Hôm sau, Thomas đến gặp ông nội, lúc này ông đang cắt tỉa cây cảnh ngoài vườn. Nó nói:
- Ông ơi, hôm qua ông nói sẽ thưởng cho con, con nghĩ ra rồi. Con muốn học thêm về võ học của gia đình mình.
Ông Nhân nhíu mày, ông không nghĩ đến yêu cầu của Thomas lại là về võ thuật. Ông đã biết Thomas có tập võ, và trình độ còn không thấp. Nhưng vốn ông không có ý định dạy nó võ thuật, ông chưa rõ ràng tâm tính đứa cháu này.
- Được, ông sẽ dạy con. Nhưng còn cần mấy hôm nữa đã, đợi con làm lễ thắp hương nhận tổ quy tông xong. Còn mấy hôm nay, con cứ đi chơi,du lịch đi đã. Kêu cái Nguyệt, nó sẽ chở con đi chơi.
Hứa thì sẽ làm, nhưng ông Nhân quyết đinh quan sát kỹ thêm chút nữa. Nếu tâm tính đứa trẻ này không đạt yêu cầu thì ông sẽ không dạy nó những kiến thức cao thâm. Còn phần thưởng sẽ được bù đắp theo cách khác.
- Vâng. Con biết rồi ạ. Con tính bảo chị dẫn con đi Hà Nội. Con muốn đi coi Hồ Gươm, Lăng Bác, rồi cả Quốc tử giám nữa.
Sau đó, Thomas hỗ trợ ông Nhân làm vườn. Ông chỉ cho nó những dáng cây mà đích thân ông cắt tỉa. Ông nói, có những cây người ta trả giá cả trăm triệu nhưng ông không bán. Ông chơi cho vui, có gì thì để lại cho con cho cháu. Thomas cũng vui vẻ nghe ông nói chuyện, rồi ngơ ngác khi nhìn ông nội nó - tầm 70 - vặn thẳng một cây sắt 10 bằng tay không, để buộc cây.
Mấy ngày tiếp theo ở quê nội, Thomas đi chơi HN, còn trước đó thì dành hết thời gian ở bên mẹ và ông bà, còn ông Phong đã lên HN trước để làm việc. Cuối tuần ông mới về quê, còn vợ thì ở dưới này dưỡng thai.
Trong thời gian đi chơi HN, Thomas đã gặp bác Minh, bác có nhiều nét giống ông nội. Là một người nghiêm khắc, có phần gia trưởng, nhưng đồng thời cũng rất quan tâm đến con cháu.
Cũng trong những ngày này, Thomas quen với một người thân mới, con một của bác Minh, anh Đoàn. Đây là người anh em hợp cạ thứ hai với Thomas khi về nước. Lão này hơn Thomas 2 tuổi, tầm ngẩm tầm ngầm, mới đầu tiếp xúc thì có vẻ rất hiền lành, nhã nhặn, trong sáng. Đến khi quen rồi mới biết, trong như mực tàu. Tính tình rất tốt, vui vẻ, rộng rãi và rất nhiệt tình với anh em. Nhưng không hai chữ "trong sáng" dính dáng gì đến lão cả.
Từ hôm quen lão Đoàn, tổ du lịch tăng thêm 1 người. Vừa may lão mới được nghỉ hè. Có lão làm hướng dẫn viên, hiệu suất hơn hẳn chị Nguyệt. Khắp hang cùng ngõ hẻm ở HN, chỗ nào lão Đoàn cũng biết.
Một sáng, khi đang trên xe đi ngắm cảnh, Thomas đột nhiên có cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cảm giác này, khá tương tự khi nó gặp linh hồn Voldemort. Vội vã cho dừng xe, Thomas muốn kiểm trứng một chút. Đi lùi lại vài chục mét và đến cạnh bờ sông, Thomas lên tiếng:
- Đây là chỗ nào vậy chị Nguyệt?
Chị Nguyệt và anh Đoàn đến cạnh Thomas, chị đáp:
- Đây là sông T. Có chuyện gì sao, Quốc? Nhìn mặt em có vẻ lo lắng?
Thomas lắc đầu không trả lời, có vẻ cả hai người đều không cảm giác được sự bất thường ở nơi này.
Thomas bất đắc dĩ, lão này hiểu nhầm rồi. Mà thế cũng tốt, đỡ phải giải thích. Vụ này có thể hỏi ông bà, mấy việc này hai tên phía sau chắc cũng chả rõ. Quan sát kỹ cây cỏ xung quanh, Thomas quay lại nói;
- Bẩn khiếp thật. Sao không làm vệ sinh nó đi không biết, nước đen như nước cống.
Anh Đoàn nói:
- Nghe nói có dự kiến rồi. Nhưng cũng chả biết đến bao giờ. Dù sao con sông này cũng dài, để vệ sinh được nó là cả một khối công trình đồ sộ. Nước mình vẫn còn nghèo lắm.
Thomas gật đầu, VN hiện tại vẫn còn nghèo lắm nhưng thời kì đổi mới này sẽ phát triển mạnh. Còn vụ cái sông này, nó sẽ nói lại với ông nội. Nó đã biết được, ông nội cũng không phải dạng vừa.
Ngày hôm sau, mấy anh chị em lên đường về nhà. Còn 1 ngày nữa là đến cuối tuần, đó cũng là ngày làm lễ cúng bái để Thomas nhận tổ tiên.
Tối cùng ngày, Thomas đưa việc nó cảm thấy bất thường ở sông T nói với ông bà nội, lúc này hai người đang ngồi uống nước ở ngoài hè. Sau khi nghe Thomas nói, sắc mặt hai ông bà trở lên trầm trọng. Ông Nhân hỏi:
- Con chắc chứ? Nếu như con đúng thì vấn đề không nhỏ đâu.
- Con chắc chắn. Con mới gặp Voldemort, ông có biết hắn không ạ?
Ông Nhân gật đầu, người như ông làm sao lại không biết đại ma đầu làm chao đảo cả châu Âu cho được.
- Vì một vài lý do, hắn chỉ còn lại linh hồn. Và cái linh hồn đó cho con cảm giác u ám, âm lãnh … nói chung là cảm giác không sạch sẽ. Lần này con cũng có cảm giác y như vậy. Con cũng đã quan sát kỹ hoàn cảnh xung quanh chỗ đó. Cây cỏ úa tàn, nhà cửa xuống cấp, hơn nữa con người ảm đạm. Ban đầu con chỉ cho rằng cây cối có vấn đề là do nước bị ô nhiễm. Nhưng khi con thấy, dấu hiệu này mới xuất hiện thì con mới quan sát toàn bộ xung quanh. Con nghĩ mình lên báo lại với ông, nếu để lâu con sợ những người xung quanh đó sẽ có chuyện.
Sắc mặt ông Nhân ngưng trọng, theo như Thomas nói thì vấn đề là rất nghiêm trọng. Thomas không phải người thường, hơn nữa trong mấy ngày gần đây ông cũng nhận ra đứa cháu này làm việc rất cẩn thận, lên nó đã nói vậy thì phải kiểm tra ngay. Hi vọng Thomas đoán đúng, vụ việc chưa xảy ra quá lâu.
- Ông sẽ bảo người đi điều tra. Con không cần để ý đến nó đâu. Con về đây chơi có mấy ngày, đừng để mấy cái việc như này làm ảnh hưởng.
- Vâng. Con biết. Giờ con xin phép.
Thomas thối lui. Như ông nội nói, nó không có ý định xen vào việc này, nó chỉ thông báo. Sẽ có cơ quan chức năng sử lý. Sau khi xong việc, hỏi thăm tình hình là được.
Thomas đi đánh bài MDC với mấy người anh em họ, thứ này đã được lan sang cả VN. Nó đã cải tiến UC để có thể chạy được bằng khí, tuy vẫn tồn tại vấn đề về mức tiêu thụ năng lượng nhưng đã có thể sử dụng ổn định.
Thomas cũng lôi cái bàn đấu kiểu mới nhất ra, cả đám anh em lại có dịp suýt xoa. Lão Đoàn thì tranh thủ sáp lại xin xỏ Thomas mấy cây bài hiếm để đi tán gái nhưng bị Thomas đạp ra ngoài. Lại nói đám anh em của Thomas đều luyện võ nhưng lại không có ai là đối thủ của nó. Lão Đoàn có thiên phú tốt nhất, không kém gì Thomas, nhưng đánh nhau cũng thua nó vài phần. Lý do lão đưa ra, luyện võ để luyện eo, cố gắng quá làm gì.
Vào thứ 7, sau khi bác Minh về được một lúc, ông Nhân gọi Thomas vào phòng. Sau khi Thomas ngồi xuống, ông đưa cho nó một li trà và nói:
- Bác con vừa mới về. Nó mới thông tin cho ông về vụ sông T. May mắn có con, vụ việc đã được xử lý kịp thời. Nếu không có người phát hiện, chỉ một thời gian ngắn nữa các dấu hiệu sẽ biến mất, và đến khi nó bộc phát sẽ thành tai họa khổng lồ.
Thomas nhíu mày, ông nội nói làm cho nó nhớ đến trong giấc mơ nó có vẻ cũng nghe thấy vụ này. Nhưng là hơn chục năm sau lên nó nhất thời không nghĩ ra. Coi bộ sau chục năm ủ bệnh cái chỗ đó mới bùng phát.
- Ở đó có gì vậy thưa ông?
Ông Nhân im lặng, ông đang lựa từ, dù sao vụ này cũng chẳng tốt đẹp gì. Sau một lúc suy tính, ông quyết định cho Thomas biết một phần vụ việc.
- Ở đó đã phát hiện được rất nhiều xương người cùng với đồ gốm cổ. Lâu ngày trầm tích khiến sinh ra âm uế. May mắn là phát hiện kịp. Nếu không, sau khi hút đủ sinh khí, nó ấp ủ một thời gian rồi phát bệnh thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng
Thomas im lặng nghe ông nội nói chuyện. Ông không nhắc tới nguồn gốc của đám xương người, có lẽ còn đang điều tra, cũng có lẽ ông không nói. Dù là lý do nào thì Thomas cũng sẽ không tiếp tục truy cứu sâu vào vấn đề này. Nó có đủ thứ cần phải quan tâm rồi, báo lại cho người khác xử lý là tốt nhất; nó đâu phải thần thánh mà nhúng tay tất cả mọi việc thế gian.
- Lần này có để lại hậu quả gì không ạ?
Ông Nhân lắc đầu, có là có nhưng ông không muốn cho nó biết. Theo ông, Thomas còn nhỏ, chưa lên tiếp xúc với mấy việc này quá sâu.
- Không có gì. Vài người dân thường bị ốm yếu một chút, nhưng bây giờ ô uế được loại sạch, khu vực đó sẽ sớm bình thường trở lại.
Chào tạm biệt ông nội, Thomas trở về phòng. Ông nội có vẻ không nói hết những gì đã xảy ra cho nó. Không biết có phải là dính dáng đến việc cơ mật hay không, nhưng rõ ràng là ông không muốn Thomas tìm hiểu sâu thêm. Còn về phía Thomas, nó chỉ cần biết dưới đó có gì, còn lại những thứ như hậu quả, ảnh hưởng thì không phải việc của nó.
Cứ việc còn chút đáng tiếc khi không được gặp tận mắt để nghiên cứu, nhưng Thomas biết đây là việc không thể nào. Gia đình và thậm chí là bên cơ quan CP sẽ không để một đứa trẻ như nó, lại còn mang quốc tịch nước ngoài, đến gần khu vực đó trước khi xử lí sạch sẽ mọi việc.
Vất hết mất suy nghĩ hỗn độn ra khỏi đầu, Thomas đi ngủ, ngày mai là lễ tế tổ và nó sẽ vô cùng bận rộn. Giờ tốt hơn hết là nghỉ ngơi chứ không phải là nghĩ ngợi lung tung về những việc chẳng còn liên quan tới mình.
Hành động của Thomas cũng khiến ông Nhân vô cùng hài lòng và đánh giá nó cao hơn một chút. Tiến thối đúng mực, biết buông thả những thứ không thuộc về mình, có thiện tâm nhưng không ôm đồm. Đây là điều rất khó được, kể cả người lớn cũng không mấy người nắm giữ được đúng mực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT