Thế là “tỷ đệ” hai người thu xếp sinh sống tại làng chài.  

Nói địa phương rời xa nhân thế này tốt thì tốt, mà nói không tốt cũng có chỗ không tốt.

Dân phong ở đây có thể nhiệt tình đơn giản, cũng có thể là hẻo lánh ngu muội, nếu Thẩm Thanh Huyền đã chọn nơi đây, tất nhiên đã xem xét số mệnh, thấy không tồi thì mới đặt chân.

Cố Phi lại lo lắng, luôn sợ Thẩm Thanh Huyền buồn chán.

Dù gì cũng là thiếu niên mười lăm mười sáu ở độ tuổi nhiệt huyết dâng trào, bị vây ở nơi đây sao có thể không tẻ nhạt?

Song khiến Cố Phi rất đỗi ngạc nhiên là, thiếu niên này còn “già dặn” hơn cả cô, còn bài xích thành thị ồn ào huyên náo hơn cô, và còn hưởng thụ bờ biển yên tĩnh này hơn cô.

Có đôi khi cô cảm thấy Mạt Thanh Hiền không phải vị thành niên, mà là người trưởng thành lớn tuổi hơn mình.

Y cẩn thận săn sóc, cử chỉ tao nhã, tựa như một người bước ra từ tranh thủy mặc, mang theo hơi thở tươi mát đạm nhạt của thiên nhiên.

Tuy Cố Phi ngạc nhiên, nhưng không miệt mài truy hỏi.

Hiện giờ lưu lạc tới tình trạng này, có người chịu thu nhận cô, chăm sóc cô đã may mắn cỡ nào, những việc khác nào có đáng kể.

Thẩm Thanh Huyền có bí mật, cô cũng có, không thể bày tỏ với nhau, vậy thì cứ giữ đó.

Dù sao hai người chung sống rất hợp ý.

Thẩm Thanh Huyền lại cảm thấy thú vị hết sức, cảm giác chăm sóc người yêu còn chưa ra đời thật là kỳ diệu.

Cố Phi dịu dàng chịu khó, khi không còn nôn nghén nữa thì phụ trách việc nhà cùng ba bữa cơm, trù nghệ của cô không tệ, rốt cục Thẩm Thanh Huyền không cần phải ăn cái đồ giả mì thịt bò dưa chua kia nữa.

Bọn họ chi tiêu không nhiều, cả ngày dùng chẳng bao nhiêu, tiền gửi ngân hàng của Thẩm Thanh Huyền đủ chống đỡ tới khi Cố Kiến Thâm sinh ra, nhưng Thẩm Thanh Huyền lại nghĩ xa hơn, nuôi con nít không phải chuyện đơn giản, cần tiêu tiền từ nhỏ đến lớn, y lại không muốn để Cố Kiến Thâm thiếu thốn bất kỳ thứ gì, cho nên nhất định phải kiếm thêm tiền.

Ngặt nỗi hiện giờ y không tiện ra ngoài, chỉ ở thể ở trong làng chài, may mà internet phát triển, Thẩm Thanh Huyền liền tìm công việc cho mình.

—— Bói toán trên mạng.

Nếu để người khác làm thì việc này chẳng khác nào lừa bịp, song tới Thẩm Thanh Huyền thì … chỉ có thể nói là tạo phúc cho dân chúng!

Mới đầu không ai tìm y xem bói, về sau một truyền hai, hai truyền ba, ba truyền mười, dưới hình thức truyền miệng như thế giúp y đạt được tài nguyên lớn mạnh, trở thành “hot mạng”!

Để không kinh động người ta, y xen vào hai ba quẻ bói giả, ổn định nhân khí ở một trình độ có thể khống chế, tiền kiếm được cũng ổn định hơn.

Khi rảnh rỗi y sẽ ngồi trước máy tính, Cố Phi tưởng y chơi game nên rất đỗi vui mừng, nghĩ rằng cuối cùng y cũng có chút dáng vẻ thiếu niên rồi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Thẩm Thanh Huyền bắt đầu được mở mang sự vĩ đại của phụ nữ.

Thân thể nhỏ gầy lại có thể vác được cái bụng to thế kia!

Đúng là thần kỳ!

Số tháng dần tăng lên, Thẩm Thanh Huyền không cho Cố Phi làm việc nữa, sợ cô động thai khí.

