Lục Trí Viễn rút tay lại, sau một hồi, anh ta mới nói: "Gia đình anh muốn anh và cháu gái của bằng hữu ông nội đính hôn, về sau sẽ đem quyền quản lý của công ty giao cho anh, em nói xem cái này không phải gọi là vì tiền khom lưng?"

Hạ Trừng im lặng, cô biết đây là con đường tự mình lựa chọn, nhưng chợt nghe tin tức anh ta muốn đính hôn, cô vẫn còn có chút ngạc nhiên.

Cô đè nén một cảm giác bi thương xuống ngực, nhìn phía ngoài cửa sổ, có đường sông uốn lượn bên trên, có màu đỏ đèn lồng, lộ ra ánh sáng nhạt ảm đạm, nơi xa có một cái cửa sổ khác, truyền đến tiếng nói chuyện náo nhiệt, cô lơ đãng nhìn sang liền bắt gặp một ánh mắt quen thuộc.

Trong chốc lát, Hạ Trừng nhìn thấy được hồn ma Tô Hằng.

Hắn cũng nhìn lại cô.

Hạ Trừng cũng không để ý, chỉ nhìn một chút, liền xoay đầu lại.

Lục Trí Viễn nói: "Em nhất định rất xem thường loại người như anh."

Hạ Trừng không muốn anh cứ một mực xoắn xuýt loại tâm tình này bên trong lòng, cô thử an ủi Lục Trí Viễn, cho dù lúc này cô cũng rất cần người an ủi.

"Cô bé kia hẳn cùng là một người tốt, nếu không cũng sẽ không để tất cả người nhà của anh hài lòng, có lẽ anh nên buông xuống thành kiến với cô gái đó, cố gắng đi tìm hiểu, có lẽ anh sẽ thích người đó cũng không biết chừng."

Lục Trí Viễn không lên tiếng, anh không dám nói với Hạ Trừng, bọn họ từ nhỏ đã quen biết nhau.Gia trưởng hai bên đã sớm nhận định hai người bọn họ tương lai sẽ kết hôn, bây giờ lại tăng tốc, chẳng qua là sợ đêm dài lắm mộng, ai cũng không dám cam đoan, bên cạnh anh ta có thể sẽ lại xuất hiện một Hạ Trừng thứ hai nữa hay không.

Nhưng chỉ có trong lòng của anh ta biết được, ngoại trừ cô bên ngoài sẽ không còn người nào khác nữa.

Hạ Trừng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: ""Đúng rồi, mặc dù chúng ta là bạn bè, nhưng việc anh đính hôn và kết hôn tôi đều không muốn đi tham gia, mặt khác tuyệt đối đừng gửi thiếp mời cho tôi, không có tiệc rượu còn có thể ăn, còn mạnh hơn bức bách tôi đưa hồng bao, chuyện này có chút quá đáng."

"Được." Lục Trí Viễn mìn cười cay đắng: "Sau này lễ đính hôn được công khai, anh nghĩ hẳn là sẽ không có ai đến làm phiền em nữa."

"Hi vọng như thế."

Lúc chia tay, bọn họ cùng nhau đứng ở cổng chờ người đưa xe đến.

Hạ Trừng ra xe trước, Lục Trí Viễn đưa cô lên xe.

Lúc đóng cửa xe, cô nhẹ nhàng nói: "Trí viễn, anh là người rất tốt, tôi chân thành hy vọng anh có thể gặp được hạnh phúc."

Lục Trí Viễn im lặng.

Hai người bọn họ ai cũng không nói lời tạm biết với đối phương, hai chữ này đặt vào tình huống hiện tại, lại cảm thấy giả dối không có ý nghĩa gì.

Tốt nhất là về sau vĩnh viễn không gặp lại nhau, tình nhân cũ trùng phùng, luôn luôn khiến cho người ta thấy lúng túng không thoải mái.

Nếu đối phương sống tốt hoặc không tốt, đều khiến cho người ta một phen cảm thán.

Những chuyện mơ mộng hão huyền ngẫu nhiên gặp nhau, đều là ngây thơ.

Nếu như không may nhìn thấy người yêu cũ thay đổi, một chút hảo cảm còn sót lại trong lòng bay mất đi không còn dấu vết, tại sao phải bận tâm quá nhiều?

Nếu có thể, Hạ Trừng chỉ hi vọng đem giờ này ngày này ghi nhớ Lục Trí Viễn ghi ở trong lòng.

Về sau anh ta sẽ không còn là Lục Trí Viễn của hiện tại này nữa, mà cô nàng cũng không phải là Hạ Trừng của giờ này khắc này nữa. Bọn họ sẽ có cuộc sống của riêng mình.

Hạ Trừng khởi động xe, cô nhịn không được nhìn về gương soi ở phía sau, Lục Trí Viễn vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo hướng cô rời đi.

Cô thay đổi ánh mắt, chuyên tâm lái xe.

Có lẽ là có nỗi lòng trong người, lái đến nửa đường, Hạ Trừng mới bỗng nhiên phát hiện ra có xe đi theo cô.

Trong lòng bàn tay cô chảy ra mồ hôi, sợ hãi không lẽ bị người người kỳ quái nào để mắt tới rồi?

Có quá nhiều vụ án đã nhắc nhở cô, nhất định phải đặc biệt cẩn thận, những cô gái đọc thân về đêm khuya luôn là mục tiêu hướng đến của bọn lưu manh.

Hạ Trừng dùng sức nhấn mạnh chân ga, ngay lúc này, điện thoại di động của coo vang lên, tự động phát ra một âm thanh lớn.

"Hạ Trừng, là anh, anh là Tô Hằng, anh đi theo đằng sau xe em, em không không cần khẩn trương."

Cô thở dài một hơi, thế nhưng bởi vì chuyện này, cô cảm thấy có chút không cao hứng.

"Anh từ lúc nào bắt đầu đi theo tôi?"

"Khi em từ phòng ăn đi ra, anh liền đi theo phía sau em."

"Làm sao anh biết được tôi ở đâu."

"Thật xin lỗi, anh còn tưởng khi đó em đã thấy anh."

Hạ Trừng bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô có lẽ là hoa mắt, mới có thể đem một người đàn ông ngộ nhận thành lão già.

"Anh muốn tiễn tôi về nhà, có thể nói trước với tôi được không, cứ lén lén lút lút đi theo phía sau là muốn khiến tôi sợ hãi sao?"

Hạ Trừng đậu xe ở một chỗ đất trống ven đường. Nói thật, kỹ thuật lái xe của cô cũng bình thường thôi, cùng lắm là có thể đi làm bằng xe thay vì đi bộ.

Cô lo là mình vừa tức giận vừa lái xe thì sẽ ảnh hưởng đến an toàn giao thông.

Tô Hằng trẻ cũng dừng xe theo cô, sau đó xuống xe.

Hạ Trừng chỉ hạ kính cửa sổ xuống. Mặc dù tình cảnh bị theo dõi vừa rồi chỉ kéo dài không tới một phút nhưng cô vẫn còn sợ hãi, tim cô đập liên hồi, hai chân cũng hơi run lên.

Cô tức giận nhìn anh chằm chằm, đàn ông bọn họ khó mà hiểu được loại sợ hãi này của phụ nữ.

Không nói đến những câu chuyện đáng sợ được nghe kể, trong suốt quá trình trưởng thành, một cô gái ít nhất cũng phải trải qua một hai lần kinh nghiệm không vui.

Ngẫm lại làm người ta cảm thấy thật đáng buồn, xã hội này vô cùng không thân thiện với phái nữ.

Nam nữ bình đẳng chỉ là thứ yếu. Những ý nghĩ dâm đãng và xấu xa không thèm che dấu đối với cơ thể phái nữ trong giá trị quan phong kiến, cũng đủ để tạo thành mối nguy cho sự an toàn của thân thể bọn họ.

Hạ Trừng đã từng bị một lão già sờ mó khi đang đi xe buýt, thêm một lần đang đi xe đạp thì bị người ta theo đuôi sờ một cái. May là cô có sức mạnh kinh người, sau khi đánh bọn hắn chạy thì không còn phát sinh tình huống xấu nào nữa.

Cô cảm thấy mình rất may mắn, nhưng những ký ức không vui đó đều đã bị cô chôn sâu trong lòng.

Hiện tại gặp phải người đáng nghi, ý thức bảo cô phải cách hắn ta mười bước trở lên. Đây là khoảng cách cô dự trù cho việc tháo chạy thoát thân khi phát sinh tình huống nguy hiểm.

Loại đàn ông có vóc người cao ráo như Tô Hằng trẻ vốn đã khí thế hơn người, biến thái mà nhìn thấy anh thì chỉ biết sờ mũi tránh sang một bên.

Anh đâu thể gặp phải chuyện bực mình như cô.

Có lẽ Tô Hằng trẻ cũng tự biết mình sai, anh im lặng đứng ngoài xe chờ cô xử lý.

Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, Hạ Trừng lạnh lùng nói: "Anh cho rằng đùa như vậy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play