Nigi và cả Fuu, cả hai chợt im lặng. Cả hai nhìn nhau, rồi cúi đầu,
không biết nên nói gì, nên làm gì. Quả thật là, xa nhau chỉ mới vài giây đã thấy nhớ lắm rồi, đằng này, anh ấy đi du học, thời gian sẽ tính bằng năm, hai năm, ba năm, hai bốn năm? Người ta bảo, yêu xa khó lắm, yêu xa nhớ lắm, yêu xa cô đơn nhiều lắm. “Bốp!” Đột nhiên, một cú tát thẳng
mạnh vào má Fuu. Anh mở to mắt nhìn Nigi. Cô nàng vẫn cúi mặt, nắm tay
siết chặt. “ĐỒ NGỐC!” “Em...” “ANH CÓ BỊ NGỐC KHÔNG VẬY? CƠ HỘI ĐẾN
TRƯỚC MẮT RỒI, VẬY MÀ SAO ANH LẠI CHẦN CHỪ CHỨ!” “Nhưng mà...” “NGỐC
NGỐC NGỐC! ANH...” “Anh xin lỗi!” Chưa kịp nói dứt câu, Fuu đã ngắt lời
và ôm chặt cô vào lòng. Giọng anh nghẹn ngào hạnh phúc “Em...phải chờ
anh đó!” “Em...nhất định” Nigi dịu đầu vào lòng anh.
“Hây” Joyce ngồi phịch lên chiếc ghế sofa trong phòng khách. Trong lòng anh vui
khôn xiết vì vừa nãy vừa được đưa Gin về nhà. Xem ra gia phả của cô nàng cũng khá giả ấy chứ. Chắc lại là thiên kim đại tiểu thư rồi, hèn chi
mà, đáng yêu chết được. Anh bắt đầu nhớ lại...
“Tới nhà em rồi,
cảm ơn anh!” Gin cười tươi rói sau khi cùng Joyce đi một đoạn đường về
nhà. “Em nhớ ngủ sớm đấy!” Anh vẫy tay chào cô gái. “Vâng, anh cũng vậy” Gin đáp, rồi mở cửa bước vào nhà. Chợt, Joyce như sực nhớ ra gì đó,
liền kêu lên “Em gái này! Tên em...anh vẫn chưa...” “À” Gin quay mặt lại “I’m Gin!”
Vậy là, tên em ấy là Gin. Không hiểu sao mà, Joyce
lại cảm thấy lòng hưng phấn quá. Vì đã thành công thả thính được một cô
em rồi hay là do đã bị cô nàng kia thuần phục mất rồi. Gin à, là Gin,
Gin ấy. Anh vừa suy nghĩ mãi, vừa xoay xoay cái điện thoại trên tay. Vừa hay đúng lúc “Ủa, anh hai về rồi à?” Nigi và Fuu cũng về tới nhà. “Ừ,
chào!” Joyce lạnh nhạt đáp cô em gái của mình rồi bước lên lầu. Nhưng,
cậu anh trai không thể nào giấu nỗi em gái mình cái sự vui sướng tận
trong tim. Nigi cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT