Không chỉ là giới tính, mà số tuổi này cũng không đúng.
Theo lý thuyết, y phải lớn hơn Cố Kiến Thâm cỡ mười lăm tuổi, nhìn kiểu gì thì cô gái này cũng hơn hai mươi, không phù hợp điều kiện.
Nhưng trên người cô thực sự có hơi thở của Cố Kiến Thâm … Tóm lại cứ tiếp xúc cái đã.
Thẩm Thanh Huyền đi tới hỏi cô: “Cô ổn không?”
Người đó thở gấp: “Cứu … cứu tôi.”
Thẩm Thanh Huyền phát hiện tiếng bước chân phía sau, thành thử không dám chậm trễ mà kéo tay cô: “Mạo phạm.”
Dứt lời, y ôm ngang người chạy nhanh về nhà.
Nếu là Mạt Thanh Hiền trước kia thì đảm bảo không thể nhẹ nhàng bế một người trưởng thành, nhưng sau khi dần được linh hồn dung hợp, dưới sự cường hóa của Thẩm Thanh Huyền, tố chất thân thể đã được cải thiện.
Chẳng qua y kiêng dè nam nữ không được tiếp xúc, may mà xã hội này thoáng hơn ngày xưa, không tới mức chỉ cần chạm thì bắt buộc không phải quân không lấy chồng.
Thẩm Thanh Huyền bế cô về căn phòng nhỏ của mình, cẩn thận đặt cô trên giường.
Có lẽ do quá mệt nên vừa nằm lên chiếc giường sạch sẽ mềm mại, cô gái lập tức nhắm mắt lại.
Cô luôn ngủ không yên như thể sợ gì đó lắm, liên tục cựa mình, cắn chặt môi dưới, không dám phát ra tiếng.
Thẩm Thanh Huyền ngồi bên mép giường quan sát cô.
Đây là một cô gái, tuy mặc váy liền áo rộng thùng thình thì vẫn không thể che lấp thứ phập phồng trước ngực.
Cố Kiến Thâm không có khả năng là nữ, cho nên đây không phải là Cố Kiến Thâm.
Nhưng trên người cô thực sự có khí tức mạnh mẽ của Cố Kiến Thâm, đây là cảm ứng linh hồn, Thẩm Thanh Huyền không có khả năng nhận nhầm.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Thẩm Thanh Huyền không tài nào hiểu nổi.
Trong phòng chỉ có một cái giường, cô ngủ ở đằng kia, tất nhiên Thẩm Thanh Huyền không có chỗ ngủ.
Thôi thì y có thể tĩnh tọa tu hành, không có gì đáng kể.
Hôm sau, cô gái kia tỉnh dậy, cô vừa cử động Thẩm Thanh Huyền đã nhận ra ngay.
Hai người đối diện, cô gái mơ màng, sau đó mờ mịt nhìn chung quanh một lượt.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đây là nhà tôi, không có gì nguy hiểm.”
Cô gái kia nhìn y, ngập ngừng khẽ nói: “Tôi tên Cố Phi, cảm ơn vì hôm qua đã ra tay giúp đỡ.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Không có gì, tiện tay mà thôi.”
Hai người giới thiệu nhau xong, sắc mặt cô gái đột nhiên trắng bệch.
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Sao thế?”
Cô gái che miệng nói: “Nhà … nhà vệ sinh …”
Thẩm Thanh Huyền: “Ra cửa quẹo phải.”
Cô bước xuống giường, vào toilet nôn một trận.
Thẩm Thanh Huyền theo sau: “Cô vẫn ổn chứ?”
Sắc mặt cô rất kém, thân thể gầy yếu gục ở đằng kia trông rất đáng thương, dạ dày cô trống rỗng, nôn như thế chẳng khác gì muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài.
Cố Phi không thể nói chuyện, nhưng lại không muốn khiến cậu bé lương thiện này lo lắng, cô khoát tay, tỏ ý mình không sao.
Thẩm Thanh Huyền cũng không tiện vào đó, đứng bên ngoài đợi cô mà nói: “Tôi …” Y định nói mình biết chút y thuật, nhưng sực nhớ người ở đây toàn đến bệnh viện, nên sửa lời, “Tôi đưa cô tới bệnh viện.”
Cố Phi nghe thế bèn vội vã lắc đầu: “Không … không cần!”
Thẩm Thanh Huyền thấy cô bài xích như thế thì không tiện nói gì thêm.
Y không biết cách giao lưu với phái nữ, nhưng lại cảm thấy khá thân thiết với Cố Phi, Cố Phi cho y cảm giác giống Lý thị —— mẫu thân phàm nhân cho y tình thương của gia đình.
Thẩm Thanh Huyền rót ly nước ấm cho cô: “Uống chút đi.”
Cố Phi đáp: “Cảm ơn nhiều.”
Thẩm Thanh Huyền hỏi cô: “Cô đói không? Tôi đi mua đồ ăn cho cô.”
Cố Phi nói: “Không cần phiền vậy …” Nhưng cái bụng kêu ọt ọt đã bán đứng cô.
Thẩm Thanh Huyền bật cười: “Cô đợi chút, tôi sẽ về nhanh thôi.”
Cố Phi cười với vẻ ngại ngùng.
Thẩm Thanh Huyền thấy dạ dày cô không tốt, nên mua một phần cháo hoa.
Về đến nhà thì thấy Cố Phi đang dọn giường giúp y, Thẩm Thanh Huyền nói: “Để đó đi, tôi dọn cho.”
Cố Phi không nói gì, Thẩm Thanh Huyền gọi cô sang ăn điểm tâm.
Hai người đều đói rã ruột, mặc dù Thẩm Thanh Huyền mua thức ăn nhẹ nhưng khá là ngon, bọn họ ăn không ít.
Ăn no rồi, hai người lại trò chuyện với nhau.
Thẩm Thanh Huyền nói mình là cô nhi, phiêu bạt trong thành thị này, làm công chung quanh miễn cưỡng kiếm sống.
Cố Phi nghe mà đau lòng, an ủi y đôi câu.
Thẩm Thanh Huyền càng cảm thấy cô giống Lý thị, thiện cảm với cô càng tăng lên.
Ăn cơm trò chuyện xong, Cố Phi trông có tinh thần hơn, nhưng chẳng mấy chốc, cô lại chạy vào toilet ói hết thức ăn ra.
Thẩm Thanh Huyền nhịn không được nói: “Cô …”
Sắc mặt Cố Phi càng thêm tái nhợt, cô áy náy nói: “Thêm phiền cho cậu rồi.”
Thẩm Thanh Huyền nhíu mày nói: “Nếu cô không muốn đi bệnh viện, vậy để tôi bắt mạch cho.”
Cố Phi sửng sốt: “Bắt mạch?” Cô cho rằng thiếu niên này đang đùa.
Thẩm Thanh Huyền đáp qua quýt: “Tôi từng được một thầy trung y nhận nuôi, nên biết được đôi chút.”
Cố Phi vỡ lẽ: “Thì ra là thế.” Cô không hỏi sâu thêm, hiện giờ Thẩm Thanh Huyền lẻ loi một mình, có lẽ thầy trung y đã qua đời, hoặc khác chốn với y, bất kể khả năng nào cũng là chuyện đau lòng, cho nên cô không dám nhắc.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Có thể để tôi xem không?”
Cố Phi biết rõ tình trạng của mình, song thấy thiếu niên nghiêm túc như thế, cô đưa tay ra: “Xem giúp tôi nhé.”
Thẩm Thanh Huyền đặt ngón tay lên cổ tay cô.
Thử xong …
Cố Phi cười tủm tỉm nhìn y: “Thế nào?”
Thẩm Thanh Huyền nói với vẻ kinh ngạc: “Cô dựng thai rồi.”
Cách nói chuyện mang hơi hướm cổ xưa khiến Cố Phi hứng thú, cô nói: “Tiểu trung y thật lợi hại.”
Thẩm Thanh Huyền không đáp lại câu đùa dí dỏm của cô, đầy đầu hiện giờ toàn là ầm ầm ầm.
Chẳng trách trên người Cố Phi có khí tức của Cố Kiến Thâm, té ra Cố Kiến Thâm còn chưa ra đời!
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền hiện giờ vô cùng phức tạp, y đã chuẩn bị sẵn sàng để nuôi một Cố Kiến Thâm ba tuổi, nhưng sự thật tàn khốc, thế mà còn chưa sinh ra!
Chẳng lẽ thân thể y chỉ mới mười lăm – mười sáu tuổi thôi sao? Đúng là rất có khả năng, chỗ y làm việc cũng đâu đòi hỏi tuổi tác.
Thẩm Thanh Huyền dại ra, Cố Phi rũ mắt nói: “Cho nên cậu không cần lo, đây chỉ là phản ứng khi có thai, qua thời gian này sẽ ổn thôi.”
Bấy giờ Thẩm Thanh Huyền mới hoàn hồn, y nói: “Để tôi phối thuốc cho cô, uống xong sẽ đỡ hơn nhiều.”
Cố Phi kinh ngạc nói: “Phối thuốc?”
Thẩm Thanh Huyền đành tiếp tục nói hưu nói vượn: “Tôi nhớ vài phương thuốc, vừa khéo có cái hữu dụng với cô.”
Cố Phỉ hoài nghi, nhưng không đành lòng chối từ ý tốt của y nên đành nói: “Vậy cảm ơn cậu trước.”
“Không có gì.” Y sẽ chăm sóc cô thật tốt, để cô bình an sinh Cố Kiến Thâm, thế thì y mới có cơ hội chăm nom Cố Kiến Thâm.
Thẩm Thanh Huyền đi phối thuốc, khi về lại phát hiện người đi phòng trống.
Cố Phi đâu?
Y lần theo cảm giác tìm được khí tức Cố Kiến Thâm …
Cố Phi không ngờ mình bị tìm được nhanh đến thế, vì không muốn gây phiền phức cho Thẩm Thanh Huyền nên vội vã bỏ đi, định bụng tìm nơi để trốn.
Song rốt cuộc có thể đi nơi nào, cô cũng không biết, nhưng tóm lại không thể bị bắt trở về, không thể mất con!
Cố Phi đã là nỏ mạnh hết đà, thật sự không biết còn có thể trốn đi đâu. Cô kiệt sức, trong dạ dày lại cuồn cuộn, thực sự tuyệt vọng đến cực điểm.
Cố Phi hoa mắt, nhận ra phía sau có tiếng bước chân khiến cô lạnh cả lòng, chỉ biết lần này xong đời, nhất định xong rồi …
“Thứ lỗi” dứt lời, cô được ôm ngang lên, Cố Phi sửng sốt, nhìn thấy thiếu niên có góc nghiêng đẹp đến nổi không thể diễn tả bằng lời.
Mạt Thanh Hiền …
Y …
Thẩm Thanh Huyền nói: “Đừng sợ, bọn họ sẽ không bắt được cô.”
Một câu khiến Cố Phi hoàn hồn, cô vội nói: “Thả tôi xuống đi!” Không thể liên lụy y, cô và thiếu niên này chỉ là bèo nước gặp nhau, không thể kéo y vào nguy hiểm.
Thẩm Thanh Huyền nhìn đằng trước, nói: “Tôi biết một nơi có thể trốn khỏi họ, bám chặt tôi.”
Cố Phi còn định mở miệng, lại ngạc nhiên phát hiện Thẩm Thanh Huyền ôm cô mà vẫn có thể chạy nhanh tới vậy!
Tiếng gió rít gào bên tai chứng tỏ tốc độ kinh người của nó!
Cố Phi ngửa đầu nhìn y, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Thẩm Thanh Huyền sao có thể để cô đi? Cô đang mang thai Cố Kiến Thâm, y không chỉ phải bảo vệ cô chu toàn, mà còn phải giúp cô sinh con!
Mặc dù y không rõ những kẻ đuổi theo cô là ai, nhưng nếu cô không muốn về thì dứt khoát cùng nhau tìm chỗ trốn.
Biết tình hình xã hội này rồi, Thẩm Thanh Huyền phát hiện mình không nghèo như trong tưởng tượng.
Tuy nhà ở rất nhỏ, nhưng trong thẻ có gần hai mươi vạn tiền gửi, đủ để chống đỡ đến lúc Cố Phi sinh con.
Sau đó y sẽ tính toán lại, chỉ cần tu vi tăng cao, kiếm tiền chỉ là việc cỏn con, tóm lại là đủ để nuôi bọn họ.
Thẩm Thanh Huyền bế Cố Phi trốn đông trốn tây, cắt đuôi người theo dõi, đến một làng chài hẻo lánh.
Cố Phi chưa từng thấy biển nên trợn mắt há mồm mà nhìn: “Nơi này …” đẹp quá.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Tạm thời chúng ta ở đây đi.” Cố Phi đang mang thai, nếu không dưỡng thai tốt thì khó đảm bảo sẽ không có nguy hiểm gì.
Cố Phi quay đầu nhìn y với vẻ phức tạp: “Tiểu Hiền …”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Cô đừng để ý, tôi ở thành thị kia chán rồi, cũng muốn ra ngoài thở một hơi.”
“Nhưng mà tôi …” Cố Phi thực sự nhận không nổi ân tình của Thẩm Thanh Huyền!
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Hồi tôi còn ở cô nhi việc có một người chị cùng nhau lớn lên, cô rất giống với chị ấy …” Y thuận miệng bịa lý do như thể đúng rồi.
Cố Phi ngẩn ra.
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Chị ấy đã qua đời, tôi gặp cô cứ luôn nghĩ tới chị ấy nên luôn không yên lòng, cô yên tâm dưỡng thai ở đây đi, coi như tôi trả lại một phần ân tình.”
Cố Phi nói: “Nhưng tôi không phải người ấy.”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Tôi cũng không có khả năng trả cho chị ấy.”
Cố Phi ngẩn người, trong lòng cuồn cuộn cảm kích ngập tràn, cô không biết làm sao để báo đáp Thẩm Thanh Huyền, đành nói rằng: “Vậy sau này để tôi làm chị cậu đi!”
Thẩm Thanh Huyền suy tư rồi đồng ý.
Chỉ là nuôi nấng, dùng thân phận ‘cậu’ cũng được.
Cậu thì cậu, cũng là phụ thân mà.
Y giãn mặt cười nói: “Được.”
_____
Tiểu kịch trường:
Cố Kiến Thâm: Mau thả ta ra! Vợ ta đang cùng nữ nhân khác mắt đi mày lại!
Thẩm Thanh Huyền: Đó là mẹ ngươi.
Long Điềm Điềm (nhỏ giọng lẩm bẩm): Đó là mẹ chồng ngươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT