Ân sủng Thục phi nhận được càng lúc càng thịnh, gần như đã đến độ chuyên sủng. (*chỉ sủng một mình)

Đức Vinh đế tuy rằng ngốc, nhưng giống như hiện tại, vì một phi tử, liên tiếp mấy ngày không vào triều nhưng là chưa từng có. Tình trạng này kéo dài năm sáu ngày, đừng nói là ba nghìn phi tần hậu cung, chính là văn võ bá quan trên triều, cũng không khỏi đối với Thục phi mê hoặc chủ mà oán thán đầy trời.

Nhưng Thục phi đây rồi lại có nỗi khổ nói không nên lời.

Đầu tháng năm, thật vất vả cầu được ân điển về thăm nhà, được mấy chục người hộ tống, lúc này mới chật vật xuất cung. Một đường ngồi kiệu phô trương cực lớn đi đến quý phủ của Binh Bộ Thị Lang, động tĩnh lớn đến độ kinh động đến toàn bộ già trẻ trên dưới đều ra ngoài đón người.

Lại một phen lăn qua lăn lại như vậy, người mới rốt cuộc tiến vào phủ.

Thục phi vẫy lui vài Cẩm Y Vệ theo sau mình, theo nha hoàn dẫn đường trực tiếp đi đến căn phòng mình ở khi còn là nữ nhi trong nhà. Binh Bộ Thị Lang theo sát nàng, chờ đến khi thấy nàng vào phòng, vốn là đứng ở trước mặt nàng thi lễ một cái, sau khi nhận được một tiếng “Miễn lễ”, lúc này mới đứng dậy ngồi xuống đối diện nàng.

“Cho dù nữ nhi đã làm thiếp của Thiên tử, phụ thân dù thế nào vẫn là phụ thân, không cần mỗi lần gặp mặt nữ nhi đều làm lễ như vậy đi?” Thục phi nhìn Binh Bộ Thị Lang đối diện hờn dỗi nói: “Lại khiến cho phụ thân quỳ gối trước nữ nhi, này sợ là muốn tổn thọ.”

Binh Bộ Thị Lang Lý Nham nghe vậy vội vàng lắc đầu, nói: “Lễ không thể bỏ, lễ không thể bỏ! Nếu bị người có tâm nhìn thấy, này cũng phải liên lụy đến một hồi phong ba!”

Thục phi thấy bộ dạng gấp gáp như thế của Lý Nham, nhếch miệng, ngược lại cũng không muốn khuyên nữa. Nâng mắt nhìn về phía Như Mạt, thấy Như Mạt nhẹ gật đầu, cẩn thận đóng kỹ từng cửa sổ trong phòng, rồi mới nói với Lý Nham: “Phụ thân, hôm nay con gái xuất cung, là muốn thương lượng với cha chuyện Đại hoàng tử.” Thấp giọng, nâng mắt nhìn Lý Nham: “Tiếp qua ba ngày, đại thọ của Thánh thượng, liền muốn đến.”

“Lần này con trở về, ta cũng muốn nói với con chuyện này.” Lý Nham gật đầu, một tay đặt trên bàn, cũng thấp giọng nói: “Lão già Trần gia kia nếu như quyết định gả cháu gái ruột của lão cho Đại hoàng tử, nếu không có tình huống bất đắc dĩ, chắc là sẽ không thay đổi kế hoạch.”

Thục phi nghe vậy, cười ngọt ngào, nói với Lý Nham: “Phụ thân nói đúng lắm. Thế lực Trần gia chằng chịt phức tạp, tại thời điểm mấu chốt hiện tại, chúng ta vẫn không thể đụng vào lão. Nhưng hôn sự đại hỉ này dù sao cũng là chuyện hai người. Không quản tiểu thư Trần gia, nhưng nếu Đại hoàng tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn —— ”

(*Nguyên văn Bàn căn thác tiết: (盘根错节): chỉ cành lá đan xen vô cùng rắc rối, hàm ý sự tình gian nan phức tạp.)

Lý Nham nghe xong lời này của Thục phi thi hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiều diễm rồi lại khó giấu vài phần cay nghiệt của con gái mình, mắt đảo mấy lần, qua hồi lâu, rồi lại giống như hạ quyết tâm, nói với nàng: “Con chờ một chút, ta có thứ muốn giao cho con.” Nói xong, đứng dậy lấy ra một hộp gỗ từ ngăn tủ bên cạnh, cúi đầu nhìn nhìn chiếc hộp, sau đó mới đẩy đến trước mặt Thục phi.

“Đây là cái gì?” Thục phi nhận lấy hộp kia nghi hoặc hỏi.

Lý Nham cười cười, trên mặt dường như hiện lên vài phần đắc ý: “Con mở ra xem.”

Thục phi mang theo chút do dự đưa tay mở lên nắp hộp gỗ, nhưng khi ánh mắt xẹt qua vật trong hộp, cả khuôn mặt trắng bệch: “Phụ thân, đây là —— ”

Lý Nham khẽ gật đầu, tay đặt trên nắp hộp gỗ, ý tứ sâu xa nói: “Kế tiếp, hưng suy của Lý thị ta, tương lai của Nhị hoàng tử điện hạ, hết thảy, đều dựa vào con.”

Đông Cung.

Văn Nhân Cửu ngồi trước thư án, đang thản nhiên chép xuống văn đề Nghiêm thái phó đặt ra trước đó, mà Nghiêm thái phó ngồi một bên khác, đang giảng bài với Lạc Kiêu. Lúc giảng đến trận “Ngọc Bình chi chiến” nổi danh của Thái tổ năm đó, dừng lại, nhìn Lạc Kiêu nói: “Thế tử cho rằng, trận này của Thái tổ, đánh như thế nào?”

Năm đó Thái tổ đánh tiền triều, một đường xướng khúc ca chiến thắng đánh tới cổng Ngọc Bình. Nhưng Ngọc Bình với tư cách là tường thành che chở cuối cùng của tiền triều, cũng chính là cửa khẩu dễ thủ khó công (*dễ phòng thủ khó tấn công) nhất của Trung Nguyên, dù cho Thái tổ bên này liên tục thay đổi hai vị tướng lĩnh, đánh cho hơn một tháng vẫn là không thể công phá (*đánh hạ) nơi đây.

Cuối cùng bức đến bất đắc dĩ, Thái tổ đích thân dẫn theo một vạn binh bộ tốt nhất dưới tay mình, đập nồi dìm thuyền* tấn công bốn phía, không ngủ không nghỉ đánh tròn năm ngày năm đêm, mất đi sáu nghìn binh sĩ cùng một vị Đại tướng đắc lực nhất, trăm cay nghìn đắng, lúc này đây rốt cuộc công phá được cổng Ngọc Bình.

(*破釜沉舟 đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.)

Khi tình hình chiến đấu đến vô cùng thê thảm, thi thể chồng chất thành núi, sông Ngọc Độ ngoài cổng Ngọc Bình trực tiếp bị nhuộm đỏ như máu, trọn mười ngày màu đỏ kia vẫn không mất đi.

Nhưng mà, sau một trận này, tiền triều đã không còn bình phong che chở, Thái tổ dẫn theo đại quân một đường xuôi Nam, thế như chẻ tre, sau đó chưa đầy ba tháng, liền tiêu diệt hoàn toàn tiền triều, chính thức lập nên Đại Càn hôm nay, mở ra một thời đại hưng thịnh thái bình.

“Ngọc Bình chi chiến của Thái tổ tuy rằng vô cùng thê thảm, nhưng lúc ấy tình hình khủng hoảng, lương thảo thiếu thốn, nếu như cứ tiếp tục kéo dài ở Ngọc Bình, đến lúc đó tình hình chỉ sợ sẽ lâm vào tình trạng càng thêm quẫn bách” Lạc Kiêu suy tư hồi lâu, mới nói: “Thái tổ sát phạt quyết đoán, tuy rằng ban đầu áp dụng chiến lược tấn công cứng rắn, nhưng căn cứ vào kết quả mà nói, một trận này nhưng cũng đáng giá.”

Nghiêm thái phó nhìn Lạc Kiêu, khẽ cười, sau đó lại chuyển mắt về phía Văn Nhân Cửu, lắc đầu thở dài, không nói gì.

“Thái phó cảm thấy ta nói không đúng?” Trên mặt Lạc Kiêu hiện lên vẻ khó hiểu.

Ngọc Bình chi chiến của Thái tổ hắn khi còn bé đã được nghe qua từ miệng Bình Tân Hầu, cho dù là phụ thân của hắn, đối với một trận này của Thái tổ, thái độ cũng là có chút tán thưởng. Hắn còn nhớ rõ lúc trước, thời điểm Bình Tân Hầu phủ kể lại đoạn này liền nói với hắn tám chữ.

Đương đoạn tắc đoạn, bất đoạn tắc loạn. (*当断则断 lúc cần dừng phải dừng: khi cần quyết thì phải quyết ngay, phải quyết đoán không thể do dự; 不断则乱 không dừng sẽ loạn.)

Hắn nghĩ, nếu đổi lại là hắn dẫn quân, tại trận chiến trước cổng Ngọc Bình ấy, hắn cũng không nhất định có thể làm tốt hơn so với Thái tổ.

“Về vấn đề này, ta cũng từng giống như Thế tử, cho rằng cách làm lúc ấy của Thái tổ, tuy rằng khốc liệt, nhưng quả thật là có chút bất đắc dĩ. Hơn nữa này cũng chỉ là tổn thất mấy ngàn người, đối với toàn bộ Đại Càn thịnh thế mà nói, thật sự không tính là gì a.” Nghiêm thái phó dường như nhìn ra nghi hoặc của Lạc Kiêu, cười thở dài một hơi, mở miệng nói: “Nhưng mà, bốn năm trước, vấn đề này, ta đã từng hỏi qua Điện hạ…”

“Điện hạ?” Lạc Kiêu cũng nhìn về phía Văn Nhân Cửu, trên mặt hiện ra vài phần hứng thú, “Điện hạ nói gì?”

Nghiêm thái phó dường như đang nhớ lại cái gì, sau một lúc lâu, lại cười thở dài một hơi, nhưng không chịu trả lời ngay, chỉ nhìn Lạc Kiêu cười nói: “Nếu Thế tử muốn biết, sao không tự mình đi hỏi Điện hạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play