- Vâng. Nhờ bà và chú, con ổn rồi. Từ đầu con còn không rõ bản thân bị làm sao… con chưa từng nghĩ tới mình có thể tiên tri.
Bà Vy mỉm cười hiền lành, những gì Thomas nói đều nằm trong dự tính của bà. Trường hợp như Thomas cũng không phải hiếm lạ.
- Chỉ là, con không hiểu… con cứ nghĩ tiên tri là một trạng thái nào đó… giống như… lên đồng. Sau đó đưa ra lời dự đoán hay gì gì đó chứ ạ?
Bà Vy nói:
- Tiên tri không có hình thức cụ thể. Nó là một món quà, cũng là một thử thách mà vận mệnh ban cho con người. Cái trạng thái con nói, nó chỉ là một trong số những hình thức mà thôi. Quan trọng là tiên tri, còn hình thức, là thứ có thể thay thế.
- Giống nhau nhưng trên bản chất là không phải cùng một thứ. Tiên tri là bị động, con người không khống chế được nó. Còn bói toán là thứ mà con người chủ động nắm giữ, thông qua những dấu hiệu, những điềm báo và đi suy luận, tính toán tương lai. Bói toán dễ sai, nhưng tiên tri thì rất khó. Với bói toán, chỉ cần người nghe không tin, cố gắng làm phản thì kết quả sẽ thay đổi. Nhưng tiên tri, cho dù cố gắng thay đổi thì kết quả có khi lại chính bởi vì những nỗ lực của con mà xảy ra.
Thomas cúi đầu suy nghĩ, điều bà nội nói làm cho nó có điều suy đoán về tương lai mà bản thân nhìn thấy. Tuy nhiên, ở cái tương lai đó, nó không xuất hiện. Lịch sử đó có lẽ đã rẽ lối ở đâu đó mà nó không biết. Chính vì vậy, trước khi nhập học, Thomas luôn không có đi thay đổi bất cứ gì mà nó biết. Nó không sợ sự việc thay đổi, chỉ sợ người biến. May mắn thay, kết quả thực không tệ.
- Bà không muốn biết con đã nhìn thấy gì ạ?
Thomas có chút tò mò, biết trước tương lai là thứ gì đó thực thú vị. Nhưng bà nội của nó chẳng có vẻ gì là muốn biết cả.
- Con đừng nói. Cũng không được nói. Tiết lộ tương lai sẽ phải trả một cái giá khủng khiếp mà con không bao giờ muốn.
Thomas ngạc nhiên, Gs Trelawney vẫn tiên tri phun ầm ầm.
- Người phương Tây coi trọng tiên tri, thèm muốn tương lai nhưng lại không để ý đến hậu quả. Con có từng để ý số phận của các tiên tri để lộ tương lai chưa? Họ mẹ của bà, cũng bởi vì cụ tổ Nguyễn Bỉnh Khiêm tiết lộ ý trời mà vài trăm năm tiêu điều không sức sống. Những trường hợp lên đồng ít bị trừng phạt, có lẽ do họ không thể tự chủ, nhưng bản thân họ tâm trí cũng không bình thường.
Thomas ngẫm chĩ, bà nội nói cũng không sai. Bản thân Gs Trelawney cũng chịu đủ khinh khi của mọi người, bản thân bà cũng dở dở ương ương. Thomas thở dài:
- Như vậy, tiên tri cũng quá cô độc. Không thể nói, không được nói, chẳng thể tìm một người chia sẻ. Cho dù là giữa chúng ta.
Bà Vy gật đầu, bà nói:
- Vận mệnh cho con một món đồ quý giá thì cũng bắt con phải chịu trách nhiệm bảo vệ nó. Ngoài ra, chúng ta không nói, nhưng có thể hành động.
- Như hôm nay?
- Đúng vậy. Như hôm nay.
Hai bà cháu nhìn nhau cười. Cuộc trò chuyện của hai bà cháu hôm nay diễn ra đến muộn. Qua cuộc nói chuyện, Thomas hiểu rằng, tương lai là rất khó cải biến. Rất nhiều tiên tri đã bị biến đổi. Điều này cũng có nghĩa, vận mệnh không phải cố định, nó có thể nắm giữ trong tay con người. Cái chúng ta làm, không phải đi nỗ lực biến đổi vận mệnh mà là hết sức bảo trì bản tâm. Chỉ cần bản thân vững vàng, thì cho dù vận mệnh cũng sẽ theo người mà đổi.
- Mấy câu của cháu nó ban nãy làm ông lo lắng.
Ông Nhân đi tới bên cửa sổ, ông thở dài:
- Vốn tôi chỉ nhất thời nổi hứng. Không nghĩ tới… Có khả năng, có khí phách. Cuộc đời của nó sau này e rằng… vô cùng… đặc sắc. Tôi đang lo lắng… liệu mình có thể đợi để xem hết đặc sắc hay không.
Bà Vy không nói. Những quyết định mang tính chất liên quan đến đại thế gia đình bà sẽ đưa ý kiến nhưng sẽ không làm gì ảnh hưởng đến quyết định của ông Nhân. Lần trước bà thấy ông Nhân như thế này là lúc ông quyết định rời cục tình báo. Hiển nhiên, ông Nhân đánh giá rất cao người cháu này. Thậm chí ông cho rằng nó có thể ảnh hưởng đến tương lai toàn bộ nhà họ Trần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT