_Flame,Mystiqe,Sparkle,Savage,hãy chia ra trợ giúp các chiến binh.Đâu thể nhường nhịn mãi được,phải không?-Reven ra lệnh với một nụ cười khôn ngoan.

_Dĩ nhiên.Tuân lệnh nữ vương.-Các vị tướng chia ra bốn hướng.

Quang cảnh lúc này...Hoang tàn đổ nát...Thây binh đoàn quái thú chất cao như núi...Máu chiến binh đổ xuống như sông...

Roạt.

Blood và Clantone phối hợp tuyệt vời.Họ bước đi trên chiến trường đầy quái vật cứ như đi trong chốn không người,chỉ khác là khi đi trong chốn đông người,lưỡi hái của họ không được sử dụng nhiều thế.

_Tốt lắm Clantone.-Blood phấn khích.

_Vui thật đấy chứ!-Đằng sau lớp vải che mặt,một nụ cười thoáng hiện ra trên khuôn mặt Clantone.

_Vui quá nhỉ,còn phần cho ta không đấy?-Savage bước đến,ra vẻ khá hài lòng về thành tích của cậu học trò tài ba của mình.

_Thầy mà đến thì làm sao con còn phần được???-Clantone nửa đùa nửa thật.

Vù.

Một con phụng hoàng được kết tinh từ lửa bay ra,xuyên thẳng vào người con quái thú như một mũi tên.

_Con gái,mọi chuyện vẫn ổn chứ?-Flame lên tiếng.

_Cha?Sao cha không dạy con chiêu thức lúc nãy?Dạy cho con đi!Dạy cho con đi mà!-Arista rối rít.

_Từ từ đi con gái,trước hết chúng ta phải kết thúc cho xong "chúng" chứ,phải không?-Flame cười khẽ.

_Vâng!

Phập.

Bộ vuốt của Haru cắm sâu vào người con quái thú,kết liễu nó một cách dễ dàng.

_Không tồi.-Mystiqe khẽ nói.

_Không tồi chứ không phải là "tốt".Con thiếu sót điểm nào ư?

_Tinh ý lắm.Kết liễu không nên chậm chạp như vậy,mà là như thế này.

Phập.

Ý đồ hèn hạ của con quái vật bị dập tắt ngay tức thì bởi một con dao găm,đúng,chỉ một con dao găm nhỏ bé!Bất kỳ thứ gì rơi vào tay Mystiqe cũng đều là một thứ ám khí cả.

Xoẹt.

Cây rìu to lớn của Senri bổ đôi con quái vật chẳng khác gì bổ củi. (Xin lỗi vì có thể tôi hơi cường điệu=.=")

Hộc...Đúng là vui thật,lâu rồi mình mới được thử sức như thế này...Nhưng...Chúng đông quá...

_Cần giúp không?-Sparkle vỗ nhẹ vai Senri.

_Cha!Tốt quá!

Thế trận đã được cân bằng...Rất tốt...

Xoẹt.

A...Đau...Chuyện gì vậy?...Ta...Ta không kiểm soát được mình nữa...Aaaaa...

_Xin lỗi nữ vương.Nhưng chúng tôi cũng đâu nhường nhịn mãi được,phải không?-Giọng nói trầm trầm vang lên,bộ lông đỏ rực của một con vật to lớn mờ mờ hiện ra.

Và đó cũng là hình ảnh cuối cùng mà nàng có thể nhìn thấy khi vẫn còn có thể kiểm soát mình...

Lịm dần...

Tối đen...

(to be continued...)

_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play