Nhưng Thẩm Thanh Huyền là một người mười ngón không dính nước mùa xuân, việc nhà hoàn toàn dốt đặc cán mai, bảo y hóng gió ngắm trăng pha trà còn được, chứ những việc khác thì …

Lén lút tìm hiểu là được.

Cố Phi vừa thấy buồn cười xen lẫn ấm áp, cô nói: “Không sao, cứ để chị nấu cơm cho, đã được nhiều tháng nên không cần lo quá đâu.”

Thẩm Thanh Huyền nói sao cũng không chịu —— cô chỉ đứng đó mà y đã thấy lung lay sắp đổ, sao có thể để cô mệt nhọc.

Y cẩn thận ngâm cứu, cuối cùng hiểu rõ chút xíu, nấu cơm ngày càng ra hình ra dạng.

Cố Phi thấy lòng nóng hổi: “Nếu chị thật sự có một đứa em trai, chưa hẳn nó sẽ hiểu chuyện như em.”

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Lão đệ vạn vạn tuổi, còn không hiểu chuyện thì biết chui đi đâu trốn.

Cố Phi nhìn Thẩm Thanh Huyền, nói lời tự đáy lòng: “Gặp được em là phúc khí của chị!”

Thẩm Thanh Huyền rất thân với cô, dù gì thì trên người cô đều là khí tức của Cố Kiến Thâm, y thật sự tốt với cô từ tận tấm lòng: “Đừng nói vậy, từ nhỏ em không người thân, thời gian qua may nhờ có chị chăm sóc em.”

Cố Phi bật cười: “Chỉ cần em không chê, đời này chị sẽ mãi là chị của em.” Không phải huyết mạch chí thân, lại hơn cả huyết mạch chí thân, cô cũng là cô nhi, thật may vì vào thời khắc tuyệt vọng ấy đã để cô gặp được Thẩm Thanh Huyền – người cho cô dũng khí tiếp tục sống sót.

Thẩm Thanh Huyền liếc nhìn bụng cô, nói tránh đi: “Không biết là bé trai hay bé gái.”

Mắt Cố Phi sáng lên, mỉm cười: “Bé trai.”

Thẩm Thanh Huyền lộ vẻ kinh ngạc: “Sao chị biết?”

Cố Phi rũ mắt, sờ phần bụng lộ ra, nhìn bằng ánh mắt dịu dàng: “Chị cảm nhận được.”

Thẩm Thanh Huyền mím môi cười nói: “Đúng thật là bé trai.”

Cố Phi lại nhìn y: “Chị nghe người ta nói, trung y bắt mạch có thể biết được trai hay gái, em cũng biết sao?”

Thẩm Thanh Huyền đúng là có khả năng này, đương nhiên không có y cũng biết, ngay cả người trong bụng có ngoại hình ra sao y còn rõ nữa kìa.

Mang thai mười tháng là một chuyện vô cùng giày vò, nhưng Thẩm Thanh Huyền điều dưỡng cho Cố Phi rất tốt, cho nên cô không cần chịu nhiều khổ cực, bình ổn chờ ngày sinh đến là được.

Vì nguyên nhân ngầm hiểu, hai người không hề nhắc đến chuyện đi bệnh viện sinh.

Dù gì Thẩm Thanh Huyền vẫn là nam nhân, vậy nên y liên hệ bà đỡ trong thôn, nhờ các bà đến hỗ trợ.

Thẩm Thanh Huyền lo Cố Phi sợ nên trấn an cô: “Không sao đâu, em canh ở bên ngoài.”

Ngờ đâu Cố Phi chẳng hề sợ sệt, thần sắc cô còn tốt hơn mọi khi, giọng nói mang theo trấn định không phải giả vờ: “Chị không sợ, chị rất mong bé ra đời.”

Thẩm Thanh Huyền bật cười: “Em cũng rất mong.”

Cố Phi trêu y: “Sinh ra rồi em sẽ không còn mong nữa đâu, con nít phiền lắm.”

Cứ nghĩ tới đây là Cố Kiến Thâm, sao Thẩm Thanh Huyền có thể thấy phiền?

Mấy bà đỡ nghe đối thoại của hai người họ bèn cười nói: “Yên tâm đi, không có gì đâu, nhất định sẽ bình an sinh một đứa nhóc mập mạp.”

Các bà tưởng hai người là vợ chồng, Thẩm Thanh Huyền lười giải thích, còn Cố Phi thì chẳng quan tâm lắm.

Người khác hiểu thế nào cũng chẳng sao, hai người họ hiểu là được.

Ban đầu Thẩm Thanh Huyền còn lo Cố Phi nảy sinh tâm tư khác với y, về sau phát hiện trong lòng Cố Phi chỉ có một người, không thể yêu thêm một ai.

Chính vì người đó mà cô vô cùng mong chờ đứa con trong bụng; cũng vì người đó mà cô có dũng khí tránh được tầng tầng đuổi bắt; và cũng vì người đó mà cô trở thành một người mẹ kiên cường.

Về phần người đó đang ở đâu … Thẩm Thanh Huyền chưa từng hỏi, song y mơ hồ đoán được, có lẽ người này đã qua đời rồi.

Sinh phụ của Cố Kiến Thâm tám chín phần mười đã rời xa nhân thế.

Thẩm Thanh Huyền ở bên ngoài suy nghĩ lung tung, bỗng trong phòng truyền tiếng khóc nỉ non của trẻ con.

Ngay sau đó là tiếng của bà đỡ: “Là một cậu nhóc béo!”

Thẩm Thanh Huyền lập tức đứng dậy, bà đỡ bế đứa bé đi ra.

Bé con được bọc trong chiếc chăn sạch sẽ, Thẩm Thanh Huyền tò mò bước tới ôm bé.

Bé xíu, cực kỳ bé, bé tới mức hầu như không có cân nặng …

Thẩm Thanh Huyền sợ mình chỉ dùng chút sức sẽ làm bé bị thương, y ôm niềm mong đợi vô vàn mà cúi đầu nhìn, sau đó …

Xấu quá chừng!

Bà đỡ đoán được thái độ y, thành thử cười nói: “Con nít mới sinh ra đều xấu thế đó, đợi nảy nở rồi sẽ vừa béo vừa trắng cho xem!”

Thẩm Thanh Huyền ôm thái độ cực kỳ hoài nghi với chuyện này …

Thật sự sẽ đẹp sao? Sau khi linh hồn dung hợp nhất định sẽ không xấu, chưa kể Cố Phi cũng khá đẹp.

Thôi thôi, dù gì cũng là Cố Kiến Thâm, xấu hay đẹp y đều không chê!

Bà đỡ lại bảo: “Đưa bé cho dì đi, dì ôm bé đi làm quen mùi sữa!”

Vừa nghe lời này, khóe miệng Thẩm Thanh Huyền lập tức co giật.

Khụ khụ … sao cứ thấy kỳ cục thế này? Bình tĩnh bình tĩnh nào, Cố Kiến Thâm hiện giờ chỉ là một đứa bé, bú sữa mẹ là bản năng, không bú sẽ không lớn.

Y vừa đưa đứa bé đi, trong phòng bỗng truyền tiếng thét chói tai: “Cầm không được! Không cầm máu được!”

Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, mặc kệ nam nữ tông thẳng vào phòng.

Mùi máu tươi nồng nặc khắp phòng, tay bà đỡ toàn là máu, kích động không biết làm sao.

Đối với phụ nữ, sinh con chính là một lần vượt qua Quỷ Môn quan!

Bà đỡ kia nói: “Gọi cấp cứu mau, gọi bác sĩ, này … này …”

Cố Phi suy yếu thở ra còn nhiều hơn hít vào — liều mạng lắc đầu nói: “Không được gọi, tôi không thể tới bệnh viện, tôi …”

Thẩm Thanh Huyền nắm tay cô: “Đừng sốt ruột, sẽ không sao!”

Nói xong, y móc châm cứu đã chuẩn bị từ trước, châm lên từng huyệt vị của cô.

Y đã sớm chuẩn bị để đối phó với các trường hợp nguy hiểm.

Nếu xảy ra điều bất trắc trong lúc sinh nở, đưa đến bệnh viện thì đã muộn, nhờ vào y thuật của y mà chưa tới mức để Cố Phi sinh con xong liền mất mạng.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Dì Thôi, dì nấu giúp tôi chút nước nóng!”

“À … được!” Bà đỡ cũng biết mạng người quan trọng nên không dám chậm trễ.

Sau cùng lần hỗn loạn này cũng dừng lại!

Các bà đỡ trợn mắt há mồm, nhìn Thẩm Thanh Huyền như thể thấy thần y hiện thế.

Thẩm Thanh Huyền lau mồ hôi, nói với các bà: “Mọi người vất vả rồi.”

Các bà đều nói: “Không có gì, không có gì …”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Tôi từng học trung y, sau này mọi người có nhức đầu hay gì mà không muốn đến bệnh viện, thì có thể tìm tôi.”

Mắt các bà sáng lên, liên tục đồng ý với vẻ cảm kích.

Trong phòng, Cố Phi đã ngủ, vì lần nguy kịch ban nãy mà đồng chí Cố Tiểu Thâm đã đói tới mức khóc oa oa, nom vô cùng đáng thương.

May mà bà đỡ đã pha sữa bột, thế là Thẩm Thanh Huyền ôm tên nhóc bé xíu này đút sữa.

Chắc vì quá đói nên bé uống bèm bẹp, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười nhìn Cố Kiến Thâm, khó thể hình dung cảm giác trong lòng.

Ai mà được như y? Đút sữa cho người yêu tương lai, chà chà … ngẫm lại đã thấy sét đánh đùng đùng!

Dưỡng ba ngày, Cố Phi đã không còn đáng ngại.

Không biết Thẩm Thanh Huyền nhìn quen hay tại bé đẹp thật, tóm lại Sửu Tiểu Thâm ngày càng trắng mềm, ngày càng đáng yêu, ngày càng chọc người thích.

Sau khi sức khỏe khá hơn, Cố Phi ngại làm phiền Thẩm Thanh Huyền, bèn nói: “Để chị.” Cũng đến lúc nên cho bé bú sữa mẹ rồi, thế thì sẽ mau lớn hơn.

Thẩm Thanh Huyền bỗng có cảm giác đây sẽ là lịch sử đen tối của Đế tôn đại nhân, nhưng đã đầu thai làm người, ai mà không bú sữa?

Bú đuy bú đuy! Đế tôn đại nhân phải ăn mau chóng nhớn!

Thẩm Thanh Huyền ôm thái độ vui sướng khi người gặp họa, xoay người ra ngoài tránh đi.

Nào ngờ y vừa đi, cái người trong phòng bỗng gào khóc rung trời, khóc tê tâm liệt phế, khóc thiên hôn địa ám, khóc kinh trời khiếp quỷ!

Thẩm Thanh Huyền ở bên ngoài nghe mà sửng sốt.

Cố Phi thực sự hết cách đành gọi y vào.

Thẩm Thanh Huyền vội vàng vào nhà, Cố Phi bất đắc dĩ nói: “Nó không chịu bú …”

Con nít nhà người ta vừa thấy sữa là huơ tay chụp, thỏa thích mút chùn chụt, thế mà cái tên này lại như gặp quỷ, như thể đây không phải sữa mà là thuốc độc, lắc đầu trốn cho bằng được, đánh chết cũng không uống.

Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười, nói: “Hay để em đi?”

Cố Phi ra đầy mồ hôi, đành đưa bé cho y.

Thần kỳ là nhóc thối mới còn khóc sống khóc chết —— vừa vào tay Thẩm Thanh Huyền liền ngoan ngoãn.

Bé mở đôi mắt tròn xoe, nhìn Thẩm Thanh Huyền không chớp.

Cố Phi cả giận: “Thằng nhóc nghịch ngợm này!”

Thẩm Thanh Huyền cố nhịn cười: “Để em chăm sóc bé, sức khỏe chị không tốt, cần phải nghỉ ngơi.”

Y pha sữa bột, vừa mới cầm lên, Sửu Tiểu Thâm đã chu cái miệng nhỏ mềm tìm loạn chung quanh.

Thẩm Thanh Huyền cố ý trêu không đưa núm vú cao su cho nó, tiểu gia hỏa này tìm cả buổi không được bèn đỏ hốc mắt, nước mắt chuẩn bị trào ra …

Thẩm Thanh Huyền nhất thời đau lòng, vội vàng đưa bình sữa cho bé, bé lập tức ngừng khóc, mút vô cùng mỹ mãn.

Rõ ràng đã phong bế ký ức mà còn bản lĩnh như vậy, Thẩm Thanh Huyền phục sát đất luôn!

_____

Tiểu kịch trường:

Cố Phi: Hình như con tôi bị làm giả!!!

(Vừa nhìn đã biết tai họa ngàn năm =3=, cừi vl cừi)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play