Sở Tấn đến công ty, nghe thấy có người bàn tán về Lận Diễm Trần.

Đầu tiên là đồng nghiệp nữ:

"Xem weibo đại công tử Lận gia chưa? Rất đẹp trai a..."

"Cảm thấy còn đẹp trai hơn so với rất nhiều minh tinh, hơn nữa còn là soái ca tinh khiết tự nhiên!"

"Bằng cấp lại cao, sinh viên vinh dự tốt nghiệp Y đại, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng thì thôi, còn thông minh lại biết cố gắng."

"Anh ấy lại còn không có bất kỳ một scandal nào, lúc trước có một nữ minh tinh nhỏ dán vào ảnh, đã nhanh chóng bị xóa khỏi internet còn bị công ty tuyết tàng, nghe nói là do ảnh làm."

"Ngầu quá a..."

"Đúng vậy, gương mặt ảnh vừa nhìn đã thấy rất lạnh, là một chàng đẹp trai lạnh lùng? Đôi môi mỏng, nghe nói đàn ông như vậy đều rất bạc tình."

Sở Tấn vừa nghe các cô bàn tán, vừa nhớ đến khuôn mặt tươi cười giống như chó ngốc của Lận Diễm Trần, chau mày, chấm hỏi đầy đầu.

Lận Diễm Trần là một chàng đẹp trai lạnh lùng lúc nào vậy??? Hắn và từ lãnh khốc a lạnh lùng có liên quan sao?

"Không biết bạn gái chính thức của ảnh là ai?"

"Với gia thế và bối cảnh của ảnh, nhất định là một tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối a, là một bạch phú mỹ* cao quý."

(*) Bạch phú mỹ (白富美): người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt

"Trên internet nói có thể là đại tiểu thư tập đoàn xx hoặc là tập đoàn yy."

"Ai, trước đây tôi từng gặp một  cô bạch phú mỹ rất có tiền, dung mạo xinh đẹp, lại còn rất có giáo dưỡng, khi nói chuyện lại khiến người cảm thấy như gió xuân ấm áp. Cả ghen tị cũng không ghen tị được."

"Ngộ nhỡ người ta cũng không để ý chuyện này thì sao? Gia cảnh anh ấy đến mức đó, cũng không cần phải dùng hôn nhân để trao đổi tiền tài đâu? Cũng có thể tìm một cô người mẫu hoặc là một ngôi sao nữ nào đó?"

"Tôi thấy thưởng thức của ảnh không tệ như vậy a."

"Anh ấy năm nay mới 26 tuổi, tuổi còn trẻ như thế, nói không chừng tôi còn có cơ hội nha ha ha ha ha."

"Vậy tôi cũng có thể ha ha ha."

Sở Tấn phiền muộn: "..."

Anh nghĩ lại cũng đúng, ai có thể nghĩ ra Lận Diễm Trần sẽ hẹn hò với một người đàn ông lớn tuổi, còn độc miệng, không có tiền tướng mạo lại bình thường như anh chứ?

Anh vểnh tai lên, ghi nhớ lại những tin bát quái nhóm đồng nghiệp nữ đang nói, chuẩn bị chờ một lát lúc nghỉ ngơi sẽ lén lút lên mạng tra một chút.

Tuy rằng anh biết quá nửa là sẽ tự rước lấy nhục, nhưng vẫn rất tò mò.

Buổi chiều lúc ăn cơm ở nhà ăn công ty, Sở Tấn lại nghe thấy mấy đồng nghiệp nam tán gẫu về Lận Diễm Trần:

"Đơn giản là hắn có một người ba giỏi, tuổi trẻ như vậy đã là tổng tài, cậu thật sự tin là do năng lực của chính hắn a?"

"Hiện tại chính là thời đại tranh đấu của những người cha."

"Nhìn dáng vẻ tên tiểu bạch kiểm này chắc chắn là hoa hoa công tử."

"Cuộc sống của người có tiền bọn họ đều loạn cực kì."

"Ngây thơ, truyền thông không có đưa tin, là chứng minh cuộc sống riêng của hắn sạch sẻ? Hắn dùng tiền áp tin tức thôi."

"Ầy, lúc trước không phải còn có scandal với một minh tinh nhỏ sao?"

"Nói không chừng cô gái đó mang thai con trai hắn muốn gả vào hào môn, nhưng cô ta như vậy, vừa nhìn đã biết là dùng để tiết dục, vui đùa một chút a. Cho nên mới bị hắn phong sát. Thật là khờ."

