Lúc này, hơn ai hết, chỉ có Shita và Gin là hiểu cảm giác của nhau nhất. Bất chấp mọi thủ đoạn cũng chỉ vì muốn ở bên người mình yêu. Nhưng dù
có cố gắng thế nào, việc chia rẽ hai người ấy, thật quá khó. Tìm cách để họ đau khổ nhưng cuối cùng chính bản thân là người đau khổ hơn hết.
Shita kiềm lại, cậu cố không tuôn theo dòng cảm xúc của Gin. Nếu như bây giờ cậu mà cũng rơi nước mắt, thì bờ vai vững chãi cho Gin đâu còn. Khẽ liếc mắt nhìn xuống nơi lòng ngực mình, gương mặt đẫm nước mắt trong
đáng thương ấy hiện ra. Dù bên trong mưu kế thâm độc thật, nhưng phải
công nhận rằng, Gin rất đẹp. Gương mặt sắc nét từ mọi góc nhìn, mọi
trạng thái, mọi hành động. Dù trên ngực cũng có một vết thương do ngày
hôm ấy, mà còn bị Gin đè lên, cậu cũng không thấy đau. Nỗi đau bên trong dường như lấn át thể xác bên ngoài. Shita nhẹ nhàng vuốt lấy đôi gò má
đỏ ửng lên vì khóc nức nở. “Xin...xin lỗi...” Gin vừa nấc vừa nói câu
xin lỗi khiến Shita vô cùng bất ngờ. “Sao chị lại xin lỗi?” “Tôi...làm
phiền cậu rồi... Xin lỗi...đã lôi kéo...” Chưa kịp dứt câu, ngón tay trỏ của Shita đã đặt lên môi cô một cách nhẹ nhàng “Tôi cũng có lỗi” “Nhưng mà tôi...” “Suỵt, đừng nói nữa”, nói rồi, cậu ôm Gin vào lòng, khẽ hôn
lên vầng trán cô “Hôm nay tôi sẽ ở đây với chị” Gin không ngờ rằng, lời
nói và hành động của một cậu bé nhỏ hơn cô hai tuổi lại trưởng thành đến vậy, không ngờ rằng, có ngày, cô phải dựa dẫm vào một người con trai
khác nhỏ tuổi hơn mình. Choàng tay qua vai Shita, Gin ngồi yên đó, không nói gì.
Nâng niu từng sợi tóc óng ánh, Shita chìm vào mớ cảm xúc hỗn độn. Anh
không biết mình đang đau buồn đến mức vào. Nhưng ít nhiều, cũng không
đau bằng sự cô đơn trong lòng Gin hiện tại. Dù gì thì, cậu cũng đã lăng
nhăng với nhiều cô gái khác ngoài Nigi, riêng Gin, chắc tình cảm cô đó
giờ chỉ luôn hướng về hướng Fuu. Có thể sự tự hào của cô lớn thế nào mỗi khi sánh bước cùng Fuu trong những chặng đường vừa qua, giờ chì còn là
những dư âm trong quá khứ mà thôi.
“Tôi...cô đơn quá...” Gin nhỏ giọng, câu nói nghe trông thật thiết tha. “Để tôi giúp chị” Cậu rót rượu vào hai ly, rồi đưa cho cô “Uống đi, cơn say sẽ giúp ta giải sầu một phần nào đó” Tán thành với ý kiến đó, Gin
cùng Shita nâng cốc cho đến khi cạn rượu. Khuôn mặt Gin đỏ lên trông rõ. Shita ngắm, rồi anh cười “Haha, tôi tưởng rằng tửu lượng chị cao lắm”
“Không phải cậu cũng say rồi à, hừ!” “Đúng, tôi say rồi, vì trông chị
lúc này, đáng yêu chết mất!” Lời khen vừa nãy của Shita khiến Gin thấy
ngượng. Cô liếc mắt sang chỗ khác, cố tỏ ra vẻ đàn chị nhưng hình như
bất thành. Bất thình lình, Shita kéo Gin vào sát người, rồi cậu hôn cô.
Lúc đầu, nụ hôn ấy khiến cô có chút bối rối, nhưng rồi, Gin cũng ôm chặt lấy Shita.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT