“Fuu vẫn chưa dậy nữa à?” Nigi hỏi với khuôn mặt lo lắng. “Chắc do cậu ta hơi mệt thôi” Ayman trấn tĩnh cô. “Em xin lỗi...Vì em mà hai người...” Đôi mày Nigi rũ xuống. Như hiểu được ý nghĩ của Nigi, Ayman thở dài. Anh dịu dàng xoa đầu cô em gái mình “Không phải lỗi tại em đâu, đừng buồn vậy chứ. Kẻo cậu ta bắt gặp thì lại khổ.” “Sao cơ ạ?” “Tối qua, Fuu đã đến tận nhà cô bạn Gin ấy...” Ayman giọng nhỏ dần. Bản thân anh cũng không muốn nói đến chuyện này. Vì, liệu nó sẽ lại làm cho Nigi cảm thấy có lỗi bởi mọi chuyện cũng do cô mà tình bạn giữa Gin và Fuu mới tan rã. Cô im lặng không nói gì. Trong lòng cũng dâng lên một sự áy náy. “Ah! Em lên xem Fuu thế nào rồi...” Nigi dường như chìm vào một luồng cảm xúc khác. Cô cố tình bảo thế để lánh mặt Ayman, để anh không thấy được nét buồn trên khuôn mặt cô. Vừa bước ra tới cửa thì bất ngờ, “Không cần nữa đâu”, Fuu bước vào. “Ơ...anh khỏe rồi à?” “Ừ!” Anh đặt tay lên đầu cô, xoa xoa, rồi vươn vai, “Ăn thôi ~” Fuu ngồi vào bàn ăn thản nhiên khiến Nigi có chút bối rối. Là anh đang cố tỏ ra mạnh mẽ ư, anh đã nghe hết cuộc trò chuyện lúc nãy, anh muốn làm cho cô yên tâm nên anh luôn cứng rắn bên ngoài. Thầy Nigi cứ mãi đứng chỗ cửa ra vào nhìn mình, Fuu vẫy vẫy tay ra hiệu bảo cô lại gần. “Ngốc! Anh ổn mà!” Anh nhéo lấy khuôn mặt nõn nà của Nigi khiến cô cảm thấy vui hơn. Ayman đứng gần đó, im lặng, miệng khẽ nhoẽn cười.

“Ah...” Gin kêu lên khi được Shita vòng tay ôm lấy vòng eo của cô. Dường như rượu khiến họ say và quên mất mình là ai, đang làm gì, đang ở đâu, và, người đối diện là ai. Phải chăng là do sự cô đơn và đau buồn khiến họ đánh mất đi nhận thức của mình. Gin dần cởi từng cúc áo trên chiếc áo sơ mi xanh của Shita. Cơ thể đang dần nóng lên ấy lộ ra những vết bầm tím do sự tức giận của Fuu và Ayman ngày hôm ấy. Chau mày, Gin cảm thấy bản thân mình cũng có lỗi vô cùng. Nhẹ chạm vào, đôi mắt cô ánh lên một nỗi buồn xót xa “Đau lắm, nhỉ?” Chợt, Shita nắm hai cổ tay cô đè vào thành ghế, cậu đưa lưỡi lướt lên cổ cô, thật kích thích “Chị không cần lo”. Bất thình lình, Shita bế cô lên mà không hề báo trước, rồi đặt cô nằm trên chiếc ghế sofa đối diện. Bộ quần áo năng động cũng không kém vẻ gợi cảm của Gin được Shita lập tức cởi ra. “Nà...Này...” “Suỵt, đừng nói gì cả” Lúc này, gương mặt Gin đỏ lên, không chỉ vì say rượu, mà còn vì những hành động của Shita.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play