"Tôi cũng muốn có nhiều tiền như vậy, tôi nhất định sẽ ngủ với gái đẹp, mỗi ngày đổi một người, trò gì cũng phải chơi một lần. Còn giả dạng thân sĩ? Tôi khinh. Chính là một tên ngụy quân tử, bề ngoài ra vẻ đạo mạo, thật ra là hàng đêm sênh ca."

Sở Tấn tức cười.

Mấy người kia nghe anh cười, thì dừng lại, hỏi anh: "Quản lý Sở anh cười cái gì a?"

Sở Tấn nói: "Cậu là chuột tinh tái thế sao?"

Đối phương không hiểu: "Quản lý Sở, anh có ý gì?"

Sở Tấn nói: "Há, tôi nghĩ cậu là chuột tinh tái thế. Mỗi ngày trốn ở dưới gầm giường của hắn, cho nên rõ ràng cuộc sống riêng hỗn loạn của hắn như thế, mới có thể nói năng hùng hồn như là tai nghe mắt thấy như vậy, tôi rất bội phục cậu a."

Đối phương lập tức lúng túng: "Đó không phải là... Trên internet đều nói như vậy sao?"

Sở Tấn cười lạnh: "Trên internet nói cái gì cậu sẽ tin cái đó a, tôi cho rằng một người trưởng thành có chỉ số thông minh bình thường đã có thể đưa ra phán đoán của mình, biết cái gì có thể tin, cái gì không thể tin."

Sở Tấn nói xong, thì thu dọn cái đĩa bỏ đi.

Còn lại mấy người nhân viên nam hai mặt nhìn nhau:

"Quản lý Sở vậy là thế nào?"

"Nói chuyện thật là chanh chua."

"Đồ bóng già, tưởng làm được quản lý là ghê gớm lắm à..."

"Luôn có những người như thế, mỗi lần đều là mọi người đều u mê chính ta mới tỉnh táo, ra vẻ rất thanh cao."

Sở Tấn điều chỉnh cảm xúc của mình lại.

Vừa dính tới chuyện của Lận Diễm Trần, anh sẽ thất thố, anh không nghe nổi người khác tán gẫu về những phụ nữ xứng đôi với Lận Diễm Trần, bởi vì anh sẽ đố kị, cũng không thể nghe bọn họ ác ý phỏng đoán Lận Diễm Trần, nói xấu Lận Diễm Trần, anh sẽ không nhịn được tức giận.

Trên đời chính là có một người đàn ông tốt như vậy, bọn họ là những tên cặn bã suy bụng ta ra bụng người, không tin thật sự sẽ có đàn ông tốt.

Buổi chiều tiếp tục công việc.

Sở Tấn phát hiện hai cấp dưới của mình, Tiểu Cốc và Tiểu Phương cứ luôn nhìn lén anh, rất nhiều lần, anh mới mở miệng hỏi: "Hai người tại sao luôn nhìn tôi? Trên mặt tôi có dính thứ gì sao?"

Tiểu Phương lại vội vàng lắc đầu: "Không có không có."

Sở Tấn đầu óc mơ hồ: "Vậy thì chuyên tâm làm việc đi."

Tiểu Cốc và Tiểu Phương nói nhỏ với nhau: "Em cũng cảm thấy giống sao?"

Tiểu Phương nói: "Đúng a... Em thật sự cảm thấy người đó là Lận Diễm Trần, rất giống bạn trai của quản lý Sở a."

Tiểu Cốc nói: "Cũng có thể mấy người đẹp trai đều giống nhau."

Tiểu Phương im lặng: "Không phải đại thiếu gia họ Lận kia chính là bạn trai quản lý Sở chứ?"

Tiểu Cốc run lẩy bẩy: "Không dám tưởng tượng..."

Tiểu Phương: "Em cũng không dám..."

Ngày hôm nay Sở Tấn kìm nén một bụng hờn dỗi, anh cảm thấy lòng dạ mình thật hẹp hòi, không nên ghen tuông, phải rộng lượng, nhưng cố tình lại không thể rộng lượng nổi.

Anh nhớ trước đây nghĩ mình đã sắp chết, còn quyết định ngày tháng tương lai phải làm một người rộng rãi, không thể đặt những thứ phàm trần tục thế ở trong lòng, bây giờ lại không làm được.

Anh vẫn là một người bình thường trên cõi đời này thôi, là người rất rất tầm thường.

Thôi.

Anh vẫn nên nghĩ về Thu Thu nhiều hơn, phải làm cho Thu Thu vui sướng!

Sở Tấn nghĩ như thế, về đến nhà, vừa mở cửa, đã thấy được Lận Diễm Trần ở trước mặt.

Lận Diễm Trần ôm Thu Thu, trên mặt hắn mang mặt nạ chú hề. Thu Thu cũng được thay một bộ đồ bé hề đủ mọi màu sắc, mang cái mũ hề có hai cái tai nhọn.

Cái mặt nạ Lận Diễm Trần mang cũng như vậy, một cặp kính mắt không thấu kính, phía dưới là cái lỗ mũi hồng và chòm râu màu nâu, còn có cái kèn cuốn lại thành ống, hắn thổi một hơi, cái ống lập tức bị kéo thẳng ra, phát ra tiếng kêu.

Bị hắn thổi đến mức vang lên "Nha", "Nha", Thu Thu vừa nghe lập tức cười vang, còn vỗ tay nhỏ.

Sở Tấn nhìn thấy tên ba ba ngốc và con trai ngốc của hắn, run lên, xoa xoa thái dương của mình, nở nụ cười: "Anh đến đây lúc nào? Không phải còn có công việc sao?"

Lận Diễm Trần: "Đã xong rồi, có một ngày để nghỉ ngơi, nên nhanh chóng đến đây giữ bảo bảo."

Lúc hắn nói chuyện râu mép giả lại rung động, rất là mắc cười.

Sở Tấn cười, đặt tay lên má hắn: "Ngoan như vậy a."

Thu Thu nhìn thấy, cũng học theo ba ba, sờ một bên mặt kia của Lận Diễm Trần: "Nha nha nha nha."

Sở Tấn: "Ha ha ha."

Sở Tấn đi vào trong nhà, đóng kín cửa.

Lận Diễm Trần dường như hiến vật quý nói: "A Tấn, tôi cho em xem sự lợi hại của tôi!"

Sở Tấn mang theo ý cười, tò mò hỏi hắn: "Lợi hại thế nào?"

Lận Diễm Trần kéo râu mép giả ra, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Thu Thu, vẫn là cách hôn như chó con của Lận Diễm Trần, ịn xuống vài cái hôn.

Thu Thu bị hắn hôn đến cười rộ lên, ôm lại cổ của hắn, cũng ịn lên trên gương mặt hắn mấy ngụm nước bọt.

Lận Diễm Trần thổi râu mép, vui mừng nói với Sở Tấn: "Thấy không! Thu Thu hôn tôi rồi! Lợi hại không?"

Sở Tấn sắp bị hắn làm vui muốn chết rồi: "Lợi hại, lợi hại."

Bọn họ ở cùng một chỗ, Sở Tấn lại cảm thấy được mình tràn ngập dũng khí.

Anh cứ nghĩ bậy nghĩ bạ như vậy có ích lợi gì, còn không bằng mở lòng ra, nói với Lận Diễm Trần một chút.

Sở Tấn nắm chặt tay Lận Diễm Trần, nói: "Tiểu Lận, tôi có việc muốn nói với anh..."

Một nơi khác trên trái đất vẫn là đêm khuya.

Trong lòng Lận Thiệu Nguyên phiền muộn, rồi lại kể khổ với bức ảnh người vợ quá cố:

"Ngày hôm nay tôi ăn món Trung, mì thịt bò, cũng chỉ có bà làm thịt bò hầm ăn ngon nhất."

"Ai, A Bình, hai năm qua tôi vốn cảm thấy quan hệ của mình và Diễm Diễm đã khá hơn một chút, gần đây nó lại không muốn để ý tới tôi."

"Hay là bởi vì từ nhỏ đã không có mẹ, cho nên tính cách nó mới thất thường như vậy."

"Lần trước nó nói không muốn xem mắt, tôi cũng không tìm cho nó nữa a."

"Làm sao tôi biết Lộ Dương có ý đó chứ, không nói với tôi một tiếng, đã dẫn con gái của ổng tới gặp Diễm Diễm."

"Người ta là con gái, cũng không thể nói nhà người ta, con gái da mặt mỏng."

"Diễm Diễm gần đây không biết có phải lại muốn gây dựng sự nghiệp hay không, còn lén lút dời đi phần lớn tài sản, có vẻ là muốn tách ra. Không biết kế hoạch lần này có đáng tin hay không."

"Nếu như thất bại thì sao bây giờ? Diễm Diễm quá kiêu ngạo..."

"A Bình, tôi là một người ba ba quá thất bại. Không có bà, tôi không làm được cái gì cả."

"Tôi rất nhớ bà a..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play