Làm sao vào được đây Blood?...Hay là phá banh mấy cái song sắt luôn nhé?...
Đừng có ngốc,Bloody...Năng lượng hủy diệt tức khắc sẽ bị phản hồi lại vào chúng ta đấy!!...
Vậy làm sao mà vào?...
Hỏi anh ta kìa...
_Hai người đến đây làm gì vậy?
_Để lôi anh trở lại chứ làm gì!-Bloody cảm thấy bực mình với cái vẻ ngây ngô của anh ta.
_Trở lại cái thế giới điên khùng ấy hả?Không!!-Anh ta cười cứ như Bloody đang nói một điều hoàn toàn ngu ngốc.
_Reven buồn lắm.Cô ấy rất nhớ anh.-Blood điềm đạm.
_Reven?Reven là ai?Tôi không về đâu.Chẳng có thứ gì đáng giá với tôi ở thế giới đó cả.Vậy tại sao tôi phải quay về đó chứ??
Blood...Gì kỳ vậy?...Làm sao anh ta có thể...Làm sao anh ta có thể quên được nữ vương chứ???...
Vậy ra ta đoán không sai...Ở thế giới này...Ký ức sâu thẳm nhất trong tim một người...Mà họ luôn trân trọng...Đều bị mất đi...Chỉ để lại trong tim một khoảng không trống rỗng...Anh ta cũng không phải ngoại lệ...Làm sao để anh ta nhớ lại đây?...
_Hay hai người ở lại đây với tôi luôn đi!Nơi này tuyệt lắm.Không lo lắng,không ưu phiền,không trói buộc...
_Và trống rỗng.-Bloody tiếp lời.
_Trống rỗng?Ý anh là sao?
_Không ước mơ,không xúc cảm.Như vãy thì khác nào cái xác không hồn?-Bloody nói.
_Anh đã từng yêu quý một người.Người đó như người quan trọng nhất trong cuộc đời anh.Anh có nhớ người đó là ai không?-Blood lên tiếng.
_Người...Mà tôi yêu quý nhất...Ư?
_Đúng.
Xoẹt.
_A...Đau...Đau quá...-Anh ta khụy xuống đau đớn,tay ôm chặt đầu.
Nhớ lại đi...Nhớ lại hình ảnh của người đó...Nhớ lại những tình cảm anh giành cho người đó...Nhớ lại những gì anh và người đó đã từng trải qua...Nhớ lại đi...
_Ư...
Blood nè...Có tác dụng không đó...
Hy vọng là có...
_Re...Reven...Cô ấy cần ta...Nơi này...Nơi này là đâu?Tại sao ta lại ở đây?
Những song sắt dần dần tan chảy.
Tốt...Lôi thần điểu...Cảm ơn ngài...Cho chúng tôi ra khỏi đây được chứ?...
Xoẹt.
Một vệt chớp lóe lên làm mọi vật như chìm trong luồng sáng trắng xóa.
Suối Rainbow...
_Nữ vương,cuối cùng cũng tìm được ngài.-Gajira mỉm cười ngồi xuống cạnh Reven.
_Đêm nay đẹp thật,phải không Gajira?-Reven khẽ nói.
_Vâng.Trăng sáng,gió nhẹ.Đêm nay đúng là rất đẹp.Quang cảnh thế này thường làm người ta nhớ lại những gì đã qua,đúng chứ,nữ vương?
_Ừm...Thật ra...Đêm qua...
Gajira đưa mắt nhìn Reven,như muốn nàng tiếp tục.Ánh mắt ấy vẫn như xưa,vẫn nồng nàn một tình yêu say đắm nhưng không được đáp trả...
_Ta đã thấy Oscan quay về...Với ta...Nhưng giấc mộng dù đẹp đến mấy cũng không trở thành sự thật được,đúng không Gajira?-Reven quay nhìn Gajira,miệng thì nở một nụ cười,nhưng hàng mi thì ướt đẫm nước mắt.
Gajira...Nghe không?...Ổn cả rồi!!...
Tốt...
Blood và Bloody cũng vừa về.Và Gajira cũng kịp nhận ra người đi chung với họ là ai.
_Nhưng nếu ngài tin vào giấc mộng đó,thì tôi tin chắc nó sẽ trở thành sự thật.-Gajira cười buồn.
Nữ vương...Nếu ngài hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc rồi...
_Oscan...Chàng đáng ghét lắm...Chàng là kẻ ta ghét nhất trên cõi đời này...Chàng đã hứa rằng sẽ không rời xa ta mà...-Reven khóc nấc lên.
Bỗng...Một vòng tay quen thuộc,từ phía sau ôm lấy nàng.
Nàng ghét ta đến thế ư?...
Oscan?...Không thể nào...Là mơ…Phải chăng ta đang...
Lời nói của Reven bị bỏ dở vì,Oscan đang ôm lấy nàng,trao cho nàng một nụ hôn nồng nàn tình yêu,mà trải qua bao nhiêu đau khổ,bao nhiêu máu và nước mắt anh mới có thể trao cho nàng.
Đây mà là mơ...Thì ta cũng không muốn tỉnh dậy nữa...
Oscan...Cuối cùng...Chúng ta cũng được ở bên nhau...
Và lần này...Dù chuyện gì có xảy ra chăng nữa...Ta cũng sẽ không rời xa nàng...Ta thề...Ta xin thề trước các tinh linh của sự sống...
~~~~~~~~The End~~~~~~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT