Trong Phong Hà Điện, Thục phi đối diện gương đồng tỉ mỉ chải chuốt. Cẩn thận vẽ xong lông mày, đắp lên một tầng phấn thật mỏng, cuối cùng lại nhấp một chút son. Nhìn vào gương kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy tư thái trang dung* không chút nào không ổn, cuối cùng cũng xem như hài lòng, lúc này mới nhìn sang Như Mạt, cười tủm tỉm hỏi: “Tối nay Hoàng thượng muốn tới Phong Hà Điện này của bổn cung, ngươi giúp ta nhìn xem, hôm nay trang dung của bổn cung như thế nào?”
(*khuôn mặt trang điểm.)
Như Mạt tiến lên một bước, cầm lên lược gỗ nhẹ nhàng giúp Thục phi chải mái tóc dài của nàng, nhìn trong gương đồng chiếu ra khuôn mặt đã được xử lý tỉ mỉ, cười nói: “Nương nương sinh ra đã đẹp, chính là không ăn diện trang điểm, trong hậu cung này cũng chưa chắc có người hơn được a.”
Lời này tuy rằng khó tránh khỏi có chút nịnh nọt đắc ý, nhưng giờ khắc này, liền nói trúng tâm ý của Thục phi.
Nhếch môi cười cười, chỉ nói: “Vẫn là nha đầu ngươi miệng ngọt, sẽ nói vài câu dễ nghe khiến bổn cung vui vẻ.”
“Nương nương đây là oan uổng chết nô tỳ rồi.” Tay Như Mạt vô cùng khéo léo, mái tóc đen dài ở trong tay nàng, cũng chỉ xuyên qua vài cái, liền búi xong một bộ Vọng tiên cửu hoàn kế* vô cùng xinh đẹp. Chọn một trâm cài tóc nhẹ nhành xuyên qua giữa búi tóc, cười nói: “Ai mà không biết trong tam cung lục viện, người Thánh thượng sủng ái nhất, chính là Thục phi nương nương người đây? Trong một tháng, Thánh thượng có bảy, tám ngày đều ở lại nơi này của Nương nương —— ngay cả Hoàng hậu nương nương, cũng tuyệt đối không có phần này sủng ái a.”
(*望仙九鬟髻 tóc búi chín vòng, một kiểu tóc búi của phi.)
Lời này vừa nói ra, vui vẻ trên mặt Thục phi càng sâu, giơ tay vuốt ve mái tóc đã được Như Mạt cẩn thận búi xong, không khỏi đắc ý nói: “Quả thật như thế. Ngay cả tú nữ họ Chu, trước kia được Thánh nâng lên mỹ nhân đệ nhất tuyệt sắc Giang Nam, ngày hôm sau, không phải cũng đến Phong Hà Điện của Bổn cung?”
Như Mạt cười cất lược gỗ trên tay, hỏi: “Hôm nay Nương nương mặc bộ đồ nào? Hôm qua Thượng y viện* vừa đưa tới vài bộ quần áo mới may xong, có một bộ màu hồng nhạt, nô tỳ nhìn thấy cực hợp với Nương nương.”
(*尚衣院 chăm lo đến phục sức trong cung.)
“Vậy thì lấy bộ đó.” Thục phi nhẹ gật đầu, đang định dặn dò chút nữa, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền vào một tiếng hô bén nhọn “Hoàng tượng giá đáo”, đôi mắt đẹp sáng lên, vội vàng nói với Như Mạt: “Thất thần làm gì a, còn không mau đổi ngoại sam cho Bổn cung?”
Như Mạt đáp “Vâng” một tiếng, cúi đầu vội vàng giúp Thục phi mang quần áo tới đổi, sau đó trước khi Đức Vinh Đế tiến đến, liền nhanh chóng lui ra ngoài đứng canh.
Đức Vinh Đế đi vào trong phòng, thấy chính là một mỹ nhân tuyệt sắc quang thải chiếu nhân (*chói lọi, hình dung người hoặc sự vật vô cùng mỹ hảo, khiến người chú ý, kính ngưỡng.) đang dựa giường mỉm cười nhìn ông. Dưới ánh nến mờ nhạt lại khiến khuôn mặt vốn đã tinh xảo của Thục phi tăng thêm ba phần mông lung huyền ảo, phối với một thân váy dài xếp tua, giống như tiên tử không cẩn thận rơi xuống phàm trần, uyển chuyển động lòng người.
Nhất là búi tóc Vọng tiên cửu hoàn xinh đẹp rũ xuống hai bên gò má, còn có váy dài xếp tua màu hồng phấn dưới thân, nhìn qua, hoảng hốt, lại có vài phần bóng dáng của Hoàng hậu Duệ Mẫn đã qua đời.
Trong không khí tràn ngập mùi lãnh hương nhàn nhạt, Đức Vinh Đế ngửi thấy mùi lãnh hương này, cảm thấy thân thể của mình dần dần nóng lên: “Ái… phi?”
“Bệ hạ.” Người ấy khẽ gọi, đôi mắt đẹp chớp chớp, muốn nói lại thôi, tiếng kêu ngọt ngào mềm mại khiến toàn bộ huyết dịch của Đức Vinh Đế gần như là lập tức sôi trào.
Chợt vài bước đi tới, ôm vai Thục phi, khí lực lớn đến độ gần như muốn bẻ gãy xương cốt của nàng, đầu tựa ở cần cổ nàng, cười nhẹ hỏi: “Hôm nay dùng hương gì a, như thế nào câu nhân như vậy? Trẫm đều sắp nhịn không được nữa rồi.”
“Cũng chỉ là lãnh hương bình thường mà thôi, thần thiếp ngược lại không cảm thấy có gì khác ngày thường…. Có lẽ là do phương thức chế ra lãnh hương này của người điều hương (*điều hương sư)? Cụ thể thần thiếp nhưng lại không rõ.” Thục phi đau gần chết, nhưng trên mặt vẫn là tươi cười, mềm mại không xương dựa vào trên người Đức Vinh Đế, chỉ nhẹ nhàng thở ra: “Bệ hạ… Bệ hạ… đừng nói những thứ đó nữa, chúng ta —— ”
Đức Vinh Đế cảm thụ hơi thở ướt át bên tai, hô hấp của bản thân cũng càng thêm dồn dập, thoáng rời khỏi chút mê loạn nhìn khuôn mặt Thục phi, ngón tay xẹt qua lông mày của nàng, dường như là giật mình trong chốc lát, miệng rồi lại nhẹ nhàng phun ra một cái tên nhỏ đến mức không thể nghe thấy, sau đó là sửng sốt, mặt lộ ra chút âm trầm, sau đó, mới không đợi Thục phi phản ứng, bỗng nhiên đưa tay bế ngang nàng, thô lỗ đi về phía giường.
Đức Vinh Đế ở trên giường đã quen duy ngã độc tôn (*chỉ biết có mình), trong hành động chỉ cầu chính mình sảng khoái, từ trước đến nay không để ý đến cảm thụ của phi tần. Chỉ có điều đêm nay, trình độ bạo ngược của ông so với ngày xưa lại càng lớn. Thục phi có đến mấy lần sắp chịu không nổi, nhưng nhớ đến lúc sau bản thân còn cầu ân điển về thăm nhà, rốt cuộc, thẳng đến khi bị làm cho hôn mê, nhưng vẫn cắn răng cái gì cũng không dám kêu.
Âm thanh ái muội vang lên cả một đêm, một mình Như Mạt lẳng lặng đứng canh ngoài phòng. Thẳng đến khi sắc trời dần sáng, tiếng ồn kia mới dần ngừng lại, lúc này liền vén rèm tiến vào phòng trong. Cẩn thận rắc chút bột phấn màu trắng xuống lư hương bên dưới, cũng chỉ trong khoảnh khắc, mùi thơm vốn đã có chút phai nhạt lại dần dần nồng đậm, u lãnh rồi lại ái muội, giống như có thể khiến người ta nghiện đến triền miên nhập cốt.
Nhìn khói trắng lượn lờ phía trên đỉnh, ngón tay Như Mạt nhẹ nhàng xẹt qua lư hương, giống như đang làm một nghi thức kỳ quái vẽ ra một bức đồ đằng (*hình xăm, vật tổ), quay đầu nhìn về phía giường, hồi lâu, tươi cười cực mỏng, đưa tay đậy nắp lư hương, xoay người, lai nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Mà cùng lúc đó, Đông Cung.
“Trên tay ngươi đang cầm cái gì vậy?” Văn Nhân Cửu nhìn Lạc Kiêu vừa từ Thiên Điện đi tới, mở to mắt, nhàn nhạt hỏi.
“Cái này?” Lạc Kiêu cúi đầu nhìn xuống bồ câu màu xám tro trong tay mình, cười cười nói, “Này là mới bắt được ở trước phòng Điện hạ. Xem ra, hẳn là có người muốn thông qua thứ này truyền lời cho Điện hạ.”
Nói xong, tay còn lại đưa tới một mảnh giấy.
Mảnh giấy rất nhỏ, phía trên chỉ rải rác vài chữ đơn giản. Nhưng mà mấy chữ này, rồi lại có chút ý tứ sâu xa.
“Từ đây Quân vương không tảo triều*.” (*Lên triều buổi sáng.)
Văn Nhân Cửu nhìn bảy chữ kia một hồi, sau đó tùy ý vo tròn mảnh giấy, “Cô mới nghe nói hôm qua Phụ hoàng bởi vì sủng ái Thục phi, thân thể mệt mỏi không thể vào triều, cũng chỉ một lúc, Đông Cung này của Cô thế nhưng liền đến một phong thư như vậy.” cười như không cười, nhìn Lạc Kiêu nhẹ nhàng nói: “Xem ra, không chỉ là Đế Kinh, Cô nghĩ, trong Hoàng cung Đại Càn này, sợ là cũng không được thái bình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT