Chẳng qua Hạ Trừng lại không để ý đến trước đó kết bạn cùng với Lục Trí Viễn sẽ lại mang rất nhiều cơ hội tốt cho cô.
Cao Tằng đưa ra một yêu cầu rất đơn giản với cô, đó là chỉ hi vọng thông quan Hạ Trừng mà có thể mời người Lục gia ăn một bữa cơm.
Cô từ chối mấy lần, nhưng kết quả không được như mong muốn.
Vị Cao Tằng kia thậm chí ám chỉ, nếu như cô muốn làm bác sĩ, điều đó phụ thuộc vào việc cô có thể hoàn thành nhiệm vụ kia được hay không.
Hạ Trừng rất đau đầu, cô chưa chắc nhất định phải làm việc ở chỗ này, nhưng cô và các y tá phòng bệnh đã có sự ăn ý thấu hiểu nhau, hơn nữa đối với mấy đứa bé thường xuyên ở viện rất có tình cảm đặc biệt. Muốn từ chức hay không đây đúng là một quyết định khó khăn.
Chẳng qua cho dù cô bị bức ép có chút gấp gáp, nhưng tục ngữ nói không có gì khó khăn nhất trên thế giới, cô đã luôn luôn sẵn sàng ứng phó với biến cố, dù sao miệng cô vẫn ở trên mặt, nếu cô không chịu mở miệng nói thì không ai có thể ép buộc được cô.
Nếu như sự việc thật sự đã đi đến tình trạng không thể cứu vãn nỗi nữa, có lẽ chính bản thân cô nên cân nhắc thời điểm rời đi.
Nhưng mà chuyện Hạ Trừng không nghĩ tới chính là, ngược lại bên Lục Trí Viễn lại biết được tin tức này.
Vì thể anh ta còn đặc biệt gọi điện thoại đến.
"Có tiện gặp mặt anh một chút không?" Lục Trí Viễn uyển chuyển đưa ra lời mời.
Hạ Trừng nghĩ nghĩ, đích thân cô phải xử lý tốt chuyện này, nếu không cứ thế mãi sẽ không tốt đối với tất cả mọi người.
"Có tiện, chúng ta gặp nhau ở chỗ nào?"
"Đi đến phòng ăn trước kia chúng ta vẫn thường đến được chứ?"
"Được, vậy hẹn gặp nhau vào thứ sáu tuần này được không?"
Lục Trí Viễn hỏi: "Anh sáu giờ đến bệnh viện đón em tan tầm được không, thời gian này có gấp gáp quá không?"
"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tự tôi lái xe đến là được rồi." Hạ Trừng nhã nhặn từ chối anh ta: "Anh đặt bàn trước bảy giờ đi, tôi sợ trên đường sẽ kẹt xe."
"Đến lúc đó gặp nhau."
"Được."
Sau khi Hạ Trừng cúp điện thoại, Lục Trí Viễn chậm chạp chưa đem điện thoại bỏ xuống.
Đêm thứ sáu, Hạ Trừng tăng tốc độ nhanh chóng làm xong công việc của mình, lúc gần đến thời điểm gặp mặt, thời gian vừa vặn hơn 6:40 một xíu.
Đây là một nhà hàng vô cùng độc đáo giống kiểu phòng ăn Trung Quốc, trang hoàng cực kỳ lộng lẫy, có nước chảy dưới cầu nhỏ, đình đài lầu các, phong cách phong nhã bên trong hiện ra một suy nghĩ về mối tình cổ sâu sắc.
Rất nhiều doanh nhân, nhân vật nổi tiếng, đều thích đến chỗ này chiêu đãi khách mời.
Một dòng sông nhân tạo chảy ngang qua trung tâm, hai bên bờ treo vô số đèn lồng đỏ, từng gian phòng bắt chước cái đình làng theo phong tục cổ xưa theo thứ tự nằm ở bờ sông, chỉ có những bức tường của dòng sông mở ra hai cửa sổ bằng gỗ chạm khắc tinh tế.
Nơi này rất thích hợp để cho người ta ổn định lại tâm tình nói chuyện.
Lục Trí Viễn đến sớm hơn so với cô, nhìn thấy cô đến, anh ta lập tức đứng lên, đi đến phía sau lưng cô, giúp cô cởi áo khoác xuống, kéo cái ghế ra.
Không ai quan tâm bằng anh ta, đầu năm nay đàn ông thân sĩ giống như Lục Trí Viễn đã không còn thấy nhiều.
Hạ Trừng tự cho rằng giọng của mình rất tốt, thật không nghĩ đến, thời điểm gặp lại anh ta mũi cô chợt có chút chua xót, nhưng cô mạnh mẽ kìm nó xuống.
Sau khi ngồi xuống, bọn họn ai cũng không có mở miệng, một lát sau, phục vụ đem thức ăn bưng lên.
Lục Trí Viễn gắp một miếng gạo nếp đường ngó sen cho cô: "Anh nhớ em thích ăn cái này."
Hạ Trừng không nói gì thêm, cô gắp miếng đường ngó sen lên bỏ vào trong miệng.
Quái lạ chính là lúc ấy bất kể ăn như thế nào, hương vị vẫn luôn ngọt thấu tâm can, nhưng hôm nay lại mang theo một chút cay đắng."Rất lâu không gặp, em gần gần đây khỏe không?" Anh ta nhẹ nhàng hỏi.
"Cũng không tệ lắm."
"Công việc của em có gặp phiền toái gì hay không?"
Hạ Trừng gật gật đầu, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào cho tương đối thỏa đáng.
Lục Trí Viễn hỏi tiếp: "Có liên quan tới anh đúng không?" Anh ta thở dài: "Gần đây có người lấy danh nghĩa của em muốn hẹn anh ra ngoài ăn cơm, anh nghĩ em nhất định cảm thấy vô cùng bối rối."
Hạ Trừng nói: ""Không sao, tôi sẽ không đem loại chuyện này để ở trong lòng, chúng ta đang ở trong một thời đại xã hội văn minh, chẳng lẽ bọn hắn còn có thể bắt cóc tôi, rồi yêu cầu tiền chuộc từ anh sao?"
Cô muốn làm một trò đùa nho nhỏ, thế nhưng có lẽ do trong lòng khó chịu, những lời cô nói ra không chỉ không buồn cười mà còn mang một loại cảm giác trào phúng.
Lục Trí Viễn cười cười: "Mau nói em có giá trị bao nhiêu tiền, hiện tại anh sẽ cho người mang tiền đến để đem em chuộc về nhà."
Lời anh ta nói còn không buồn cười hơn so với cô, anh ta vừa nói ra khỏi miệng bầu không khí trở nên lúng túng hơn, hai người cũng càng trầm mặc.
Về sau đồ ăn được bưng lên hết, bọn họ mới bắt đầu câu được câu không nói chuyện phiến về gia đình, đều không hề đề cập tới sự việc ở bệnh viện.
Mãi cho đến khi dùng cơm xong, người phục vụ dọn sạch sẽ xong bàn ăn, đưa nước trà và bánh ngọt lên, Lục Trí Viễn mới bỗng nhiên nói: "Thật xin lỗi, về sau anh sẽ không mang đến phiền toái như thế này cho em nữa."
Hạ Trừng cười khổ: "Đây không phải là lỗi của anh, anh cần gì phải xin lỗi tôi? Nếu như không phải là bởi vì tôi, anh muốn từ chối người ở bệnh viện, căn bản không cần suy nghĩ quá nhiều."
Lục Trí Viễn nhìn đôi mắt của cô, rốt cục vẫn là không nhịn được, nắm chặt tay của cô: "Hạ Trừng, chúng ta không nhất định phải đi đến bước như thế này, hiện tại vẫn còn kịp, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta di dân đến Vancouver, lấy chỗ này định cư. Nếu như em lo lắng cha mẹ của em không có ai chăm sóc,, chờ chúng ta thu xếp tốt, em có thể dẫn bọn họ sang đó cùng chung sống..."
Hạ Trừng dùng một cái tay khác của mình, phủ lên mu bàn tay của anh ta, nhẹ nói: "Trí viễn đủ rồi, anh không biết được mình bây giờ đang nói cái gì đâu, kết hôn không chỉ là việc của mỗi một mình anh, thử ngẫm nghĩ lại cha mẹ của anh thì sao, bọn họ yêu thương anh, anh không thể bởi vì tôi mà mặc kệ đến bọn họ."
Huống chi, nếu như có một ngày anh ta hối hận thì sao đây?
Cô rất rõ ràng, tình yêu xưa nay sẽ không bao giờ có cái gọi là vĩnh viễn, nó luôn luôn bị hao mòn bởi thời gian.
Đến lúc đó anh ta sẽ hận cô, lúc đó anh ta sẽ dứt khoát kiên định từ bỏ hết thảy mà rời đi.
Không bằng ở chỗ này còn tốt hơn, bọn họ không có kết thúc quá lúng túng, về sau hồi tưởng lại, chí ít không có oán hận lẫn nhau.
"Em vì sao không chịu đáp ứng nguyện cầu của anh?" Ngữ khí của anh nặng như vậy, gần như có thể nói là đang chất vấn cô.
"Bởi vì sự nghiệp là nơi phát ra sự tự tin của anh, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên dáng vẻ hăng hái trong phòng làm việc của anh."
Một người đàn ông, hơi có chút dã tâm, sự nghiệp vĩnh viễn được xếp phía trước tình yêu, chỉ cần có thành tựu đáng nể, bọn hắn không sợ không có cô gái nào thích.
Đối với những người đã từ bỏ, về sau khi họ già đi, đôi khi cũng đủ để nhớ lại họ. Mặc dù mặc dù có chút hoang đường, nhưng nó thật sự được gọi là thâm tình, đối với một người đàn ông vô tình vô nghĩa từ trước đến nay xã hội luôn luôn có một cái nhìn tha thứ.
Công thành danh toại, cũng không cần loại đồ chơi tình yêu này tô điểm.
Nếu như đến lúc đó có cái gì tiếc nuối, cùng lắm thì lấy tiền đổi yêu, loại giao dịch này đối với bọn hắn bọn hắn mà nói là vô cùng thực tế.
Quyền lực và tiền bạc là liều thuốc tốt nhất cho một người đàn ông, đó không bao giờ là một lời nói dối. Có hai điều này, nghĩ đến việc yêu một người khác, chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT