên Dương mới nói câu thứ hai.
"... Cảm ơn, cậu đã đồng ý tới đây." Giọng hắn vốn trầm thấp, hiện tại còn trầm hơn, thanh âm có khuynh hướng phóng khoáng giờ đây lại khàn khàn, khô khốc. Chỉ có khoảnh khắc hắn liếc mắt nhìn sang Tề Tĩnh, giọng điệu mới bỗng chốc trở nên thoải mái hơn: "Ngày Về cũng tới rồi, thật tốt quá."
Không biết những lời này là nói cho Tề Tĩnh nghe, hay nói cho chính mình nghe.
Lông mày Thẩm Nhạn vẫn hơi nhíu lại, gần như không nhìn rõ, khi nghe thấy những lời này thì từ từ buông lỏng ra. Vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt như vậy, nhạt tới mức không có chút cảm xúc nào, hoàn toàn không đoán được hắn đang nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên, hắn nhẹ nhàng nâng tay giơ ra trước mặt người kia.
Đó là tư thế bắt tay.
Cầu Thiên Dương sửng sốt, Tề Tĩnh cũng sửng sốt.
"Hả?"
Cầu Thiên Dương còn bất giác bật ra thanh âm, dường như chuyện Thẩm Nhạn chủ động bắt tay khiến hắn sốc nặng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Thẩm Nhạn, hắn lại ngượng ngùng lảng tránh, đồng thời vươn tay phải ra, chần chờ một lát mới chậm rãi nắm lấy.
Tề Tĩnh để ý thấy trái tim mình đang đập thình thịch, căng thẳng trong toàn bộ quá trình vừa diễn ra.
May mà đã xuống đến 80 điểm.
Tuy rằng không khí vẫn còn gượng gạo, nhưng đã tốt hơn trước nhiều.
Thời gian bắt tay rất ngắn, nhẹ nhàng nắm một cái rồi buông luôn.
"Ừm..." Tựa như người gặp được ánh sáng, Cầu Thiên Dương nâng cao giọng, thanh âm sáng sủa hơn trước nhiều, hơi câu nệ cười, "Để tôi dẫn đường cho cậu..."
Lời còn chưa nói xong, Thẩm Nhạn đã lên tiếng cắt đứt: "Không cần."
Á, tăng khẩn cấp lên 100 điểm. Trong lòng Tề Tĩnh giật thót.
Cầu Thiên Dương cũng sợ hãi, nhất thời không biết nói gì, đành phải đứng sờ sờ ở đó, im lặng nhìn Thẩm Nhạn một hồi, rồi bỗng nhiên nhẹ nhàng cười khổ bật ra một câu: "Thật ra tôi định nói sẽ dẫn cậu tới chỗ tập trung của các thí sinh, chứ không phải... dẫn cậu đi gặp người nào đó."
Những lời này khiến Thẩm Nhạn khẽ run lên, mím môi không nói.
Cầu Thiên Dương buồn bã bảo: "Hôm nay chỉ có một mình tôi, không còn ai khác. Cứ yên tâm đi."
90, 80, 70...
Độ lũy thừa của xấu hổ trên hành lang dần dần giảm xuống, bầu không khí cũng bớt căng thẳng.
"... Không cần." Thẩm Nhạn yên lặng một lúc rồi mở miệng, vẫn tiếp tục từ chối. Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng nhưng không có ý muốn thương lượng. "Tôi sẽ tự tìm đường."
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nghiêng người, lướt qua sát bên Cầu Thiên Dương, đi về phía đối diện của hành lang.
Tề Tĩnh nghe thấy Cầu Thiên Dương thở dài một tiếng.
Là giải thoát, hay mất mát, thật sự khó mà nói rõ được.
Anh đang xử lí một lượng thông tin cực lớn trong đầu, hoàn toàn không phát hiện ra Cầu Thiên Dương bước tới gần mình. Chờ tới lúc nhận ra, hắn đã túm lấy tay áo anh. Tề Tĩnh giật mình, bởi vì người này đang dùng ánh mắt ướt át tủi thân của cún con, kết hợp với giọng nói khổ sở, đáng thương: "Ngày Về, cậu ấy không thèm để ý tới tôi. Làm sao đây..."
Tề Tĩnh cố nhịn, nhưng vẫn bật ra tiếng cười.
Là "Lão ngũ". Đây mới đích thị là "Lão ngũ".
Suy nghĩ sản sinh ra trong lòng đã xóa tan mọi áp lực. Anh không thể thích ứng được với giám đốc điều hành gì đó, nhưng "Lão ngũ" thì anh đối phó được.
Chẳng qua đây không phải là trên mạng, không có màn hình cũng không có icon, Cầu Thiên Dương là một giám đốc điều hành có gương mặt đường hoàng, chính trực, áo mũ chỉnh tề, vậy mà lại dùng vẻ mặt "QAQ" để nói chuyện với anh, trông cực kì buồn cười.
Cầu Thiên Dương đang định ăn vạ, khóc lóc kể lể, nhưng không biết từ lúc nào, Thẩm Nhạn đột nhiên quay trở lại, cau mày, im lặng nắm chặt tay Tề Tĩnh, kéo anh về phía mình.
"Chúng ta đi thôi."
"Á, được..."
Tề Tĩnh vừa đồng ý vừa tranh thủ quay đầu lại nở nụ cười bất đắc dĩ với Cầu Thiên Dương, dùng khẩu hình miệng để nói với hắn một câu "Xin lỗi, giờ tôi cũng hết cách", sau đó đi theo Thẩm Nhạn.
"Haizz."
Mở mắt trừng trừng nhìn cọng rơm cứu mạng duy nhất biến mất, Cầu Thiên Dương thở dài lần nữa, rồi lại cười khổ.
"Có phải anh lúc nào cũng... làm hỏng mọi chuyện không?"
"Hóa ra anh cũng biết điều này." Người nãy giờ luôn yên lặng đứng phía sau tỏ vẻ bàng quang nhếch miệng cười, không hề tỏ ra đồng cảm, còn chém thêm một dao.
"Em thật quá đáng." Hắn rũ mắt, thì thào lên án nhát dao của đối phương, sau đó hắn vươn tay ra giữa không trung, bởi vì hình ảnh phản chiếu trên kính thủy tinh của hành lang cho thấy người kia đang bước tới gần. Quả nhiên, ngay lập tức chạm được vào cậu.
Hắn vẫn còn cái phao cứu sinh thứ hai để bám vào, không đến mức chết chìm.
"Em quá đáng, coi như anh bị quả báo." Thật sự rất quá đáng, tay cậu nằm trong tay hắn, còn dùng ngón tay "vạch" một con dao trong lòng bàn tay hắn, dài như cái đinh.
"Quả báo... Ha ha, đúng vậy." Cầu Thiên Dương cười trầm thấp, nhìn bộ dạng uể oải không thể nào che đậy được của mình trên thủy tinh, chậm rãi xoay người, tựa đầu vào vai cậu, "Vậy em cứ tiếp tục để anh chịu... quả báo đi."
Chú thích:
(1) Tam quan: bao gồm nhân sinh quan (cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của cuộc sống), thế giới quan (quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài), giá trị quan (cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT